Lôi đài cao hơn nửa trượng, rộng hai trượng, dài hai trượng, tiền thân vốn là Tru Cẩu đài của Quỷ đế thời loạn lạc, không thể đếm đủ bao nhiêu anh tài giang hồ đã bị xử chém tại đây. Mai này đánh đổ bạo quân, Bạch nguyên soái trao Tru Cẩu đài vào tay người giang hồ, Võ lâm Minh chủ đương thời tu sửa thành Lôi đài, mỗi năm tổ chức tỷ võ, triệu tập quần hùng, vừa để giang hồ so tài vừa để tưởng nhớ thế hệ trước ngã xuống vì nghĩa.
Một trượng lấy bằng ba metres.
Đài diệt chó.
Bởi vì giang hồ từng đi qua một trang sử bi tráng như vậy nên nhân sĩ bước lên Lôi đài nhất định phải đấu công bằng chính đại, thua vinh còn hơn thắng nhục. Vinh quang từ Lôi đài mà ra, cũng trên Lôi đài mà mất.
Rầm! Cặp chùy lớn lại đập xuống tạo ra một trận kình phong xoáy lốc rất mạnh, những bắp cơ trên cánh tay gã mập mạp phồng lên. Nhưng đối thủ đã tránh được, nàng uốn thân thể mềm dẻo giữa không trung, múa điệu Yên Vũ Trần phóng ra hai dải lụa đào quấn lấy cặp chùy và bằng một sức lực không tưởng, lôi trượt gã đối thủ to lớn về phía mình. Tiếng chỉ đứt vang lên, trước khi lụa rách, nàng lần nữa bật nhảy, thân cong như tạo thành một vòng cung, đây là điệu Bích Nguyệt Thanh Giang. Nhuyễn kiếm lá liễu quấn quanh eo được rút ra, nàng bộc lộ toàn bộ sát khí, nhanh như cắt vung lưỡi kiếm cuốn lấy cổ đối thủ.
Trần gian mưa bụi.
Trăng tròn trên dòng sông thanh bình.
Thùng! Trống vang dội, trọng tài hô: "Ngừng chiến! Khuynh Tự cô nương chiến thắng!"
Kiếm thu về cũng nhanh như khi xuất ra, gã cầm chùy chỉ mơ hồ thấy một cơn lạnh lẽo cóng ngắt trên cổ, chớp mắt nhìn lại, nữ đối thủ đã đứng ngay ngắn ôm quyền, nghê thường rực rỡ phất phơ, nói: "Đa tạ chỉ giáo."
Đệ tử Nghê Mi lấy vũ điệu làm võ công, dùng lụa mềm như vũ khí, thân tựa lông hồng, lòng tỷ tuyết trắng, cốt cách sánh với mai nở giữa đông. Khuynh Tự chính là đệ tử thấm nhuần tất cả những điều này nhất. Nàng tiến lên khán đài, thi lễ với trưởng môn, Trọng Yên gật đầu, nàng liền trở về vòng tay chúc mừng của các tỷ muội.
Lý Thương Lan vỗ tay ghế tán thưởng: "Võ công của Khuynh cô nương năm sau so với năm trước, luôn chỉ tiến chứ không lùi. Sư huynh có nghĩ giống ta không?"
Không nghe tiếng đáp, hắn quay đầu gọi: "Sư huynh?" Thấy y đang chụm đầu với Hạ Cẩn thảo luận về vị trí chuồng thỏ của Võ lâm Minh chủ.
"..." Lý Phá Gia nhìn về phía Trầm Trác Sơn, thấy hắn đang vừa đút rau củ cho thỏ cưng vừa nghịch cái đuôi bông của nó, nét mặt rất hạnh phúc.
Hôm nay là ngày cuối cùng của hình thức đấu đơn, tất cả trận đều đấu thuộc về những người giỏi nhất trong chín ngày qua. Bảy trưởng môn của Nhị chấn Ngũ đại ngồi trên khán đài với vẻ đạo mạo chú tâm.
"Trận tiếp theo, xin mời Thất Thất thiếu hiệp của Cái Bang và Quỷ thiếu hiệp tiến lên Lôi đài!"
Nghe tới ba chữ Quỷ thiếu hiệp, Võ lâm Minh chủ trở nên tập trung hơn một chút, Thu Nhậm cũng ngẩng đầu. Bọn họ chú ý đến nhân vật này không chỉ vì ngoại hình của y mà còn vì đây là năm đầu tiên y tham gia Lôi đài - một Lôi đài đông đảo hơn những năm trước - và có thể leo lên đến tận thứ hạng hai.
Lôi Đài Tỷ Võ không phân biệt chính tà tham dự, miễn là cam kết và thi hành đúng luật lệ thì đều được đối xử công bằng.
Vị Quỷ thiếu hiệp này là một nhân vật tà đạo mới mẻ khiến tất cả trưởng môn đều ít nhiều chú ý.
Diệp Bái búng gỉ mũi liếc thằng nhóc phái mình, nói với đệ tử thủ hộ: "Bảo Thất Thất, nếu nó thua tà đạo thì đi cọ nhà xí hết năm nay."
Người đeo mặt nạ quỷ đặt chân lên Lôi đài, ôm quyền đáp lễ với đối thủ vừa nghe gì đó xong thì mang vẻ mặt đau khổ.
"Bắt đầu!"
Lập tức - hai người trên đài áp sát nhau, trong một nén hương đầu, đã đánh được hơn năm mươi chiêu. Cái Bang nổi tiếng với chưởng pháp, từng chưởng liên tục nối đuôi đánh ra cộng hưởng tạo thành một vùng lốc mạnh, ngồi trên khán đài còn cảm nhận được uy lực. Quỷ thiếu hiệp nếu không đứng vững thì chắc chắn bị thổi bay khỏi Lôi đài. Món vũ khí từ trận đầu luôn nằm trong vải dù rốt cuộc được lấy ra - một thanh trường kiếm. Quỷ thiếu hiệp tuốt kiếm, dùng công lực phá công lực chém liên tục vào cơn lốc, kiếm ngâm 'u, u' vang rền. Vừa mở được đường thoát, y lập tức hạ thấp mình lướt chân như đạp gió, nhân lúc đối thủ sửng sốt chém lên.
Thùng thùng! Trống kêu vang. "Ngừng chiến! Quỷ thiếu hiệp chiến thắng!"
"Không thể nào..." Đệ tử thủ hộ đứng bên Diệp Bái kinh ngạc thốt lên: "Thiết Phong Ba nhị thập nhất chưởng bị phá!"
Thiết Phong Ba là một trong những chưởng pháp mạnh nhất của Cái Bang, có thể thổi bay một con ngựa trưởng thành đã bị phá bằng một thanh kiếm!
Diệp Bái vuốt vuốt cằm: "Tăng thời gian cọ nhà xí của nhãi đó lên hai năm đi."
Khi Quỷ thiếu hiệp xuống đài, hai phần ba lưỡi kiếm trong tay y bất ngờ vỡ nát thành sáu, bảy mảnh, leng keng chạm đất.
Diệp Bái thấy vậy, cười toét: "Thôi, giảm còn một năm rưỡi."
Võ lâm Minh chủ đã dừng lại động tác nghịch đuôi thỏ, suy tư nhìn bóng lưng Quỷ thiếu hiệp. Hồng Tùy vừa bốc nho ăn vừa cười khà khà: "Hết Tà đại hiệp rồi đến Quỷ thiếu hiệp đại náo Lôi đài. Ê, đi gọi Thanh Đàm đến đây, hỏi sư huynh hắn có bà con gì với hắn ta không?"
"Chung Ly Toái." Xích trưởng lão vẫn luôn ngồi như bàn thạch rốt cuộc cũng động đậy chút ít, giọng trầm khàn: "Cách chiến đấu của Quỷ thiếu hiệp khiến con nghĩ gì?"
"Thưa là..." Chung Ly Toái nhíu nhíu mày, lưỡng lự đáp, "một vị tướng quân."
"Đúng vậy, một vị tướng. Người giang hồ chúng ta rơi vào cơn lốc công lực sẽ chọn đánh vào 'mắt lốc' là chỗ sơ hở nhưng y lại dùng sức mạnh phá toàn bộ vòng vây, dùng khí thế chèn ép tâm trí đối thủ. Đây là cách chiến đấu trên chiến trường.
"Lôi đài năm nay chính tà tề tựu về đủ." Xích trưởng lão nhắm mắt một chút rồi lại mở ra: "E rằng sắp tới không yên bình."
.
Lý Thương Lan đón chào ngày đầu tiên của bảng đấu cặp với đôi mắt cú vọ. Trầm Trác Sơn bế thỏ quan tâm hỏi: "Đêm qua hiền đệ không ngủ ngon sao?"
"À... ừ, đúng vậy." Lý Thương Lan cười gượng đáp. Đêm qua sư huynh và đồ đệ của hắn giữa khuya thực sự dắt nhau đi tìm chuồng thỏ của Minh chủ đây khiến hắn đang ngủ, sờ không thấy ai bên cạnh, đi tìm gần chết.
"Đêm qua ta cũng ngủ không yên." Minh chủ gật gù, thở dài: "Khi đi giải đêm thì ta mơ màng thấy kẻ muốn trộm Tiểu Hoa Hoa nên đánh với y một trận rồi ôm Tiểu Hoa Hoa lên giường ngủ cùng. Nghĩ lại thì ta cũng không biết đó là mơ hay là thật nữa."
Thâm tâm Lý Phá Gia là một biển nghẹn lời, bề ngoài hắn tươi cười: "Chắc là mơ rồi, ai lại dám trộm thỏ của Minh chủ chứ."
"Nếu võ công của y ngang ngửa Thu huynh thì dám lắm."
Lý Thương Lan: "..." Nghe như nhắc khéo ấy nhỉ?
"A Lan." Thu Nhậm đập vai Lý Thương Lan, ngáp dài nói: "Tìm gối cho ta ngủ bù, đêm qua đánh nhau mệt quá."
Võ lâm Minh chủ cười, gật đầu rồi ôm thỏ quay đi.
"..." Lý Thương Lan thẹn đến bùng cháy! Hằm hằm quay sang sư huynh, nghiêm giọng: "Thu đường chủ!"
Thu Nhậm đang buồn ngủ, bị hắn to tiếng làm nhức đầu, cau mày đáp: "Sao?"
Một chữ. Lá gan Thương Lan teo lại, lắc đầu nguây nguẩy. "Dạ không, không có gì."
Thu Nhậm thấy sư đệ ủ dột, nhìn trái nhìn phải rồi hôn lên vết xước bên má hắn, liếm môi nói: "Tối ta bôi thuốc cho."
Cún Lý Thương Lan và lá gan thỏ với sư huynh lập tức hoan hỉ leo lên ghế ngồi trên khán đài của mình, suốt buổi sáng hôm ấy chẳng tập trung được vào trận đấu nào, chỉ mong mau đến tối để được sư huynh bôi thuốc.
"Trận tiếp theo! Quân đại hiệp và Liên công tử đấu với song Nhạn Xuyên Sơn!"
Lý Thương Lan tỉnh giấc mộng bôi thuốc, Thu Nhậm đang gà gật miễn cưỡng nâng mí mắt lên, hừ cười trong lòng: rốt cuộc cũng tới rồi.
Quân Huyền mà thực sự không tham gia thì Lôi Đài Tỷ Võ sẽ mất đi không ít tính hấp dẫn.
Lý Thương Lan vuốt cằm 'ồ': "Ra là năm nay Quân đại hiệp sử dụng quyền ưu tiên của mình à? Ta cứ tưởng vì mắt nên hắn sẽ không tham gia. Mà Liên công tử là ai vậy? Sư huynh biết y không?"
"Không biết." Thu Nhậm dụi đôi mắt nhập nhèm: "Coi đi đã."
Chứng kiến đôi mắt nhắm nghiền của nam tử bạch y đeo hai thanh kiếm, chúng nhân sĩ kinh ngạc, nhốn nháo: ra là Tà đại hiệp mù thật rồi! Lời đồn là thật rồi!
Trưởng môn Xuyên Sơn thấy vậy, im lặng siết lấy tay ghế.
"Trận đầu tiên đã gặp phải Xuyên Sơn rồi." Quân Huyền thầm thì với người bên cạnh: "Hai người họ Nhạn này là huynh đệ ruột thịt, Nhạn huynh là người đứng hạng sáu đấu đơn, kinh nghiệm không ít. Nhạn đệ có lẽ mới được xuất môn năm nay, võ công trung bình. Xét về thực lực thì họ tất nhiên không thể so với chúng ta nhưng sự phối hợp của họ khả năng sẽ hơn..."
"Sao Manh huynh biết độ phối hợp của chúng ta không bằng họ?" Mạc Tử Liên hỏi.
"Bởi vì ta là người rất khó để phối hợp, nếu ngược lại thì ta đã không gặp khó khăn trong việc tìm đồng đội."
"Vậy," Mạc Tử Liên nắm lấy ống tay áo hắn, ám muội cười khẽ, "ta sẽ cho Manh huynh thấy chúng ta hợp nhau như thế nào."
Quân Huyền mỉm cười, dặn: "Tiết kiệm sức lực."
Sau khi tiếng trống bắt đầu vang lên, Mạc Tử Liên mới hiểu lý do Quân Huyền nói vậy. Kiếm pháp của Xuyên Sơn thực sự rất khéo léo và tinh tế, không ẩn chứa khí thế áp đảo mà lấy nhu chế cương, đánh vào tâm chiêu thức của đối thủ để phá chiêu - từ đó bào mòn nội công của đối thủ. Cặp huynh đệ họ Nhạn này phối hợp rất nhịp nhàng; đôi mắt như thể nhìn xuyên qua da của y thấy được các huyệt đạo đang tụ công lực định xuất chiêu. Kiếm của Xuyên Sơn phái mỏng và nhọn hơn kiếm bình thường, nhờ vậy mà dẫn công lực đánh vào các huyệt của đối thủ cực kỳ chính xác.
Qua nửa nén hương đầu, y mới chợt nhận ra công phu bọn họ đang sử dụng chính là Không Cảnh công!
Không nghi ngờ gì nữa, ca ca đã nói luyện Không Cảnh công để cảm nhận dòng chảy của 'khí', mà công lực đang tích tụ tại huyệt đạo khi xuất chiêu chính là một dòng khí xoáy cuộn dữ dội - họ ắt hẳn nghe thấy rõ ràng.
Lợi hại. Không Cảnh công này thực sự lợi hại...
Dù công lực thua kém đối thủ gấp nhiều lần nhưng nếu dùng Không Cảnh công đủ nhanh và chuẩn thì đối thủ mạnh cũng bị chế ngự.
Một nén hương đã trôi qua. Lý Thương Lan thắc mắc: "Sao hai người Quân Huyền không tấn công?"
Hắn vừa hỏi dứt lời thì Mạc Tử Liên bất ngờ bật mình lên, mấy dải tà áo cắt xẻ rườm rà tự nhiên rút ngắn lại, đồng thời ống tay áo rộng thả ra hai dải lụa tím phất phơ rơi xuống, phủ trên kiếm của Nhạn huynh.
Lúc này Lý Thương Lan mới nhận ra đám tà áo của y là một dải lụa dài làm vũ khí chứ không phải trang trí cho vui.
Lụa dù nhẹ nhưng kiếm mỏng bị đè lên cũng sẽ chệch. Quân Huyền không bị phá chiêu nữa, vung Trường Dạ đẩy lùi Nhạn đệ xông tới cắt lụa. Một chưởng của hắn đánh vào ngực Nhạn đệ, điểm huyệt toàn thân đối thủ.
Nhưng Nhạn huynh cũng không vừa, lập tức lật kiếm quấn lấy lụa kéo giật Mạc Tử Liên xuống nhằm đánh lạc hướng, tay kia định giải huyệt cứu em.
Mạc Tử Liên không chút lúng túng quấn dải lụa còn lại vào tay Nhạn huynh, bất chấp việc bản thân ngã xuống mạnh hơn để dụng lực vật ngã gã. Quân Huyền đột ngột vung ngang kiếm về phía y. Đồng tử y dãn ra, khóe môi cong lên.
Nhạn huynh ngã sấp xuống, mũi chân Mạc Tử Liên nhẹ nhàng đạp lên má kiếm Trường Dạ, đứng vững vàng. Hai dải lụa tím cong mình rũ xuống hai bên như cánh bướm...
Tất cả những cử động ấy chỉ diễn ra dưới mười lần nháy mắt. Thắng rất đẹp.
Thùng! Trọng tài phấn chấn hô: "Ngừng chiến! Quân đại hiệp và Liên công tử giành chiến thắng!"
Lý Thương Lan hoàn hồn, vỗ vỗ đầu: "Ủa? Ủa? Làm sao Quân Huyền biết y rơi xuống ở phía đó? Tai ta bị lãng rồi chăng? Họ đâu trao đổi câu nào với nhau, sao mà phối hợp được vậy..."
"Lôi Đài Tỷ Võ năm nay nhiều cao nhân ẩn dật quá nhỉ?" Hồng Tùy xoa xoa hai bàn tay, đắc chí vuốt cằm: "Không uổng ta mở bàn cá cược lớn năm nay! Kỳ này chắc chắn chúng ta sẽ hốt về núi bạc! Ha hả!"
.
Những ngày tiếp theo, Quân đại hiệp và Liên công tử vẫn ăn ý trong im lặng kỳ lạ như vậy. Dù hông đeo một cây roi da, Liên công tử lại không sử dụng mà chỉ đánh bằng lụa. Quân Huyền cầm kiếm, lấy cứng rắn, mạnh mẽ làm tâm. Liên công tử dùng lụa, lấy mềm mỏng, linh hoạt làm trọng.
Hai người vừa vặn bổ khuyết nhau.
Liên công tử tuy là nam nhưng thân thể mềm dẻo chẳng thua gì nữ đệ tử Nghê Mi, đánh như khiêu vũ. Võ công của y khá lạ lùng kỳ quái, chiêu giả cực nhiều, bởi vì hai huynh đệ họ Nhạn ở trận đầu tiên luyện Không Cảnh công nên mới biết khi nào y đánh thật, đánh giả, những người sau thì hoàn toàn bối rối.
Đó là về Liên công tử bí ẩn, còn Quân đại hiệp thì... hắn thực sự mù sao? Mù mà đánh được như hắn thì ai cũng muốn mù!
Chúng nhân sĩ giang hồ cảm thấy rất hoài nghi nhân sinh mỗi khi coi cặp đôi này đánh.
Tâm linh tương thông thực sự tồn tại sao?
"Hoan Lạc cốc!"
Lý Thương Lan đang tập trung quan sát, cố gắng kiểm chứng sự 'tâm linh tương thông' của cặp đôi trên Lôi đài thì bất chợt nghe sư huynh phấn khích thốt ra.
Hắn quay mặt qua, thấy nụ cười tươi rói đến mức lộ răng nanh của y, trái tim bắt đầu cảnh báo nguy hiểm đập mạnh: "Sư... sư huynh nói gì ạ?"
"Ta nhớ ra rồi. Nghĩ mất mấy ngày." Thu Nhậm sảng khoái xoa cằm: "Võ công tên Liên công tử kia dùng là của Hoan Lạc cốc, tà đạo. Ta đã từng thảm bại dưới tay một cao thủ thuộc Hoan Lạc cốc hơn bảy năm trước, bị hai mươi mốt vết thương trong ngoài, nằm trên giường nửa năm; bị y bảo là chó con đòi cắn sói sa mạc, bị y chê là công phu rách nát. Ồ, không ngờ ta nhớ rõ chuyện này như vậy."
Y càng cười, Lý Thương Lan càng căng thẳng.
Quả nhiên, Thu Nhậm hít vào thở ra một hơi lấy tinh thần, bẻ khớp tay, mắt như sói đói lâu ngày gặp thấy con mồi, hất cằm: "Đưa lệnh bài ra, để ta thử đánh với y một trận. Đừng cãi. Nếu không thỏ của Minh chủ sẽ vào bụng ta."
Lý Thương Lan đau khổ ôm đầu, khóc không ra nước mắt lục tìm lệnh bài: sư huynh ơi là sư huynh... tại sao bề ngoài ngươi văn nhã mà bên trong lại thích đánh nhau vậy chứ?