Hài hòa dùng điểm tâm xong, Mạc Tử Liên kể rõ đầu đuôi sự tình dược nhân với Đào nương, nàng cũng không suy xét lâu liền đáp ứng. Giao việc chuẩn bị cho nữ quản gia dị tộc, nàng gọi hai đứa tiểu đồng đến, nhờ nghĩa tử giúp chúng hái hoa đào ủ rượu. Y vui vẻ đồng ý, đứng dậy thơm 'chụt' xuống đỉnh đầu ca ca đoạn tung tăng chạy đi.
Quân Huyền còn nhớ y bảo nụ hôn trên đỉnh đầu có ý nghĩa chúc phúc, với tình huống này thì có lẽ là chúc may mắn. Quả nhiên, Đào nương dùng khăn tay dặm khóe môi rồi dịu dàng nhờ hắn giúp đỡ.
Ẩn nấp sau những bình rượu hoa đào, hai cánh cửa mộc mạc được kéo ra. Từ trên đầu cầu thang đã nghe mùi thuốc đắng ngắt xộc vào mũi - cả người lẫn mèo, Bao Hắc Tử dựng thẳng đuôi, đồng tử thu hẹp, 'méo' một tiếng bỏ sen chạy lấy mình. Quân Huyền bình tĩnh theo sau dáng điệu ung dung của Đào nương bước xuống. Cuối cầu thang là một tầng hầm xếp dọc những bình đất nung lớn cổ thuôn, nàng cầm lấy một cây gậy đầu cong gẩy nắp bình, bảo Quân Huyền: "Giúp ta kéo chiếc bình này ra đây đi."
"Được." Chiếc bình cũng khá nặng, bên trong có vẻ chứa quá nửa là nước, vì ánh sáng kém nên Quân Huyền không nhìn rõ những thứ được chứa đựng, chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng hô hấp yếu ớt phát ra từ trong bình. Đào nương cột tay áo và váy lên rồi khom lưng dùng gậy cạy miếng gỗ vuông dưới đáy bung ra, nước thuốc nâu đen bên trong ồ ạt chảy hết vào rãnh dẫn. Quân Huyền thấy tiếng hô hấp rõ ràng hơn, suy nghĩ đôi chút mới hỏi: "Là người sống sao tiền bối?"
Đào nương thản nhiên đáp: "Phải, hắn còn sống."
"Dược nhân được luyện từ người sống ư?"
"Đúng vậy, người phải còn sống, nhờ dòng khí huyết luôn lưu thông tự nhiên, dược vật mới có thể thấm nhuần vào nội tạng và cơ thể. Xác chết chỉ có thể chờ phân hủy, dù được ướp thì dưỡng chất cũng đã mất hết, hoàn toàn vô nghĩa trong y lý, vì thầy thuốc có tài giỏi đến mấy cũng chẳng thể chữa bệnh cho người chết."
"À."
Đào nương dù thiện quan sát mặt người cũng như lắng nghe cảm xúc nhưng lại không nhìn ra chút tình cảm nào trong ngữ khí của Quân Huyền. Nàng hơi nhướng mày, buột miệng hỏi: "Cậu thật sự không nghi vấn gì về thân phận hắn ta sao?"
Tựa như vốn đã lường trước, Quân Huyền không hề nháy mắt, hờ hững đáp: "Chuyện đó liên quan gì tới vãn bối? Với lại vãn bối biết y sẽ không động vào người vô tội."
"Người thế nào mới được gọi là vô tội?"
Hắn nâng mắt nhìn nàng, chờ đợi.
Đào nương tiếp tục làm công việc cần làm, vừa nhẹ nhàng kể: "Hắn vốn là người của Hoan Lạc cốc, là một đệ tử nhỏ bé làm công việc chăn giữ súc vật chở hàng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đặt chân rời khỏi cốc, chỉ biết nghe người khác kể chuyện về thế giới bên ngoài. Cho tới khi hắn thành công được phép đi ra ngoài cùng với bạn bè một lần, hai lần rồi ba, bốn lần... Những đứa nhỏ mới lớn luôn ham thích khám phá. Nhưng vì không được bề trên cho phép nên chúng vẽ ra kế hoạch trốn đi và rồi, tất cả đều đang ở đây."
Nàng dang tay đưa về phía những chiếc bình kín nắp màu tối dính nước thuốc cáu bẩn còn lại, cười nhẹ: "Đây là cách Hoan Lạc cốc tồn tại."
"Bọn họ chỉ đơn thuần muốn đi ra ngoài?"
"Đúng vậy, chúng muốn ra ngoài, vô mục đích và chưa dự tính ngày về, cốc chủ không cho phép và nếu định ly khai, luật của cốc yêu cầu chúng phải để lại một phần chi thể. Điều này làm chúng sợ hãi."
Nghe điều luật muốn ly khai Hoan Lạc cốc thì phải để lại một bộ phận cơ thể, Quân Huyền thở ra một hơi, nói: "Tội bọn họ phạm là thiếu lòng trung thành."
"Chính xác." Ánh mắt Đào nương phản chiếu hắn lộ ra nét tán thưởng, "Chính đạo nói bọn ta độc ác, bản thân bọn ta không phủ nhận điều đó, dầu sao đối xử với những đứa trẻ bản thân đã từng dưỡng dục thế này cũng là chuyện đau lòng. Nhưng sẽ chẳng ai trong bọn ta dừng lại bởi vì Hoan Lạc cốc cần tất cả sự tàn nhẫn này để tồn tại."
"Kỳ thực, dưới mí mắt của tà đạo bọn ta, Hoan Lạc cốc đã cứu mạng chúng, cưu mang chúng, nuôi dưỡng chúng được ăn no mặc ấm, chúng có nghĩa vụ phải đền trả tất cả những điều đó, khi có ai muốn rời đi, bọn ta chỉ đòi một cánh tay hay con mắt đã là cái giá rẻ mạt, một vụ làm ăn lỗ vốn rồi. Vậy nên, tội lỗi của những kẻ tự ý bỏ trốn so với tội phản bội không khác là bao - đáng chết." Nàng thò tay trần vào bình túm tóc xách cái đầu bủng beo ứ nước trong miệng, chảy nhễ nhại như dãi của dược nhân lên: "Đứa nhỏ này chỉ mới mười sáu tuổi, vì dại dột mà lâm vào đường cùng, nghĩ lại vẫn thấy đau lòng."
Đôi mắt dược nhân không đóng hoàn toàn mà thả lỏng khép hờ, cơ mặt cũng rất thư dãn, trông buồn rầu cách quỷ dị.
Thấy đầu mày nhíu chặt của người đối diện, ngữ khí của nàng càng nghiễm nhiên: "Nếu cậu đúng là chính đạo thì e rằng đã nhảy dựng lên mắng ta đạo đức giả nhưng những đứa trẻ này không bị tra tấn, hành hạ gì cả, bọn ta hạ độc và chúng lịm đi một cách yên bình. Bọn ta hạ độc từ từ cho tới khi chúng mất đi nhận thức hoàn toàn rồi mới bắt đầu luyện thuốc, nhờ như thế nên chúng sẽ không sợ hãi, cũng không đau đớn." Nàng chợt cười một tiếng: "Dù có nói như thế nào thì tà đạo vẫn cứ độc ác hơn chính đạo thôi, nhưng phải vậy bọn ta mới bảo vệ nhà của bản thân được. Trời đất bao la, Hoan Lạc cốc chính là nhà."
Đào nương xé túi thơm bên eo, hương hoa dễ chịu xoa dịu sự hắc của thuốc trên đầu mũi Quân Huyền, hắn vẫn đang chú ý lắng nghe nàng: "Ta từng có một đứa con gái, tuy không phải ruột thịt nhưng ta xem nó là khúc ruột dằn lòng dứt ra, tên nó là Tử Liên, con bé rất thích hoa quế trong khi ta thì ưng ý hoa đào, nó mất cũng vào tuổi đôi tám. Ta xa con bé bốn năm, khi trùng phùng, nó chỉ còn là một nắm tro cốt trên tay thiếu cốc chủ, từ ngày đó ta biết mình không thể đánh mất cả thiếu cốc chủ. Liên Nhi là đứa nhỏ nhạy cảm và tốt bụng, tốt hơn bất cứ cốc chủ tiền nhiệm nào, tốt đến mức khiến người ta đau lòng. Ta luôn muốn làm rõ với y rằng Tử Liên và hoa quế này không phải Tử Liên và hoa quế kia nhưng đều là đứa nhỏ mà ta xem như giọt máu đầu quả tim, chỉ là mỗi lần cố mở miệng ta đều không thốt nên lời được..."
Cứ mỗi lần nhớ về cái ngày thiếu cốc chủ lặn lội trở về nhà, y kiệt sức đến mức không thể trao hũ tro cốt vào đúng tay nàng mà trượt tay đánh bể nó, tro cốt đổ ra. Nàng là người làm mẹ, thấy cảnh này đã đau khổ xé tim gan mà khi thiếu cốc chủ ôm chân nàng bật khóc nức nở, một lời cũng không thể nói ra, cả linh hồn nàng chết lặng. Nào chỉ mỗi nàng, cả thảy mọi người đều bị sốc: đứa nhỏ bọn họ hết mực yêu thương trên đầu tim, vào tay người khác lại không còn giá trị gì hơn một món công cụ dùng xong rồi bỏ...
Vào lúc đó, chính bọn họ cũng giật mình nhận ra bản thân đã phạm sai lầm nặng nề khi nuôi dạy y tốt đẹp tới mức này - tuy nhiên bọn họ đều hiểu y không cần phải được sửa đổi. Sự tốt đẹp của y cứ tiếp diễn đi, bọn họ bù đắp tính tàn nhẫn là vừa tròn.
"Hình như tiền bối hiểu nhầm gì đó ở đây." Quân Huyền chau mày xoa trán bảo: "Liên chưa bao giờ sống khác đi con người thật của mình. Y là chính y, từ xưa đến nay vẫn luôn như vậy. Y thích trang sức dễ thương không phải bởi y muốn thay thế nữ nhi đã mất của tiền bối mà là vì chính y thích chúng. Điều này cũng đúng với các sở thích khác của y."
Hắn hoàn toàn có căn cứ về lý lẽ của mình, chẳng phải từ nhỏ Tiểu Điệp Nhi đã thích trang sức bé xinh và váy áo dễ thương rồi sao? Không lẽ nào mọi người trong Hoan Lạc cốc đã buộc lòng phải để y giả nữ mà còn dạy y cũng phải có sở thích như nữ nhi? Dĩ nhiên là không. Hắn cũng đã nghe y hào hứng trò chuyện với Hồng phu nhân về đồ trang điểm, cảm xúc lúc đó của y không phải giả - thế nên mới dám quên béng hắn đang chờ chứ. Quân Huyền cũng để ý thấy dáng áo và họa tiết trên y phục của y khá trung tính và sặc sỡ, y thường vẽ mắt và đeo nhiều trang sức tay chân nữa. Tùy các cách nhận thức, hắn đã gần như nắm tất cả thói quen và áp vào tính cách của y, chỉ có mỗi lý lẽ vì bản thân y thích vậy là hợp lý.
Liên Nhi của hắn chỉ đơn thuần là một nam tử thích trang sức và y phục dễ thương, với đồ trang điểm của nữ tử, chứ không có khuynh hướng ước muốn trở nên như nữ tử, bằng chứng rõ ràng nhất chính là, khụ, những lúc trên giường chứ chẳng đâu xa. Nếu đã có giây phút nào ở trên giường mà y giống nữ nhi thì Quân Huyền cũng nên bắt đầu tự hoài nghi nhân sinh của chính mình.
Lẽ hiển nhiên là Quân Huyền sẽ không phân tích chuyện trên giường ra nhưng nội vế từ nhỏ của Mạc Tử Liên đã khiến Đào nương giật mình bừng tỉnh: "Đúng rồi! Liên Nhi vẫn còn giữ năm rương trang sức đầy sưu tầm hồi nhỏ!"
Quân Huyền âm thầm nghĩ: mới tí tuổi đầu đã đầy năm rương trang sức, tương lai y định chôn kho báu hay gì?
Khó mà trách được Đào nương và Hoan Lạc cốc hiểu lầm Mạc Tử Liên vì một đằng thì y sầu não vì mình mãi không phát dục được để trở thành nam nhân trưởng thành, một đằng lấp lánh mắt đi sưu tầm trang sức xinh xắn, nữ trang và son phấn... Mọi người thắc mắc quá nên mới họp bàn suy diễn ra tùm lum thứ chuyện, xót xa, đau lòng với đủ loại giả thuyết: nào thì đứa trẻ này chịu khổ thế nào, tình cảm ra sao... Đâu ai ngờ điểm mấu chốt của vấn đề chỉ là vậy chứ.
Thế là tốt rồi. Đào nương đỡ trán, mím môi mỉm cười. Thế tức là Liên Nhi đã không quá đau buồn trong mấy năm qua.
"Kỳ thật," Quân Huyền tiếp tục nói, đôi mắt như hồ nước lạnh, "những điều tiền bối bảo ban vãn bối đều hiểu. Chính, tà, ma đều xuất phát từ cùng một chữ 'nhân', chẳng qua là đạo tâm khác biệt. Chính đạo trọng nghĩa, bậc đại trượng phu phải có lòng dung giang hồ rộng lớn. Tà đạo trọng tâm, người không phạm ta, ta không phạm người, trái lại ta ắt trả gấp bội."
"Còn ma đạo," Hắn chậm rãi chớp mắt hai lần, "ma đạo trọng kỷ, trong mắt không dung nổi một hạt cát, lấy sát ý làm lý trí, lấy du͙ƈ vọиɠ làm cảm xúc, không biết ăn năn, không biết hối cải."
Chính mình.
Tất cả các điều ấy Quân Huyền được nghe Quân Tiêu Mặc và Mộ Chỉ tranh luận hồi đang tĩnh dưỡng tại Xuyên Sơn, tâm trí mở mang không ít. Kỳ thật, bẩm sinh hắn vốn mẫn tiệp, nghe một lần là nhớ, chỉ dẫn một chút là hiểu, chẳng qua không có điều kiện học tập.
"Người nhìn nghĩa bằng tâm, lấy tâm phân định, vì vậy sinh ra 'danh'. 'Danh' có thực có giả, có đúng có sai, con người nghe danh thì lại dựa vào đó làm nền tảng để lấy 'tâm' định 'nghĩa', thế nên mọi việc đều có hai mặt. Chính đạo vì danh mà đánh mất nghĩa, tà đạo do tâm mà đọa thành ma. Suy cho cùng, là 'nhân' thì làm gì có tuyệt đối? Tất cả mọi người đều nửa chính nửa tà, nửa tà nửa ma. Vậy vãn bối đã có chân tâm thì cớ phải vì một chữ 'tà' mà lùi bước?" Quân Huyền nhẹ nhàng hỏi.
Đào nương ngạc nhiên nhìn hắn, mất một lúc mới hồi thần lại, bật cười êm như tiếng suối, rút khăn lụa tẩm dầu thơm lau tay rồi nói: "Thật là, ai... Giúp ta đưa dược nhân ra khỏi bình, xong thì ta mời cậu một chén trà."
.
"... Chậc, ngươi là mèo đực, về sau không được chui vào dưới váy nữ nhân nghe chưa?" Bao Hắc Tử bị nhéo tai, lắc đầu kêu meo meo, đánh bàn tay kia rớt xuống.
"Phản kháng à?" Quân Huyền túm cổ nó, trực tiếp ném xuống đất. Con mèo uất ức đuổi theo, để lại trên nền tuyết hai hàng dấu chân nhỏ bé, rắn trắng ló đầu ra khỏi tay áo, đắc chí cười trên nỗi đau của cục than di động.
Khi Quân Huyền bước vào chỗ nghỉ thì thấy ai kia đang quấn chăn ngồi ngửa cổ gà gật trong lúc ngâm chân. Hắn vươn tay đỡ đầu y, y dụi má vào lòng bàn tay hắn, cong mắt: "Ca ca."
Mạc Tử Liên vươn hai tay ôm eo, úp mặt vào bụng hắn hít một hơi thật là sâu, chậm rì kéo lỏng thắt lưng. Quân Huyền đè tay y lại, trầm thấp hỏi: "Muốn gì?"
Y ngửa mặt cười 'hì': "Hầu hạ ca ca tắm rửa ạ, huynh ứng phó với a na vất vả rồi. Ta làm cơm cho ca ca đấy, thơm cực luôn, chúng ta ăn cùng nhau..."
Òng ọc.
Quân Huyền phì cười gõ trán y: "Đệ chưa ăn tối à?"
Y xấu hổ, lại chôn mặt vào bụng hắn, rủ rỉ: "Thiếu ca ca... cơm không ngon, a na cướp ca ca đi lâu quá..."
Quân Huyền bất ngờ cúi xuống hôn chặn y thật sâu và mãnh liệt, bàn tay xông vào vạt áo y, bóp chặt vai đoạn đột ngột đè xuống. Y run tay giật bung thắt lưng hắn, chân xáo nước sánh ra sàn nhà. Ca ca, tiếng gọi của y mắc kẹt trong họng, y chưa từng thấy hắn xúc động thế này, đôi tay xốc vạt áo phía trước trườn lên vùng bụng, lồng ngực hắn. Hắn hôn như muốn nuốt chửng cả tâm lẫn linh y, y thực sự có cảm giác thần hồn điên đảo, cũng muốn túm chặt lấy hắn rồi nhét vào mình, ánh mắt mê ly. Mãi mới tha cho môi y, hắn tự nhiên nói: "Đệ cởi y phục ra đi."
Y ngạc nhiên: "Tại sao ạ?"
"Ta muốn nhìn đệ." Ca ca lại hôn mạnh lên môi y: "Nhanh lên, cởi ra cho ta xem."
Bị thúc giục, Mạc Tử Liên có chút ngượng ngùng nhưng cũng không lề mề, nhanh chóng cởi sạch y phục ra, trắng như tuyết nửa nằm dưới thân ca ca. Quân Huyền nghiêm túc nhìn y, con ngươi tĩnh lặng, bàn tay vuốt nhẹ lên hình xăm trên cạnh sườn y, hỏi: "Hình gì đây?"
Bạch Bồng quấn quanh cánh tay hắn, mon men trườn lên chủ nhân, chưa kịp làm gì đã bị Quân Huyền dùng tay kia ném tới trước mặt Bao Hắc Tử. Hai con vật trừng nhau, sau đó lao vào cắn nhau thành một cục, lăn lóc ra ngoài trời.
Mạc Tử Liên lờ mờ thấy ánh mắt hắn kỳ lạ, ngoan ngoãn đáp: "Dây leo ạ."
Quân Huyền không ừ hữ, bàn tay miết theo hình xăm xoa lên bụng y, lại hỏi: "Hình gì đây?"
"Hoa ạ."
Hắn cầm lấy hai cổ tay y, chỉ vào hình xăm hồ điệp, cũng hỏi y như vậy rồi bỗng ủ rũ gục đầu vào hõm cổ y hỏi: "Bảo bối, đệ là tiểu yêu tinh sao? Trên người đầy dây leo và hoa."
Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói u buồn của Đào nương: "Trên thân mình y có bao nhiêu hình xăm là bấy nhiêu vết sẹo không thể lành lại được."
Từng đường đi mà hắn miết ra đều là vết lồi lõm trên thân thể người hắn thương từ tận xương.
"Trên người ca ca cũng có hoa mà." Mạc Tử Liên vòng tay ôm lưng trần của hắn, cười tươi mơn trớn đi lên, tỉ mỉ miêu tả vết sẹo nở rộ trên vai hắn, ánh mắt êm ái, bảo: "Ta muốn xăm lên đây một bông hoa."
"Ta không phải người yêu hoa cỏ như đệ, tiểu yêu tinh." Quân Huyền thấy y rụt vai do lạnh, vòng tay ôm y ngồi dậy, với chăn đắp lên y. Y giống như một con rắn trườn lên người hắn, dùng răng kéo vạt áo hắn xuống, lắc đầu nói: "Ý ta không phải vậy, xăm hoa lên sẹo là để cầu mong mọi khổ đau này sẽ gặt hái được thành quả rực rỡ..."
Mạc Tử Liên ngây ra nhìn hắn bỗng nhiên đặt từng nụ hôn âu yếm xung quanh cổ tay mình. Hắn lại hất chăn ra, đè y xuống, bờ môi thân mật dạo chơi qua từng li tấc trên cơ thể y, không bỏ qua vết sẹo mờ nhạt nào, mỗi lần hôn, lòng dày thêm một tầng đau xót.
Tâm hồn trong sáng, lời lẽ lạc quan. Quân Huyền thiết nghĩ, ai đó có thể không hiểu y nhưng hắn sao lại không hiểu được? Y rạng rỡ, y tốt đẹp, chưa từng mưu đồ cái xấu và mọi việc y đã làm, từng việc, từng việc... đâu việc nào là quên nghĩ đến hắn.
Tại Xuyên Sơn, y thay hắn tức giận với kẻ hại chết cha, cố tình lột trần thân phận của bản thân - một là để bảo vệ danh tiếng của Xuyên Sơn thay Tiết ông, hai là cho hắn một chỗ an toàn để dưỡng thương. Vụ việc ở Thiếu Lâm tự cũng vậy, y cố tình thu xếp cho hắn tới nương náu tại Thiếu Lâm trước khi rời khỏi Tư quốc, rõ ràng y đã lo lắng mình ly khai thì hắn sẽ trở thành người bị nhắm vào. Hắn hiểu hết mọi tính toán của y, biết rõ y tốt đẹp đến mức nào. Nên y chỉ có thể thuộc về hắn, không ai được làm y tổn thương.
"Ca ca." Mạc Tử Liên chợt thở dài vòng chân quanh hông hắn, ôm cả người vào lòng: "A na đã nói gì với huynh vậy?"
Hắn khẽ đáp: "Ta cũng không nhớ rõ." Chỉ ấn tượng đậm sâu với hương trà hoa đào lúc đó.
Đào nương vuốt tay áo, ánh mắt xa xăm: "Lúc Liên Nhi mới trở về, y không lành lặn như hiện tại, có những vết bỏng của chất độc đỏ ửng lên như mảng da chắp vá, và nắng nóng đại mạc khiến chúng tệ hơn. Da của Liên Nhi trở nên rất yếu, ra nắng là phải che, không cẩn thận sẽ bị cháy nắng. Cả cơ thể y đều bị bỏng, vùng chân là nặng nhất, chúng ta ra sức chăm y hơn một năm mới về dáng vẻ bình thường... Khoảng thời gian đó, y thường hỏi Đồ Mi rằng: 'Con còn xinh đẹp không? Con xấu đi rồi, ca ca vẫn thích con chứ?'..."
"Ta không cần một đôi mắt để thích đệ, đệ hiểu chứ?" Giọng hắn nghèn nghẹn.
"Ta hiểu." Y vuốt vuốt tóc, hôn lên trán hắn: "Chỉ là ta muốn, ta muốn cho huynh mọi thứ tốt nhất của ta cũng như huynh cho ta một 'huynh' tốt đến dường này. Ca ca, huynh xứng đáng có được những điều tốt đẹp."
Quân Huyền nằm bất động, da thịt tiếp xúc với da thịt y, mím chặt môi. Mạc Tử Liên ghé vào tai hắn gọi khe khẽ: "Ca ca, ca ca, ca ca..."
Bỗng nhiên hắn nghĩ, nếu mẹ hắn có bao giờ từng hát ru cho hắn thì giai điệu ấy cũng không thể êm ái bằng tiếng gọi này được.
Ca ca.
Chợt, y đổi thành: "Huyền ca ca, sinh thần vui vẻ."
Quá kinh ngạc, Quân Huyền ngẩng phắt dậy, ngỡ ngàng nhìn y: "Làm sao đệ biết?"
Mạc Tử Liên nhoẻn cười mở miệng định nói thì lại hắt xì rung trời một tiếng, làm hắn giật mình vội đắp chăn lên y, đốt thêm lò sưởi rồi cầm y phục của y bảo: "Mặc vào."
"Ca ca nói ta cởi ra mà." Y trùm kín chăn, chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh ngậm cười, lắc lắc đầu.
Thở dài, hắn cụng trán với y, bảo: "Đừng bị cảm vào sinh thần của ta, được không?"
Mạc Tử Liên liền đá chăn, bật dậy mặc áo vào, đôi khuyên tai lưu ly bạc màu óng ánh rung rinh khi y quỳ gối mò mẫm dưới nệm ra một thanh kiếm trắng như bọt sóng, ẩn vân chìm hình cánh sen, dài tầm cỡ trẻ con đặt vào bàn tay hắn, hớn hở nói: "Quà mừng sinh thần Huyền ca ca!"
Quân Huyền cầm thanh kiếm đó, ánh mắt như kinh sợ, lại như bàng hoàng, hai bàn tay vô thức run rẩy. Khi Mạc Tử Liên chạy đi lấy Diễm Dương đến, hắn đã kịp thời thu hồi tất cả các cảm xúc ấy, y cười: "Huynh hãy dùng nó cặp với Trường Dạ, từ bây giờ ta sẽ giữ Diễm Dương. Ta có kiếm, ta sẽ bảo vệ huynh!"
"Ừ." Quân Huyền vòng tay ôm y để che giấu sự xáo động kịch liệt trong lòng, ép giọng mình trấn tĩnh: "Đệ, đệ tuyệt vời lắm, tuyệt vời nhất, Liên."
Tình cảm miên man của y rạng rỡ trên gương mặt, chẳng để ý đến lực tay không ổn định của hắn.
"Ca ca." Y hân hoan gọi: "Thanh kiếm này hợp với Trường Dạ và huynh hơn Diễm Dương, tên của nó là..."
Chưa cần y nói, tâm trí Quân Huyền đã tự động bật ra tên của nó.
Liên Hề.
Hai chữ này không hiểu tại sao lại khiến lồng ngực hắn phồng lên, căng tức với nỗi bi thương đầy ắp đến đau đớn.
"Ca ca?" Lúc này Mạc Tử Liên mới nhận ra hắn bất thường, lo lắng hỏi: "Huynh không sao chứ?"
"Không, sao." Ngực của hắn thực sự đau như đang bị xé ra từ bên trong từng lớp, phải cắn răng để thở bình thường: "Liên Hề, Liên Hề... tên hay lắm."
Quân Huyền tuốt kiếm ra, đồng tử lần nữa co rút khi nhìn thấy tên kiếm được khắc trên thân mang một màu đỏ tươi, đối lập mãnh liệt với sắc trắng, tựa như có người dùng máu của mình viết nên tên kiếm...