Thanh Long sơn trang không nói là xa hoa to lớn, nhưng tuyệt đối là phong cảnh tuyệt đẹp, là nơi thích hợp cho người nghỉ ngơi. Cây cối cao lớn, hoa lá nở rộ, đường mòn xa xa, nước chảy róc rách, đều lộ ra chút ý nhị thế ngoại đào nguyên.
Vân Âm ôm cầm đi bên cạnh Hoa Nguyệt Hàn, im lặng đánh giá cảnh vật bốn phía, trên mặt lộ ra một chút tán thưởng.
Chút bất tri bất giác, hai người đi tới trước cửa đại sảnh.
“Vân Âm cô nương mời vào, gia phụ cùng tiểu đệ đang trong phòng đợi đại giá, tại hạ còn có chút việc phải xử lý, sẽ không vào.”
“Kiết công tử nói quá lời.” Vân Âm hơi hơi gật đầu, tự nhiên trang nhã chậm rãi đi vào đại sảnh trang trí ấm áp, bố trí thanh lịch.
Đại sảnh, một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ phi phàm, mặt hàm chứa nụ cười ấm áp cùng hài đồng trong lòng tuyệt sắc xinh đẹp phảng phất như tiên tử hạ phàm đang tán gẫu. Nhìn thấy có người tiến vào, tươi cười trên mặt nam tử dần dần thu lại, một đạo hàn quang bắn thẳng vào người mới tới.
Vân Âm bất chợt rùng mình một cái.
Ôn nhu để bảo bối ngồi trên đùi mình, ngẩng đầu nói: “Ngươi chính là Vân Âm?” Thanh âm lạnh như băng không chứa một tia cảm tình.
” Đúng là tiểu nữ.” Vân Âm ngơ ngác nhìn nam tử, hoàn toàn bị khí chất lãnh tuấn của hắn hấp dẫn.
“Tốt lắm, ngươi có thể bắt đầu rồi.”
“Vâng” vừa định buông thất huyền cầm trong lòng, phút chốc cảm thấy một tầm mắt nóng rực chăm chú nhìn chằm chằm mình, Vân Âm thân thể cứng đờ, đã quên chính mình muốn làm gì.
Đôi môi hơi mỏng tà ác nhếch lên, cằm gác trên vai Hoa Nguyệt Ngân, thanh âm trầm thấp mang theo hấp dẫn chí mạng: “Ngân Nhi lần đầu tiên lộ ra ánh mắt chuyên chú như vậy, phụ thân thấy cũng phải ghen tị.” Tự kia nữ nhân tiến vào sau, ánh mắt bảo bối một cái chớp mắt cũng không rời đi bả cầm trong lòng nữ nhân, hắn không khỏi tò mò, trong ấn tượng, bảo bối là không biết âm luật mà.
“Phụ thân nói bừa cái gì.” Hoa Nguyệt Ngân mang theo một chút ý tứ chỉ trích, tức giận thấp giọng nói.
“Thích không?” Hoa Ngạo Kiết hơi thở như có như không phất trên mặt Hoa Nguyệt Ngân, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tự nhiên đỏ ửng lên.
“Không thích.” Thành thật trả lời , nhưng ánh mắt lại một khắc cũng không rời đi bả cầm kia. Y đương nhiên không thể rời đi, bởi vì trừ y, không ai phát hiện đây là bả ma cầm, thất huyền cầm có ràng buộc ác linh cường đại, cũng không ai biết bả ma cầm này có một cái tên rất đẹp—— Vong Ưu.
Ma cầm Vong Ưu dựa vào nuốt trí nhớ người khác, hấp thụ năng lượng. Thông qua âm nhạc làm cho người nghe lâm vào trạng thái bán hôn mê, khiến người sinh ra một ảo giác phiêu phiêu tiên, nhưng khi đang đàn một khi có người quấy rầy nhất định phải lập tức ngưng hẳn. ( này cũng là nguyên nhân vì sao Vân Âm thấy Hoa Nguyệt Hàn phải dừng đánh đàn. )
Thông qua tiếng đàn xâm nhập nội tâm người khác, đào móc trí nhớ mà người đó tối không muốn nghĩ tới, chiếm đoạt lấy, nên mới xưng là Vong Ưu.
Đã là sinh vật đơn độc yếu đuối, thích lừa mình dối người, không muốn nhớ lại, mất đi chỉ thấy vui sướng, không còn thấy bi thương, bởi vậy mới khiến cho thanh danh Vân Âm đánh đàn truyền ngàn dậm. Ham sung sướng nhất thời, không biết rằng trong trí nhớ những gì đã trải qua, từng phần từng phần mất đi, tạo nên tổn thương nghiêm trọng cho não người đó.
Ma cầm Vong Ưu sẽ không hại tánh mạng, nhưng sẽ khiến não người trở nên không hoàn chỉnh nữa, dần dần làm người khác tiến đến hai kết cục bi thảm là điên cuồng hoặc si ngốc.
“Đã không thích, Ngân Nhi vì sao xem ngây ngốc?” Ôn nhu nâng cằm bé lên nhìn mình, ác liệt đùa giỡn bảo bối của hắn.
“Phụ thân, ta muốn bả cầm kia.” Nhìn thẳng phụ hoàng, bá đạo mở miệng nói.
“Không được.” Vân Âm theo bản năng phát ra tiếng vang cự tuyệt, gấp gáp cẩn thận ôm chặt thất huyền cầm vào trong lòng.
“Không được?” Ánh mắt sắc bén lườm Vân Âm. Khó được bảo bối hắn mở miệng đòi hắn cho đồ vật này nọ, nữ nhân này cư nhiên không biết điều như vậy.
“Không được.” thanh âm xót xa xót xa, Vân Âm toàn thân run lên, nhưng lập trường vẫn kiên định như cũ.
“Nói cái giá đi.” Lười vô nghĩa với nàng, thứ đáng giá hơn cũng có cái giá của nó, huống hồ chính là một bả cầm.
“Vô giá.”
“Cái gì?” ánh mắt sắc nhọn hỗn loạn tức giận nhìn chằm chằm nàng.
Một mạt đỏ ửng hiện lên hai má của nàng, Vân Âm có chút bối rối nói: “Này. . . . . . thất huyền cầm này đi theo Vân Âm nhiều năm, bồi Vân Âm. . . . . . Vượt qua thời kì nhân sinh thấp nhất. Nó không chỉ có là một bả cầm, lại là bằng hữu cùng Vân Âm chung hoạn nạn, cho nên Vân Âm nói gì cũng không thể bán, thỉnh công tử cùng tiểu công tử lượng thứ.”
“Tỷ tỷ cư nhiên kiên trì không chịu bán, Ngân Nhi cùng phụ thân cũng không miễn cưỡng. Chính là Ngân Nhi có một thỉnh cầu, không biết tỷ tỷ có thể đáp ứng không?” Hoa Nguyệt Ngân môi hơi hơi giơ lên, lộ ra một nụ cười sáng lạn khờ dại.
“Tiểu công tử cứ nói đừng ngại.” Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không muốn cầm của nàng, bất luận yêu cầu gì đều hảo thương lượng.
“Ngân Nhi muốn mời tỷ tỷ ở lại trong phủ mấy ngày, giáo Ngân Nhi đánh đàn. Phụ thân, ngươi nói được không?” Hoa Nguyệt Ngân quay đầu nhìn Hoa Ngạo Kiết, ngọt ngào cười.
“Ngân Nhi định đoạt, phụ thân không ý kiến.” Sủng nịch nhẹ nhàng vuốt ve cái mũi xinh xắn tinh tế của bảo bối. Tuy rằng không biết bảo bối muốn làm gì, nhưng hắn đều vô điều kiện đồng ý.
“Cám ơn phụ thân. Vậy ý tỷ tỷ thế nào?”
“. . . . . . Được rồi, nhưng Vân Âm phải về Huyền Vũ các nói một tiếng trước.” Cho dù nàng phản đối cũng vô hiệu đi, huống hồ. . . . . . Nàng có thâm ý khác nhìn Hoa Ngạo Kiết, nàng cũng muốn lưu lại. . . . . .
“Tỷ tỷ yên tâm, này phụ thân sẽ xử lý. Phải không, phụ thân?”
“Ân.” Cảm thấy hôm nay tiểu tử kia rất không bình thường, cực kỳ giống tiểu hồ ly giả dối lại trơn trượt. Thú vị! Tiểu tử kia làm cho phụ hoàng một phen ngạc nhiên nho nhỏ mà!
Từ khi Vân Âm ở lại Thanh Long sơn trang, Hoa Ngạo Kiết giúp Hoa Nguyệt Ngân chuẩn bị một gian cầm thất, dễ dàng cho y học tập.
Lúc này, từ trong cầm thất truyền ra một tiếng đàn duyên dáng, giai điệu thoải mái ôn nhu, có chứa một loại ma lực yên ổn tâm thần, mặc cho ai cũng không nghĩ đến, mấy ngày ngắn ngủi, Hoa Nguyệt Ngân có thể tấu ra nhạc khúc xuất sắc so với Vân Âm còn tinh tế phong phú hơn.
Chúng ta lại đến xem Vân Âm, chỉ thấy nàng gập khuỷu tay nằm sấp nằm trên bàn, hai mắt nhắm chặt , lông mi dài mà cong thường run rẩy, khóe môi lộ vẻ tươi cười như an tâm, ngọt ngào, từng chút cũng cho thấy chủ nhân đang ngủ ngon. . . . . .
thế ngoại đào nguyên: bồng lai tiên cảnh, thế giới thần tiên.