Giờ hợi bắt đầu diễn ra bốc thăm đối thủ và xếp trận đấu, Quân Huyền rút xong vẫn kè kè sát bên Mạc Tử Liên do hàng chờ đông quá, tự hắn toát ra một khí chất lạnh lùng, sắc bén khoanh thành vùng 'cấm' ai lại gần mình và y. Hắn giúp y đọc mấy chữ không nhận ra và ký tên thay y vì tiểu tình nhân viết chữ rất thách thức trí tưởng tượng của người ta.
Từ chín giờ sáng.
Trước sự bao bọc gây chú ý của Quân Huyền với Mạc Tử Liên, không ít người xung quanh nhận ra kiếm Trường Dạ, một vài gã bắt đầu to nhỏ xầm xì, láo liên đảo mắt qua lại giữa hai người rồi nhếch mép cười quái dị, còn có chút khinh miệt.
Quân Huyền nắm tay dắt Mạc Tử Liên rời khỏi: "Trận đấu của ta và đệ bắt đầu vào buổi chiều, từ giờ tới khi đó, chúng ta cứ tự do sử dụng thời gian tùy ý."
Y bâng quơ sờ môi dưới gật đầu, khều ngón tay hắn hỏi: "Đoạn tụ là gì ạ?"
Quân Huyền đứng lại, vỗ mu bàn tay y, không tính đáp. Đúng lúc này Mộ Chỉ và Quân Tiêu Mặc bốc thăm xong, quay lại ríu rít líu lo quanh chân hai người. Cô nàng ôm kiếm, bừng bừng khí thế nói: "Muội được xếp ngay trận thứ ba, đối thủ cũng khá có tiếng tăm. Ưʍ... xem chừng khó giành thắng lợi lắm nhưng muội là người đầu tiên của Xuyên Sơn ra trận nên nhất định phải cố gắng hết sức, đánh thật là đẹp!"
Mạc Tử Liên cười cười đáp lời cổ vũ. Lần trước Mộ Chỉ chưa kịp tạ ân tình nên hiện tại cứ quấn lấy y gọi 'Liên đại ca', tính nàng cởi mở, ngôn từ linh động, hợp với cái miệng ngọt ngào của y như buồm khơi thuận gió. Cả hai nhanh chóng thân thiết hàn huyên về đủ thứ chủ đề, chẳng kiêng kỵ gì chụm đầu cười khanh khách.
Quân Huyền nhéo mu bàn tay y, chợt phát hiện Quân Tiêu Mặc đang mở to mắt nhìn mình. Lượt đấu của cậu xếp sau sư tỷ bảy trận, trong cùng buổi sáng này, năm nay là lần đầu cậu tham dự Lôi đài nên thâm tâm phấn khích đến nỗi hơi kích động, đưa cặp mắt sáng rực nhìn Quân Huyền chằm chằm. Hắn bị nhìn tới mức hoài nghi trên mặt mình mọc mầm cây, liếc qua cậu: "Thiếu chủ có vấn đề gì với tại hạ sao?"
Quân Tiêu Mặc thấy hắn nói năng lãnh đạm, xa cách, nhất thời nhiệt huyết trong lòng như bị dội một xô nước lạnh, bao nhiêu lời muốn thỉnh giáo mắc kẹt ở cổ, nét mặt buồn thiu, mím môi lắc đầu.
Quân Huyền trầm mặc, ánh mắt dừng lại trên trọng kiếm sau lưng cậu, đổi cách nói: "Mặc đệ thử rút kiếm ra xem."
Thiếu niên xốc lại tinh thần rút kiếm ra, tiếng ngân của kiếm rất vang, ngước mắt nôn nao chờ chỉ giáo. Nào ngờ Quân Huyền nhíu mày bảo: "Không ổn, kiếm này hơi dài so với Mặc đệ, khi giao đấu sẽ hạn chế sự linh hoạt và chính xác."
"Ta biết Mặc đệ rất nôn nóng muốn phô bày nỗ lực luyện Thiên Nhai Đoạn Trường kiếm của mình trên Lôi đài nhưng kiếm pháp uy lực như vậy không chỉ luyện mười ngày nửa tháng là xong." Hắn từng quan sát và chỉ điểm cho Quân Tiêu Mặc luyện tập nên có tư cách nói thế này: "Kiếm Tiểu Trùng Sơn được rèn dài hơn mức tương thích với Mặc đệ chính là để kiếm pháp sẽ cùng với đệ từng ngày trưởng thành mà hoàn thiện, đó chẳng phải là tâm tư của người tặng kiếm cho Mặc đệ sao?"
Quân Tiêu Mặc nghe thế, cánh mũi cay cay, khóe mắt ửng hồng gật đầu: "Đệ xin lĩnh giáo."
Lúc này Quân Huyền mới giật mình, sững sờ nhận ra Quân phu nhân đã không nói với Tiêu Mặc về những tâm tư của Tiết ông, có lẽ là bà muốn để con trai từ từ thấu hiểu qua thời gian... hoặc cố tình trao lại việc này cho hắn?
Quân phu nhân vẫn khoan dung như vậy dẫu sự tồn tại của hắn là một nhát dao bổ vào tim bà. Quân Huyền xao xuyến cảm thấy lòng rộng rãi của Quân phu nhân không chân thực, hắn không hàm ý xúc phạm, những lúc Quân Tiêu Mặc lưu lại với hắn tại Xuyên Sơn, ắt hẳn bà đều hiểu cậu ấy muốn tìm kiếm hình bóng chồng mình ở hắn. Quân Tiêu Mặc đã đau buồn thảm thiết, Quân phu nhân thấu hiểu gặp gỡ hắn sẽ khiến cậu khuây khỏa dù thực tại trần trụi còn giày xéo trái tim của bà hơn, bà vẫn không hề ngăn cản con. Thậm chí đến tâm tư của Tiết ông, Quân phu nhân cũng để hắn là người nói ra cho Tiêu Mặc.
Quân Tiêu Mặc thật may mắn có một người mẹ như thế.
Quân Huyền vô cùng hối hận vì sự lỡ làng vừa xong, vốn muốn lãnh đạm cho chót mà lại tự miệng mình phá hủy, bây giờ hắn không thể mặc kệ Tiêu Mặc được. Tất cả đều tại Tiết ông, dù sống dù chết cũng có thể ném phiền phức vào mặt hắn, nghĩ lại chỉ muốn mắng. Hắn chẳng ngờ với bản tính của mình mà cũng có ngày gặp được người khiến hắn không muốn nói câu nào ra hồn. Tiết Trần đã bỏ rơi, gây chuyện, tính kế hắn lại còn dám gửi gắm con trai mình cho hắn, Quân Huyền thật sự thắc mắc da mặt ông ta dày đến mức nào?
Kỳ thực, đôi khi Quân Huyền cũng từng nghĩ vẩn vơ rằng Tiết ông dựa vào đâu mà tin tưởng nhân cách của hắn tới mức để con trai mình ở cạnh hắn là chẳng lo lắng? Ông ấy không nghĩ đến việc hắn oán hận thì sẽ bạc đãi hay hãm hại Tiêu Mặc ư? Sống nửa đời rồi, Tiết ông phải thừa hiểu nhân tâm hiểm độc ra sao chứ? Quân Huyền bất chợt nhớ tới Tương bá, anh em họ Tiết này đều có cái tính tranh thủ cơ hội giống hệt nhau, không biết liêm sỉ.
Tiết Trần nắm giữ quá nhiều bí mật, có lẽ từ sớm đã biết bản thân sống khó thọ, chưa biết chừng thực chất tất cả mọi sự đều bởi ông ấy sắp đặt thành ra kết quả này, xem như không làm liên lụy đến đời của Quân Tiêu Mặc.
Đoán thì đoán vậy, sau cùng người cũng mất rồi, không còn cách nào kiểm chứng.
.
Quân Huyền ngủ muộn dậy sớm, tỉnh táo được tới giờ rồi bắt đầu buồn ngủ, đứng ở một trong bốn gác lầu ở mỗi góc đài, ôm kiếm híp mắt dựa đầu vào vai Mạc Tử Liên. Mạc Tử Liên thấy vậy thì lắc ngón trỏ với Mộ Chỉ, dìu ca ca ngồi xuống, rút từ tay áo ra một dải lụa như khăn quàng che mặt hắn lại cho bớt sáng.
Mộ Chỉ nâng cằm than ôi: "Hai người thân thiết với nhau thật đó, đây là điển hình mà mọi người gọi là 'tri kỷ khó tìm' sao?"
Mạc Tử Liên cười nửa hữu ý nửa vô tình đáp: "Còn hơn thế nữa cơ."
Cô nàng ngây ngô 'ồ', phổng mũi hít vào một hơi thật sâu, thích thú quá chừng hỏi: "Liên đại ca, người huynh có hương thơm dễ chịu ghê, huynh dùng loại hương liệu gì vậy à?"
"Là hương Quế Chi Kiều, ta hay pha vào nước tắm để dưỡng da, mùi thơm thoang thoảng như tự nhiên tỏa ra..." Mạc Tử Liên chỉ điểm vài bí quyết làm đẹp cho cô nàng. Mộ Chỉ càng nghe, mắt càng long lanh, ngưỡng mộ sờ tay y bảo: "Muội luyện kiếm từ nhỏ, gia đình cũng khó khăn nên không thể giữ gìn, bây giờ cả hai tay đều thô ráp, xòe ra còn to hơn các tỷ muội xung quanh. Da muội cũng đen thế này... Ai nha, Liên đại ca, huynh đẹp quá. Muội không bằng một góc."
"Chớ nói vậy, vết tích thân thể hiện giờ là minh chứng cho mọi sự nỗ lực muội đã bỏ ra, nhan sắc cũng chỉ là túi da thôi, làm sao bì được với kiếm pháp của Chỉ Nhi. Cơ mà Chỉ Nhi còn trẻ, đâu nhất thiết phải cố sức tập luyện, nên dành tâm tư chăm sóc bản thân hơn. Ta biết nữ nhi Tư quốc bị ràng buộc rất khắt khe, càng phải biết tự mình yêu mình."
Mộ Chỉ cười he he: "Liên đại ca thật là tốt bụng. Mặc kệ ai nói gì, huynh đúng là người tốt." Cô nàng chỉ vào sau đuôi mắt trái của mình: "Muội không rõ hoa mai đó là Liên đại ca vẽ lên hay xăm nhưng nó tuyệt lắm, ở vị trí hoàn hảo, làm cả dung mạo của huynh bật lên minh diễm. Nếu để tự nhiên thì huynh vẫn đẹp, chỉ là..."
"Trông ta sẽ dễ bị bắt nạt hơn à?" Mạc Tử Liên hất tóc, càng cười rạng rỡ nhưng đuôi mắt lại hơi khép, cô đọng tâm tư trầm lắng.
Mộ Chỉ thoáng bị mê hoặc, ngốc nghếch gật đầu. Lúc này Quân Tiêu Mặc lên gọi sư tỷ xuống chỗ môn phái tập trung để chuẩn bị. Trọng kiếm trên lưng cậu đã được thay bằng trường kiếm truyền thống của Xuyên Sơn, thiếu niên bước đi khoan thai, nhanh nhẹn hơn không ít. Mạc Tử Liên nắm lấy tay ca ca, cảm thán cười: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Quân Huyền dụi dụi kề sát vào hõm cổ y, thở ra đáp: "Ừ." Sau đó hắn rầm rì, "Thu phục được một bông hoa rồi đấy."
"Ôi ca ca của ta, chuyện này đâu đáng để ghen." Mạc Tử Liên bật cười xoa eo hắn.
.
Xuyên Sơn ra quân ba trận, thua trắng hai trận. Mộ Chỉ và Quân Tiêu Mặc rầu rĩ gục đầu trên bàn, mặc kệ bụng đói kêu vang.
Quân Huyền vẫn còn buồn ngủ, gắp lẫn nhai thức ăn đều từ tốn, chậm rãi, làm cho bàn ăn có vẻ u buồn. Mạc Tử Liên lười biếng vươn đũa gắp rau thơm cắm vào đầu tóc hai đứa nó thành một khu vườn, thản nhiên bảo: "Ai nha, thua cũng thua rồi, sao phải bạc đãi cái bụng của mình chứ?
"Chỉ Nhi, ban đầu cử động của muội rất tốt nhưng càng về sau muội càng bị rối, chỉ lo phòng thủ mà quên tấn công nên bỏ lỡ cơ hội. Đối thủ của muội khá ranh ma, muội biết mình bị giăng bẫy thế nào không? Chính là nhịp điệu. Khinh công và đôi giày là điểm mấu chốt. Hắn di chuyển chỉ bằng đế giày và mỗi lần hắn gõ chân liên tục xuống Lôi đài sẽ tạo âm vang lừa gạt cảm giác phương hướng của muội. Lần sau nếu lại đụng độ hắn thì cố gắng áp sát, nhất định không cho hắn có không gian để thở.
"Còn Tiêu Mặc ngươi đó, rõ thiếu bình tĩnh và tự tin, mà ta chẳng hiểu tại sao ngươi lại căng thẳng như vậy nữa. Ngươi dùng kiếm, đối phương cũng dùng kiếm, lẽ nào lại cảm thấy mình không hiểu kiếm bằng đối phương à? Ban đầu ngươi chới với tới mức ta không nỡ xem, may là hồi sau vớt vát được điểm thưởng, ai ngờ lại lộ ra sơ hở và thua."
Quân Tiêu Mặc đánh được điểm thưởng nhưng sau đó cộng với điểm trừ nên kết quả vẫn là không. Đây là lần đầu Xuyên Sơn thua lóng ngóng, khôi hài như vậy nên hai đứa đều suy sụp, Mạc Tử Liên dọa chúng còn chưa chịu ăn, y sẽ tính nợ cả bàn cho Xuyên Sơn, Mặc, Chỉ mới hối hả ngẩng đầu. Thức ăn ngon vào miệng, gương mặt chúng bừng sáng lên, vườn rau thơm trên mái đầu bay bay trong gió.
Quân Huyền ngủ suốt nên không rõ tình hình lắm, khá bất ngờ với mắt quan sát tinh tường của Mạc Tử Liên nhìn qua y. Y bưng chén cơm, gặm sườn liếc hắn, chợt nở nụ cười đặt chén xuống.
Sau đó hắn nhận ra tay y sờ xuống phía dưới của mình, trên bàn, ở trước mặt hai thiếu niên thì y vẫn tỏ vẻ đang hưởng thụ mỹ vị. Biết tiểu yêu tinh lại bắt đầu quậy phá, hắn thầm trấn tĩnh tiếp tục ăn cơm. Bàn tay y càn rỡ, lả lơi vuốt từ ngoài vào trong bắp đùi hắn, chạm vào những chỗ cấm kỵ. Quân Huyền hơi rùng mình rồi tối sầm mắt, chợt gắp rau vào chén y, phủ ngọn đồi cơm chan nước thịt của Mạc Tử Liên đầy sắc cỏ cây đến mức nụ cười của y cứng ngắc.
Mộ Chỉ tủm tỉm che miệng 'ai nha', cảm khái: "Quân đại ca thật sự rất quan tâm đến Liên đại ca."
"Đa tạ." Quân Huyền dửng dưng: "Hai đệ muội ăn hết thịt đi, Liên huynh còn phải giữ dáng, xong chén này là không ăn nổi nữa rồi."
Mộ Chỉ càng thêm long lanh mắt ngưỡng mộ nhan sắc của Liên đại ca. Quân Tiêu Mặc có chút tò mò hỏi: "Tại sao lại cần phải như vậy ạ? Chẳng phải người tập võ nên ăn nhiều để có sức luyện công sao? Cứ ăn rồi chăm chỉ tập luyện thì làm sao mà mập được?"
"..." Mạc Tử Liên bị nói trúng tim đen, uất nghẹn cắn cắn môi, ăn tiếp không xong mà bỏ chén đi cũng chẳng được, chỉ có thể ấm ức nhìn những miếng sườn thấm đẫm nước sốt vào miệng hai đứa nó.
Bữa trưa này Mạc Tử Liên có ý định bao cả bàn nhưng Tiêu Mặc cảm thấy không nên, khăng khăng cùng với Mộ Chỉ góp chi trả, dù phần góp của hai đứa chẳng là bao. Y cũng không khách khí, hai sư tỷ đệ ngượng ngùng chắp tay đa tạ xong thì trở về phái. Quân Huyền nâng đũa gắp một miếng cơm xanh rờn lên môi y, nói: "Mở miệng."
Mạc Tử Liên rưng rưng cắn tay áo cầu hòa: "Ta sai rồi, ta sai rồi, Huyền ca ca tha cho ta..."
Hắn nhất định không tha, lạnh lùng lặp lại: "Mở miệng."
Y đành phải ngậm ngùi ăn đũa cơm xanh này, từ mặt mày tới cổ đều nhăn nhó, rụt lại. Quân Huyền tảng lờ đôi mắt mọng nước của y, kiên nhẫn chờ y nuốt rồi tiếp tục đút y ăn đến ngót nửa chén, sau đó vòng tay ôm tình nhân lên chân, vỗ mông y hỏi: "Biết sai chưa?"
Mạc Tử Liên ghê cái vị trong miệng chết được, vội vàng gật đầu lia lịa, mềm mại như rắn không xương dựa vào ngực hắn thút thít: "Liên Nhi sai thật rồi, lần sau không dám nữa."
Hắn hừ nhạt rót trà mật ong ra chén, dốc vào miệng rồi đút y. Y tham lam mật ngọt tấn tới, đẩy ca ca suýt ngã về sau. Quân Huyền nhíu mày, bỗng nhiên nhấc bổng y đứng dậy, bước đến cửa sổ khép hờ đặt y ngồi tựa lên bậu cửa, càng mãnh liệt hôn. Hai cánh cửa bọc giấy dầu vẽ hoa đào sau lưng Mạc Tử Liên bị đẩy ra, y bám lấy vai ca ca, dịu dàng tách rời đôi môi nồng ấm, cúi đầu cọ mũi vào vành tai hắn: "Huynh phải ôm ta chặt vào, đây là tầng hai đấy."
"Bữa ăn này có ý gì?" Quân Huyền siết tay quanh eo y, trầm giọng hỏi.
"Dạ, chỉ là thấy hai đứa đáng yêu nên nổi hứng muốn khao thôi ạ."
"Nói thật." Quân Huyền nghiêm khắc: "Liên Nhi, nói thật."
Mạc Tử Liên mím môi, nhìn vào đôi mắt điểm mực sâu kín của hắn hồi lâu, sau đó cười khe khẽ: "Huynh hiểu ta mà, ta thích huynh nhiều lắm, muốn mọi thứ tốt đẹp cho huynh."
"Ca ca." Y cọ cọ trán với hắn, cầm một bàn tay trên eo chạm vào hoa mai sau đuôi mắt, u hoài thỏ thẻ: "Trước đây ta còn nhỏ, tầm tuổi Quân Tiêu Mặc ấy, à thực ra là ta còn non nớt hơn nhóc đó nữa cơ, người khác nói chuyện đều không thèm nhìn vào mắt ta - kể cả hạ nhân. Ta biết bản thân bị xem thường, trong lòng lúc nào cũng rất bức bối, khó chịu, sau đó ta có vết sẹo đấy..."
"Ừ." Quân Huyền miết ngón cái để cảm nhận vết sẹo rõ hơn.
"Ta thực sự quá nóng nảy, xúc động quá mức mà xăm lên đóa hoa này, bây giờ lại cảm thấy có chút hối hận. Có lẽ ta không nên xăm nó." Y đã cố tình tết một bím tóc che bớt hồng mai diễm lệ sau đuôi mắt thế mà cô nương đơn thuần như Mộ Chỉ vẫn nhìn ra nó hớp hồn ra sao. Từ hồi ở Địa thành, hình xăm này đã giống như có ma lực cuốn hút ánh mắt người khác không thể rời khỏi y, tất cả những kẻ từng khinh khi không muốn nhìn vào mắt y đều vô phương trốn thoát và rồi trở nên khúm núm, nịnh nọt, kính sợ y.
Nói văn vẻ thế thôi chứ dĩ nhiên làm gì có ma lực nào, chỉ có bản thân y ngốc nghếch tự mình tổn thương mình vì cái nhìn của người ta trong khi vốn không cần như vậy, nên... y hối hận.
Dù cho lúc ấy cõi lòng y đã chẳng còn toàn vẹn và hành động xốc nổi xăm lên mặt là vì muốn bổ khuyết một chỗ trống vắng nơi linh hồn, y vẫn hối hận. Trước mặt ca ca, rất nhiều nút thắt rối tung trong tâm trí y được tháo gỡ rõ ràng, y nhận ra trong quá khứ mình đã đánh mất gì, nhận được gì... và vô cùng khẩn thiết không muốn ca ca cũng như vậy.
"Ngốc nghếch." Quân Huyền thở dài vuốt ve khóe mắt hoe đỏ của y, trầm thấp lặp lại: "Ngốc nghếch. Nghe này, ta biết rõ thực lực và khả năng của mình đến đâu, kinh nghiệm đắp trên vai ta dày hơn đệ rất nhiều đấy, nào cần đệ liên tiếp can dự vào?" Hắn phải có đủ khả năng thì mới lựa chọn sống đơn độc trên giang hồ, hai lần y gây chuyện ở Xuyên Sơn và Thiếu Lâm để bảo đảm an toàn cho hắn đã là giới hạn của Quân Huyền: chẳng có lý do gì mà y phải mang tiếng xấu vì hắn.
"Lần này không giống." Mạc Tử Liên lắc đầu, sóng mắt lung linh tình cảm như những vì sao lấp lánh: "Ta chỉ muốn lòng ca ca được thoải mái, thanh thản."
Quân Huyền quá đỗi băn khoăn. Y dùng cả hai tay ủ ấp bàn tay hắn, dịu dàng hôn vào lòng bàn tay, rũ mắt cười: "Không đáng, không đáng giá, ca ca. Mẹ huynh đã mất rồi, Tương bá cũng mất rồi, và cả Tiết ông đã ra đi, mỗi người đều ôm một nỗi đau riêng mà khuất bóng. Huynh rõ ràng chỉ là một đứa trẻ vô tội, vốn dĩ chẳng ai trói buộc huynh vào ân oán, đau khổ của bọn họ, xin huynh đừng gò bó bản thân nữa, hãy để lòng mình thanh thản một chút được không?
"Về phần những oan khuất còn bỏ ngỏ của ba người họ, ta sẽ không bảo huynh phải buông xuống nhưng huynh đừng nên thít chặt vào lòng như thế nữa được không? Ta ở với ca ca mà, chúng ta từ từ tìm hiểu cùng nhau, từ từ giải đáp cùng nhau nhé?"
"Ối." Quân Huyền đột ngột đổ thân mình lên làm Mạc Tử Liên chao đảo nghiêng về sau, giật thót vòng tay, vòng chân quấn lấy hắn kẻo lơ ngơ thì ngã khỏi cửa sổ mất. Cánh tay ôm eo y vẫn rất chắc chắn nhưng y sợ mình hậu đậu hơn, dồn sức đẩy ca ca lùi lại, quỳ ngồi trên đùi hắn.
"Huyền ca ca?" Y xoa gáy hắn, âu yếm gọi: "Huyền ca ca ơi?"
Quân Huyền cục cựa đặt cằm lên vai y, rũ người xuống than: "Đệ... đệ cứ luôn thế này, làm cho ta rung động tới mức không còn chút sức lực... Rốt cuộc đệ là tiểu yêu tinh phương nào mà lợi hại như vậy?"
"Ôi ca ca." Mạc Tử Liên thấy hắn đùa được tức là cũng không xúc động quá mức, bật cười chống đầu gối quỳ dậy, yêu thích gần chết hôn đỉnh đầu hắn liên tục. Quân Huyền khư khư dính lấy y, chôn mặt vào ngực y, Liên Nhi luôn chạm đúng vào những cảm xúc yếu ớt nhất trong lòng hắn tới cơ hồ có thể khiến hắn vỡ òa.
"Huyền ca ca." Mạc Tử Liên rốt cuộc nâng được cằm hắn lên, chỉ thấy chóp mũi ca ca ửng hồng, đôi mắt giăng màng nước mỏng có chút bần thần và yếu thế nhìn y. Quân Huyền nhân lúc y bị hớp hồn lại ôm người vào lòng mình, chậm rãi vuốt mái tóc gợn sóng hỏi: "Đệ bảo mình ở với ta?"
"Dạ, ta ở với ca ca." Y ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ hắn, đôi mắt biển sâu lúng liếng đưa tình.
Ta ở với ca ca. Tâm trí Quân Huyền thầm in hằn năm chữ này, ánh mắt sâu hơn, suýt thì hỏi tiếp: 'Ở đến khi nào?' Nhưng cố gắng đè nén cảm xúc tiêu cực, hắn nhẹ nhàng hôn y: "Vậy thì lần sau đệ về Hoan Lạc cốc, nhất định phải dẫn ta theo. Thiếu đệ, ta... không vui."
"Ta hứa." Y mút môi hắn.
Sau đó Quân Huyền lại buồn ngủ, Mạc Tử Liên chờ ca ca ngủ say rồi tranh thủ ôm người lên ngực âu yếm, ca ca cọ trán vào lòng y, nuốt một tiếng thỏa mãn. Y ngắm hắn hồi lâu rồi quyết định nhắm mắt luôn, ngủ thật ngon để chốc nữa giao đấu thật đẹp.
Tác giả huyên thuyên:
Từ nhỏ Huyền đã trưởng thành sớm, lớn lên, lăn trải đời thì hình thành tính cách lãnh đạm và thực tế. Huyền chưa bao giờ định tháo gỡ khúc mắc của mình với Tiết Trần, vẫn chôn giấu phần 'oán hận' ấy trong lòng. Huyền kính nhi viễn chi, không giao thiệp gần với Quân phu nhân và Xuyên Sơn phái là do bản tính thực tế nhưng sự lạnh nhạt với Quân Tiêu Mặc lại bởi vì oán hận. Nói trắng ra, cứ ngỡ Huyền chẳng quan tâm gì đến mọi người mà thực chất Huyền thù rất dai. Có thể thấy được điểm này qua việc Huyền suýt đoạn tuyệt quan hệ với Thất Thất. Huyền là điển hình của kiểu người: mười năm trước nó đắc tội và đã hối lỗi nên ta lười chấp nhặt, mười năm sau gặp lại nó thì vẫn nhớ kỹ chuyện nó từng đắc tội mình.
Tôi rất thích dùng chữ 'tiểu' đệm trước các nhân xưng chỉ bé Sen giống như: tiểu tình nhân, tiểu bảo bối, Tiểu Điệp Nhi... không chỉ do cách cư xử của Sen mà còn vì ở nơi linh hồn y thực sự có một phần tâm tính ngây thơ, trong veo của trẻ nhỏ. Thực tế có lắm chuyện mà sự khôn ngoan của người lớn cứ làm mọi thứ rối tung lên trong khi dưới lăng kính giản đơn của bé con, các em chỉ cần vỗ tay là tìm ra hướng giải quyết tốt đẹp. Phần tâm tính này chính là 'sơ tâm'.
Người có thể giữ vững sơ tâm giữa bao dông tố trên trần đời như Sen rất đáng quý, tôi cưng bé quá chừng. Huyền có oán hận trong lòng, Sen cũng có sự tự ti thầm lặng vì đã thất hứa nhưng sơ tâm của Sen là bảo chứng cho tình cảm hoàn bích, không tì vết y dành cho ca ca. Huyền hiểu rõ điều đó và chưa từng hoài nghi.
Nói nhiều thế chứ Sen dậy thì thành công là hết tự ti liền ý mà. Ôi, một bé công qua gần trăm chương mà vẫn chưa dậy thì xong (ಥ‿ಥ).