Trầm Trác Sơn lập tức vơ lấy tấm áo chưa khô lao lên núi như một mũi tên, Tạ Lương Bích cũng khoác vội áo đuổi theo. Lấp ló qua kẽ lá vài vệt sáng, kẻ phía trước bỗng dừng lại, ra hiệu đứng yên với y. Bọn họ đang ở cách xa ánh đèn lồng tầm hai trượng, con ngươi Trầm Trác Sơn liếc từ ánh đèn, cẩn thận đảo tròn quan sát hết vùng xung quanh phía ấy, hắn ấn vai người bên cạnh, trỏ ngón tay chỉ y chú ý vài vị trí. Tạ Lương Bích ghi nhớ rồi hất cằm kêu hắn đi theo mình.
Tiến gần được hơn một trượng, hai người ẩn nấp dưới một gò đất cao, trên đó là gốc cây lớn, bị rễ cây đâm vào mặt, dựng tai nghe ngóng tình hình.
"Buông - ặc! Ư..." Chủ nhân của tiếng hét vừa rồi đau đớn kêu rên.
"Dừng tay! Thả đường ca ta ra!" Một giọng nữ trẻ tuổi lo lắng nói, xen lẫn với tiếng thở hổn hển suy yếu.
Và một giọng nam trung niên lạnh lùng vang lên. "Hai đứa đồ đệ các ngươi thực sự quá to gan lớn mật, rành rành là đường huynh muội với nhau mà lại nảy sinh tình cảm nam nữ, bởi cớ đó mà cấu kết với tà ma ngoại đạo hãm hại thiếu chủ lẫn phu thê trưởng môn. Uổng công Tam Trinh này nuôi dạy hai ngươi suốt bao nhiêu năm!"
"Ngậm máu phun người!" Nữ tử sửng sốt một thoáng rồi quát lớn: "Rõ ràng là đường ca chỉ chữa thương - ..."
"Vô lễ!" Quân Tam Trinh phất tay áo, lập tức nữ đệ tử đang giữ chặt Mộ Chỉ tát nàng một cái. Nàng cũng đâu vừa, rất dữ dằn nghiêng đầu cắn tay vị đồng môn ấy, cắn không khoan dung, bị tát cũng không nhả khiến nàng ta phải sợ hãi kêu cứu.
Ánh mắt Mộ Chỉ cực kỳ ương bướng, nàng trợn trừng nhìn kẻ mà nàng tin chắc rằng đang giả dạng thành sư phụ của mình rồi liếc về phía đường ca sư huynh đang bị vặn tay, đè cổ dưới mặt đất, ý đòi thả người.
Quân Tam Trinh điềm nhiên đưa tay ngăn lại mấy đệ tử đang bất bình muốn tiến lên, nhíu mày giở giọng ôn tồn: "Chỉ Nhi, con là một trong những đồ đệ đắc ý nhất của vi sư. Trước giờ vi sư đối đãi với con thế nào, lòng con tự hiểu rõ, và lúc này vi sư cũng không muốn ra tay nặng với con. Chỉ Nhi, ta biết con còn non dại, sơ ý bị Mộ Bạch Thủ dụ dỗ. Nay kim trong bọc đã lộ, con hoảng sợ là điều tất nhiên, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con, Chỉ Nhi. Với điều kiện là ngay lúc này con phải quay đầu."
Trong bất cứ mối quan hệ nào gồm hơn hai người, thiên vị là điều khó tránh khỏi, huống hồ đây còn là một tập thể sư môn được phân chia khả năng đàng hoàng. Thấy sư phụ luôn luôn khắt khe lại ôn hòa như thế với một đệ tử phạm trọng tội, một gã đệ tử ở gần đó không kìm được ghen tức hạ cẳng chân đá thẳng vào bụng Mộ Chỉ, mắng: "Đồ bất hiếu!"
Quân Tam Trinh sầm sì mặt mũi: "Vô phép tắc! Quỳ xuống! Hạ thủ với trưởng bối, phạt diện bích nửa tháng!"
Nữ đệ tử xui xẻo bị cắn hú hồn rút tay, gập khuỷu đè Mộ Chỉ nằm rạp xuống đất, có chút ý đồ phục thù nghiến nghiến gáy nàng. Mộ Chỉ nhổ một bãi máu loãng, tự nhiên bật cười: "Ha ha ha... Ngươi diễn cũng giống lắm, trách sao không ai nhận ra ngươi là giả mạo! Kiếm Nhạc Khê ngày hôm nay không thể đâm trúng ngươi để trả thù cho tôn sư chân chính, ta thật quá nuối tiếc!"
"Nghịch nữ!" Hai tiếng này lại do Mộ Bạch Thủ mắng, hắn cắn mạnh môi một cái rồi lắp bắp bảo: "Tư, tư, tư... tình có thể tha nhưng đạo nhân nào dễ bỏ? Ngày hôm nay ta gây ra chuyện lớn thế này, vô tình liên lụy đường muội mù quáng để bảo vệ ta, ta đã tỉnh ngộ..."
Mộ Chỉ hiểu ra là hắn muốn nhận tội để bảo vệ danh tiết của nàng, thất sắc gọi: "Đường ca!"
Mộ Bạch Thủ trừng nàng, giãy ra khỏi kẻ đang giữ mình, dập đầu thú: "Đệ tử xin thừa nhận tất cả tội lỗi, chỉ xin khẳng định một điều rằng: đường muội và đệ tử tuyệt đối chưa từng phát sinh quan hệ sai trái đạo trời! Nàng và đệ tử hoàn toàn trong sạch!"
"Đường ca... Ưm, ưm!" Mộ Chỉ bị bóp chặt hai má.
Quân Tam Trinh không để Mộ Chỉ lắm lời, đạo mạo chắp tay sau lưng nhìn Mộ Bạch Thủ: "Ngươi thật sự xác nhận rằng bản thân cấu kết với tà ma ngoại đạo?"
Mộ Bạch Thủ dập đầu: "Đệ tử nhận tội."
"Ngươi thật sự xác nhận rằng bản thân hãm hại trưởng môn và thiếu chủ?"
"Đệ tử nhận tội."
Quân Tam Trinh quét mắt nhìn khắp các đệ tử ở đây: "Tất cả đã nghe rõ chưa?"
"Đã nghe rõ ạ!"
Mộ Chỉ tức giận suýt khóc, ban đầu huynh muội bọn họ vâng lời sư phụ sau bốn tháng bế quan, tức nửa tháng trước, đi đón người. Nào ngờ lại chứng kiến sư phụ bị ám hại, nàng bất cẩn bị đánh rơi xuống vực, chịu đói khát, lạnh lẽo suốt nửa tháng. Đường ca võ công cao hơn, nhanh nhẹn chạy thoát được, ẩn mình trốn trong núi, vừa theo dõi kẻ giả mạo vừa hi vọng cứu nàng. Nhưng Mộ Bạch Thủ chỉ mới nhân cơ hội Quân đại hiệp và Liên công tử mở Nhai thất để đưa nàng ra ngoài, chưa kịp tìm cách cấp báo cho thiếu chủ và sư mẫu thì bất ngờ gặp vây bắt, bị vu oan giá họa thế này đây!
Hành động như thể đã chuẩn bị từ trước của kẻ giả mạo càng khiến nàng lo âu hơn. Nàng sợ mình đã vô tình hại hai người Quân, Liên khi chỉ đường cho họ đi xuống. Lòng nàng quá rối bời, thảng thốt trước lời nhận tội của đường ca, không rõ sư phụ sống chết thế nào, cũng chưa kịp báo cho sư mẫu mà rơi vào tay kẻ thù thì phải làm sao?
Xào xạc.
"Ai?" Quân Tam Trinh nhíu mày quay phắt lại.
Vừa khéo một làn gió nhẹ thổi qua, tàn cây rung rinh xào xạc, đôi tai dựng thẳng của con thỏ nhảy ra từ dưới gò đất hơi cụp xuống. Nó nhặt được gì đó, vẫy vẫy cái đuôi bông ngồi gặm nhấm. Quân Tam Trinh nheo mắt ừ hữ trong miệng một tiếng, không nghi ngờ gì quay đầu đi.
Mộ Chỉ trông thấy nó, ánh mắt chợt lóe sáng hi vọng.
Tạ Lương Bích và Trầm Trác Sơn yên lặng lủi về hướng ngược với người của Xuyên Sơn, đến khi đủ khoảng cách an toàn rồi, thì không hẹn mà quay đầu nhìn nhau, đồng thời mở miệng.
"Vừa nãy tai ta tự nhiên điếc, chẳng nghe thấy gì cả."
"Ta cảm thấy việc này có trá, bọn họ cần giúp đỡ."
Tất nhiên câu trên của Tạ Lương Bích, câu dưới của Trầm Trác Sơn. Tạ Lương Bích lập tức nắm lấy chuôi kiếm, thầm nghĩ: bè bạn gì tầm này... Trầm Trác Sơn vội vã nói: "Ta nhớ Quân thiếu chủ từng có một thanh kiếm trùng tên Tế Khứ!"
Vọng Lai trở về vỏ. "Nói ta nghe thử nào."
...
..
.
"Này! Trả lại đây!" Mộ Chỉ dùng hai tay cố giữ lấy tấm bùa hộ mệnh của Liên công tử khỏi tay đám sư huynh, sư tỷ ghen tức mình bấy lâu.
Bọn chúng cười phá lên và trêu đùa dơ bẩn: "Sao mà sư muội cần phải giữ gìn kỹ như vậy? Đây là tín vật định tình của Mộ ca ca tặng cho muội chăng? Ha ha ha!"
Nơi đâu cũng có những loại người như này thôi, chẳng qua là nhiều hay ít, lộ liễu hay bớt lộ liễu. Mà thế thái cũng vốn dĩ là vậy: được vinh sủng, ai cũng xu nịnh; bớt vinh sủng, đàm tiếu đồn thổi rộ lên; thất sủng, không ai còn coi ra gì. Thực tế Mộ Chỉ chỉ đang chịu phạt diện bích, bị nhốt trong phòng chứa củi nhưng tội oan quá nặng nên đâm ra ai cũng khinh.
Xoẹt. Đôi bên lôi kéo quá làm tấm bùa bị đứt dây, làn bột mịn màu trắng mỏng manh lọt ra chút xíu, bay vào mũi miệng Mộ Chỉ khiến nàng hắt hơi liên tục. Đám người kia còn giễu nàng bị bệnh truyền nhiễm này nọ rồi kéo nhau bỏ đi nghe sư phụ giảng bài.
Mộ Chỉ không thèm để tâm giận dỗi bọn kém cỏi đó, ngồi hì hụi tìm cách sửa lại tấm bùa của Liên công tử, chợt nghe một tiếng 'suỵt' khẽ phía sau lưng. Nàng ngờ vực nhích lại gần, gõ lên vách gỗ hai tiếng, liền có hai tiếng khác đáp lại.
"Mộ sư tỷ."
"Thiếu chủ?" Nàng ngạc nhiên.
"Suỵt." Quân Tiêu Mặc thận trọng hạ giọng: "Đệ nghe nói Mộ sư huynh cấu kết với tà đạo hạ độc đệ, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Thiếu chủ đừng tin điều đó!" Mộ Chỉ hấp tấp nâng giọng rồi lo âu khum tay che miệng, thì thầm qua vách: "Đầu tiên thiếu chủ cho ta hỏi sư mẫu đã hồi tỉnh chưa?"
Quân Tiêu Mặc sầu não đáp: "Người vẫn còn hôn mê."
Nghe vậy, lòng Mộ Chỉ trầm xuống, nàng đắn đo cân nhắc kỹ lưỡng rồi nói: "Thiếu chủ, tình hình đang rất nguy cấp, xin hãy tin những lời ta sắp trình bày..."
Nàng bắt đầu thuật lại mọi chuyện đã xảy ra nửa tháng trước tới khi được hai người Quân, Liên cứu và bị vu oan.
"Thực, thực sự là vậy sao?" Quân Tiêu Mặc không tin vào lỗ tai mình, bàng hoàng thở hắt ra một hơi, nghèn nghẹn lẩm bẩm: "Đã cha ta rồi mẹ ta mà tới nhị sư bá cũng..."
"Thiếu chủ nén bi thương. Xin hãy nhanh chóng báo cho Cao sư bá biết."
"Ừm... ừm. Mộ sư tỷ," Mộ Chỉ thấy một viên thuốc vàng chanh lăn vào khe hở giữa hai tấm ván gỗ, thiếu chủ bảo, "nghe nói tỷ bị thương không nhẹ."
Mộ Chỉ nhặt viên thuốc lên, nắm trong lòng bàn tay, thật cảm kích: "Đa tạ."
"Không có gì đâu." Quân Tiêu Mặc ở bên kia gõ hai tiếng: "Sư tỷ nhớ phải bảo trọng, đệ sẽ quay lại cứu tỷ."
Bên kia Mộ Chỉ vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm thì cách bức vách nàng không nhìn thấy, 'Quân Tiêu Mặc' đứng dậy, vừa đi vừa vươn tay rút trâm vấn xuống, cúi đầu mượn cử động vuốt tóc ngay ngắn để lột một lớp mặt nạ mỏng ra. Rồi y vung tay giũ nhẹ mấy cái, tay áo bó trong đai cổ tay liền bung rũ thành ống rộng, chỉnh thắt lưng, váy dài cũng xòe xuống. Cuối cùng y dùng đầu ngón giữa dính sẵn son chấm vào môi, bặm nhẹ. Chuỗi động tác nước chảy mây trôi này diễn ra trong chưa tới mười lần nháy mắt, từ một đệ tử xếp củi y hóa thành một sư tỷ dịu dàng.
"Sư tỷ. Sư tỷ..." Các đệ tử nhỏ thấy 'nàng' đều quy củ hành lễ. Nàng ôn hòa nhoẻn cười gật đầu với tất cả, vào nhà bếp đun trà rồi bê khay trà đi tới Tam Duyên đường của sư phụ. Nàng dừng lại trước cửa, gõ ba tiếng: "Sư phụ, đệ tử Lan Mân mang trà đến ạ."
"Vào đi."
Quân Tam Trinh đang ngồi sau thư án, một tay cầm sách một tay vuốt ria mép, thờ ơ nhìn người trong lốt Lan Mân. Y không vui vẻ lắm cười một tiếng: "Xuân Phong, hình như chúng ta bị ả Y Nhã kia chơi rồi."
'Quân Tam Trinh' nhướng mày ồ một tiếng. 'Lan Mân' tiếp tục nói: "Mạc Tử Liên và Quân Huyền e là đã xuống được đáy vực Bát Khổ, nếu Mạc Tử Liên tìm ra cổ thư trước thì chắc chắn sẽ tiêu hủy nó, công sức của chúng ta thành ra dã tràng."
"Ỷ La tức giận sao?"
"Dĩ nhiên là ta tức giận. Chẳng lẽ Xuân Phong không tức giận ư? Lần này tướng gia đã hứa nếu thành công sẽ cho chúng ta tự do mà."
"Ỷ La thực sự tin tướng gia?"
"Không tin." Tống Ỷ La tự rót trà cho mình uống, đáp: "Nhưng ta tin lần này chúng ta sẽ có cơ hội chạy thoát. Chúng ta chạy nhanh lắm mà, nào sẽ dễ bị bắt lại."
"Vậy còn mẹ?"
"Mẹ? Xuân Phong nói gì vậy? Chúng ta không cần một người mẹ như bà ta."
"Ừm." Tống Xuân Phong buông tay xuống, Ỷ La nhạy cảm với ánh mắt của hắn, nhướng mày hỏi: "Trên chân Xuân Phong có gì vậy?"
Tống Xuân Phong hơi đỏ mặt ho một tiếng, bế lên thư án một cục lông màu nâu tròn quay. "Ấy!" Hai mắt Tống Ỷ La sáng rỡ, Xuân Phong như thể thấy được đôi tai dài dựng đứng và đuôi bông của y. Y lập tức chạy đến xoa thỏ, cười hỏi: "Xuân Phong tìm thấy nó ở đâu thế?"
"Ở ngọn núi đối diện, lúc truy bắt Mộ Bạch Thủ."
"À... Xuân Phong có thấy dấu vết gì kỳ lạ không?"
Tống Xuân Phong nhíu mày. Ỷ La bế con vật lên tay nói: "Con này không phải thỏ rừng, thỏ rừng không có bộ lông sạch sẽ, mượt mà thế này. Nhất định có ai đã lẻn vào khu vực ấy, hoặc là thả lạc thỏ, hoặc là dùng nó đánh lạc hướng Xuân Phong."
Đôi tai cụp của Xuân Phong lại càng ủ rũ cụp xuống. "Xin lỗi, ta sơ suất."
"Không sao." Tống Ỷ La khom lưng thả thỏ lại vào lòng Xuân Phong, nghiêm mật bảo: "Chúng ta phải hành động ngay. Ta đã xử lý Mộ Chỉ, Mộ Bạch Thủ cũng cứ để ta tra khảo. Ta sẽ cố gắng tìm ra đường để xuống đáy vực Bát Khổ sớm nhất. Xuân Phong lo liệu việc ở trên này, nhớ phải cẩn thận với đám ảnh vệ của Mạc Tử Liên và Cao Trí Tâm, không được mềm lòng với Quân Tiêu Mặc. Rõ chưa, Xuân Phong?"
"Rõ rồi."
"Vậy thì..." Tống Ỷ La mỉm cười hóa lại thành Lan Mân, rót trà dâng sư phụ: "Kính mời người."
Ấm trà cạn, y thu dọn khay chén rồi hành lễ lui ra cửa, tay vừa đặt lên cánh cửa thì người phía sau bỗng gọi: "Ỷ La, cẩn thận, phải thật cẩn thận. Ta vừa mới xác minh được là Y Nhã không phải người đã lấy cắp Tế Khứ ở Lôi đài."
Tống Xuân Phong vốn giấu thuốc giải Thi độc của Quân Tiêu Mặc trên đầu kiếm Tế Khứ, hắn không hề có ý định gϊếŧ thiếu niên nên huynh đệ hai người không lấy cắp Tế Khứ. Nếu mà Y Nhã cũng không trộm Tế Khứ thì ai đã làm điều đó?
Chính vì Tế Khứ đột ngột biến mất nên Xuân Phong mới phải đưa cho thiếu niên trái đào nọ.
"Xuân Phong có cảm thấy từ khi Y Nhã bắt đầu tham gia, một số sự việc nằm ngoài dự đoán của chúng ta thường phát sinh không?" Tống Ỷ La kinh nghi hỏi.
"Ỷ La phải thật cẩn thận." Xuân Phong lắc đầu tỏ ý không biết, nhắm mắt đè nén bất an, vuốt vuốt thỏ.
"Ừm, Xuân Phong cũng vậy."
Khi Xuân Phong lại mở mắt ra, chợt thấy hình ảnh người thiếu niên tự tay châm lửa hỏa thiêu cha mình, tàn lửa và tro bụi bay lả tả giữa đường giao ánh mắt của cậu với hắn. Thật ra hắn hạ độc cậu nặng như vậy chỉ vì muốn giữ lại một người chiếu cố cậu mà không tham dự chiến đấu nhưng đâu ngờ cha mẹ cậu đều nghĩa khí đến thế...
.
Người đàn ông trung tuần chậm chạp hấp háy mi mắt, vừng sáng nhàn nhạt cắt vào giác mạc suy yếu gây nên đau xót làm ông phải lập tức nhắm chặt mắt lại. Ông đưa mặt về phía ánh sáng, thông qua mi mắt để giác mạc thích nghi, rồi mới từ từ mở mắt hẳn. Ông thấy bản thân vẫn đang ở đây, nửa tháng qua luôn nửa mê nửa tỉnh ở đây, thương tích trên ngực đã lở loét thế mà ông vẫn chưa chết. Nhưng lần thức dậy này, ông nhận thấy gì đó kỳ lạ. Ông cảm thấy sức tàn dồi dào trở lại và vết thương khoai khoái hơn rất nhiều.
"Ý, ông tỉnh rồi à?"
Người nam trẻ tuổi lên tiếng ngồi ở mép cửa động, tay chống về sau lưng, thân thể chìm trong ánh sáng mà đối với đôi mắt mỏi mệt lúc này của ông là quá rực rỡ. Nửa khuôn mặt mơ hồ của y bật lên với một đóa mai đỏ ở đuôi mắt.
"Các hạ... là..." Ông thều thào không ra tiếng vì cổ họng khô khốc. Y chợt quay đi, ngửa cổ cười tươi reo: "Ca ca!"
"Ừ."
Một tiếng này khiến người đàn ông đột nhiên kích động ngồi bật dậy, vết thương đau đến tái mặt nghiến răng, đôi mắt đầy tơ máu lại trợn trừng dán chặt vào nam tử vừa xuất hiện, khép mở miệng hồi lâu mới thốt lên lời: "Quân... Quân Huyền..."
Quân Huyền khựng lại một chút rồi tóm lấy đôi chân thiếu an phận đang quấy phá mình của người kia, lạnh nhạt quay mặt về phía người đàn ông trọng thương trong hang nói: "Vãn bối bái kiến Quân tiền bối... Hoặc đúng hơn, vãn bối nên gọi ngài là Tiết trưởng môn."
Người đàn ông trừng mắt sững sờ đoạn đột ngột bật cười to với chất giọng khản đặc: "Ha ha! Bị phát hiện rồi! Bị phát hiện rồi! Không ngờ ta lại bị con phát hiện! Ha ha ha..."
Tiếng cười của Tiết Trần phát ra đột ngột, ngừng lại cũng đột ngột, nét mặt sa sầm nghiêm trọng, ông hỏi: "Nếu con ở đây tức là trên kia không ổn rồi phải không?"
Quân Huyền không đáp, mi gian chau lại, dường như rất khó chịu. Hắn đè vai Mạc Tử Liên, bảo: "Ta chưa từng nhận ông là cha, cảm phiền ông cũng đừng gọi ta là con."
Tiết Trần nhướng một bên mày, cười dửng dưng đáp: "Nhưng sự thực con chính là do ta sinh ra. Con không muốn nhận ta là cha thì muốn nhận gã hèn Tiết Quân Tương làm cha sao?"
Keng! Trường Dạ quét ra một vầng trăng khuyết sắc lạnh chĩa thẳng vào mũi ông, gân xanh trên trán Quân Huyền nhảy lên, hắn nghiến răng gằn: "Không được sỉ nhục Tương bá!"
Sát khí của hắn bùng phát, đè ép không gian nhỏ trong hang thêm ngột ngạt. Mạc Tử Liên ở gần nhất càng cảm thấy rõ áp lực ấy, lo lắng nắm tay hắn gọi: "Ca ca, bình tĩnh."
"Ta không nói sai..." Tiết Trần cười lạnh, dường như chính ông cũng hơi kích động: "Nếu con đến được đây thì chắc chắn đã ngộ được phần hai Không Cảnh công. Với trí thông minh của con thì chắc chắn là rồi. Được! Nếu con muốn nhận Tiết Quân Tương làm cha thì lúc này ta giữ lời cho con biết nguyên nhân con được sinh ra!"
Tơ máu ngày càng dày đặc trong tròng trắng cảnh báo nguy cơ ông nhập ma.