Hoa Mộng Trần Gian

chương 11: không cho phép rời đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nạp Lan Thương Duật từng bước tiến lại gần phía nàng, Đoan Mộc Yến Ly không tự chủ được nảy sinh cảm giác muốn lùi bước, và nàng thật sự đã nhấc chân lên chực bỏ trốn.

Yến Ly nhìn rõ mặt Nạp Lan Thương Duật, trong nỗi sợ hãi không khỏi nảy sinh một tia tán thưởng. Hoàng đế ca ca của nàng là một mỹ nam, nhưng thái tử Tinh Mộ này còn xuất sắc hơn vài phần. Cho dù trang phục giản dị, nhưng vẻ ngoài của hắn quả thực quá hoàn mỹ. Yến Ly còn đang không biết làm sao, Nạp Lan Thương Duật đã nắm lấy khuỷu tay nàng, trong giọng nói có chút nguy hiểm "Yến Nhi, đợi bản cung lâu như vậy, có lạnh không?""

Đoan Mộc Yến Ly cố gắng giữ bình tĩnh, hẳn là nếu nàng trốn đi, mặt mũi hắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên Nạp Lan Thương Duật mới chìa cho nàng cọng rơm cứu mạng. Đã đến nước này, nàng không còn cách nào khác ngoài nắm lấy.

"Sao vậy, lạnh đến không nói nên lời sao?" Thương Duật nhíu mày, cởi áo choàng gấm đang mặc trên người, cúi người khoác lên người nàng.

Trong thoáng chốc hắn khoác áo cho nàng, gương mặt Thương Duật kề sát bên tai Yến Ly, tiếng nói rành mạch lạnh lẽo phả vào tai nàng "Không cho phép rời đi."

Hắn đứng thẳng dậy, nét mặt lại hoà hoãn, giống như lời cảnh cáo vừa xong chỉ là do Yến Ly tưởng tượng ra. Trong khi những ngón tay thon dài của Thương Duật buộc dây áo choàng cho Yến Ly, nàng đã choáng váng đến chết trân, Mộc Tâm bên cạnh thở mạnh cũng không dám.Ở cách đó vài bước, Trầm Uyển gắt gao nhìn bên này, bàn tay siết chặt lại. Nàng ta hôm nay mặc chiếc áo choàng dày cổ viền lông cáo đỏ, càng làm nổi bật trắng bệch trên mặt.

"Đa tạ thái tử." Mãi Yến Ly mới nói được một câu, Thương Duật choàng tay qua vai nàng, ra hiệu cho cỗ kiệu mới tới lại gần.

Hắn dìu nàng lên kiệu xong, quay đầu nói "Đưa thái tử phi về trước!" Sau đó cũng trèo lên kiệu của Yến Ly, căn bản không cho Trầm Uyển cơ hội phản đối.

Yến Ly cũng không bất ngờ, vừa rồi hắn nói là hắn hẹn nàng, vậy có diễn cũng phải diễn thật một chút.

Nạp Lan Thương Duật ngồi đối diện với nàng, vẻ mặt lạnh tanh, Yến Ly lại cảm thấy tình huống này có chút quen thuộc.

Đúng rồi, Dịch Văn, đúng là chủ nào tớ nấy.

Mộc Tâm ngồi ở bên ngoài, càng làm cho Yến Ly căng thẳng.

"Bản cung cảnh cáo nàng, từ nay về sau nếu còn để ta phát hiện nàng muốn bỏ trốn, không chỉ mình nàng, mà hoàng thất của nàng cũng cùng chịu tội."" Đôi môi mỏng Nạp Lan Thương Duật mở ra, hắn lạnh nhạt cất tiếng, không giận mà uy. Giờ Yến Ly đã phần nào thấy rõ vì sao mà hoàng đế ca ca nàng phải kiêng dè hắn như vậy, đến mức phải đem nàng ra trao đổi. Nói thế không phải nàng tha thứ cho hắn, chẳng qua là nàng bây giờ sâu sắc ý thức được hậu quả việc mình làm.

Yến Ly cắn môi, định nói lại thôi, cuối cùng thu hết can đảm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thương Duật "Như thế nào mới có thể thả ta đi? Đợi sau khi thái tử thuận lợi lên ngôi, ổn định triều chính rồi, để ta đi đi, được không?"

Đôi mắt hắn sáng quắc, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt giống như chim ưng nhìn con mồi. Hắn đột ngột nhoài người về phía trước, nắm lấy cằm nàng "Việc lên ngôi hay trị vì của ta, có nàng hay không đều không quan trọng. Đáng lẽ nàng đã chết từ lâu kia, bản cung cho nàng đường sống, nàng nên biết trân trọng, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, cả đời đừng nghĩ rời đi!"

Sáu chữ cuối cùng, hắn gằn giọng thật sâu, toàn thân Yến Ly lần nữa lạnh toát. Nam nhân này thật quái đản, có lúc dịu dàng như ánh trăng, chớp mắt đã lạnh lẽo như núi tuyết.

"Công chúa!" Mộc Tâm rụt rè lên tiếng.

Nạp Lan Thương Duật buông cằm nàng ra.

"Đi đi."

Yến Ly chỉ hận không thể chạy trối chết, nhanh chóng ra ngoài.

Buổi tối, nàng nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Nàng vẫn cảm thấy giọng nói của Thương Duật rất quen, phải, giống giọng nói của Dịch Văn. Không phải hắn huấn luyện thuộc hạ cả giọng nói đấy chứ? Một suy nghĩ thoáng qua tâm trí nàng, nhưng bị Yến Ly phủ nhận ngay, không thể nào, lúc nàng trên đường tới đây, Thương Duật còn ở kinh thành, bận đón lão hoàng đế từ trang viên về hoàng cung, sau đó còn chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ.

Còn nữa, hắn nói lẽ ra nàng đã chết từ lâu, là hắn cho nàng đường sống. Lời này có ý gì?

Ngày hôm sau, trong cung tổ chức trọng thể lễ tẩy trần cho Vinh Thành công chúa. Sở dĩ lễ tẩy trần tổ chức muộn như vậy, chính là vì hoàng hậu hôm nay mới đi chùa cầu phúc cho hoàng đế và thái tử trở về, đứng ra chủ trì buổi tiệc.

Yến Ly sửa soạn xong xuôi, không thấy thái tử phi đâu cả. Buổi tiệc này chỉ có nữ quyến, cho nên Trầm Uyển vốn là người đến đưa nàng đi.

Yến Ly sắc mặt chùng xuống, quyết định một mình đi đến cung Tương Dương.

Vào hoa viên, nàng và Mộc Tâm đi giữa hai hàng cây xen đá tảng cao quá đầu người, không ngờ nghe thấy giọng nói nũng nịu của Trầm Uyển ở phía bên kia "Mẫu hậu, người biết không, vốn thái tử và công chúa kia không được gặp mặt, vậy mà hôm qua nàng lại hẹn người đêm khuya tới gặp, còn muốn người bồi nàng ta về cung!"

Mộc Tâm tức giận "Công chúa, người xem nàng ta đặt điều!"

Yến Ly cười nhạt "Nàng ta không nói chúng ta bỏ trốn là tốt rồi."

Nàng đứng lại, chờ đợi. Không nghe thấy hoàng hậu đáp lại cái gì, Trầm Uyển là cháu gái bên ngoại của hoàng hậu, được cưng chiều từ nhỏ có khác, vừa chịu chút ấm ức liền tìm hoàng hậu cáo trạng. Theo thông tin nàng thu thập được, từ khi cưới Trầm Uyển về, thái tử ít khi ở trong cung, thậm chí có tin đồn, Trầm Uyển vẫn là một thân trong trắng. Có chuyện xưa không biết thực hư thế nào, rằng mẫu thân của thái tử, tức cố hoàng hậu vì hoàng hậu bây giờ lúc ấy là cung phi mà sau khi sinh ra thái tử liền bị thất sủng, không lâu sau liền qua đời. Hoàng hậu bây giờ được sắc phong được nuôi dưỡng thái tử, nhưng bị thái hậu phản đối, bản thân thái tử lại nhất quyết không nghe, cho nên thái tử là do một tay thái hậu chăm sóc. Từ nhỏ, thái tử đã không cùng hoàng đế hoàng hậu có mối quan hệ tốt đẹp, thậm chí là xung khắc, ngoài phố kháo nhau rằng, nếu không phải nhi tử của hoàng hậu hiện giờ đầu óc trì độn, Nạp Lan Thương Duật lại tài năng xuất chúng, ngôi thái tử chẳng ngồi lên được.

Hoàng đế ca ca đem đến nhiều tình báo, còn có cái nói rằng thế lực của thái tử rất lớn, vì thế khi hoàng đế bị bệnh nặng, triều thần khuyên người nhường ngôi, nhưng thực chất là bức vua thoái vị.

Chả mấy chốc, hoàng hậu cùng Trầm Uyển đi thêm vài bước, đụng mặt Yến Ly. Trầm Uyển hơi có vẻ chột dạ, Yến Ly mỉm cười, phúc thân ""Bái kiến hoàng hậu nương nương, thái tử phi nương nương, hai vị nương nương vạn phúc!"

Hoàng hậu ăn mặc trang điểm không quá cầu kỳ, năm nay gần bốn mươi, nhưng có vẻ già nua trước tuổi, hẳn là do vị hoàng tử ngốc kia.

Hoàng hậu quả nhiên là hoàng hậu, vừa mới nghe người ta cáo trạng nàng, nhưng bây giờ vẫn có thể hoà hoãn chào hỏi. Tiệc tẩy trần không kéo dài lâu, Yến Ly liền trở về tẩm cung của mình.

Càng nghĩ càng rối, chẳng nhẽ nàng phải ở trong chốn cung cấm hiểm ác này đến chết ư? Nàng không am hiểu tranh đấu bằng bọn họ, bị mang ra thí mạng lúc nào cũng không biết.

Nhưng bây giờ, còn cách nào khác?

Yến Ly nhắm mắt lại, nước mắt lã chã rơi.

Đột nhiên, cạch một tiếng, gió lạnh ùa vào. Yến Ly vơ vội tấm áo choàng, tóm lấy con dao dưới gối, thận trọng rời giường. Có thể chỉ vì đóng cửa không chặt.

Bên cửa sổ, ánh sáng của mặt nạ bạc loé lên trong bóng tối.

"Dịch tướng quân!" Yến Ly hoảng hốt.

Dịch Văn không nói gì, chậm bước về phía nàng. Yến Ly theo bản năng muốn lùi lại, hắn liền vươn tay, thô bạo kéo nàng lại gần.

"Hãy nhớ, từ giờ đến lễ đăng cơ, bất cứ đồ ăn đồ uống gì cũng đều phải cẩn thận kiểm tra, đồ dùng mới mang đến tuyệt đối không thể dùng, ngoài cung này nơi đâu cũng không được đi." Hắn nghiêm giọng nói, đôi mắt dưới lớp mặt nạ có vẻ không yên lòng. Yến Ly nhớ đến lần mai phục ngày trước, liền gật đầu "Ta đã nhớ kĩ."

"Tốt lắm."" Hắn liếc thấy con dao trên tay Yến Ly, đôi môi mỏng nhếch lên chế nhạo "Người đã định làm gì? Đâm ta sao?"

Yến Ly giấu con dao ra sau lưng "Chỉ là đề phòng, tướng quân không cần chê cười."

Dịch Văn thật sâu nhìn nàng, đột ngột đưa tay lên, ngón tay chạm vào đuôi mắt còn đỏ của nàng, sau đó quay lưng bỏ đi, nhanh như lúc hắn đến.

Ngày hôm sau, nàng nghe tin thái tử rời cung, có lẽ vì thế mà đêm qua hắn cử Dịch Văn tới nhắc nhở.

Bốn ngày sau.

"Công chúa, cẩn thận chút." Mộc Tâm nắm lấy tay Yến Ly, đỡ nàng đứng dậy.

Yến Ly đội khăn trùm đầu, căn bản không nhìn thấy gì, được Mộc Tâm cùng cung nữ dẫn đi, rồi lên kiệu.

"Vinh Thành công chúa đến!"

Đứng trước bậc thang cao ngất dẫn lên điện Hy Lai, nàng thấy một bàn tay đưa ra trước mặt, tay áo chính là hoàng bào. Yến Ly hít một hơi, quả quyết nắm lấy bàn tay ấy.

Vinh Thành công chúa chính là cung phi duy nhất có đặc quyền được cưới hỏi đàng hoàng như hoàng hậu. Lúc này, lễ đăng cơ đã kết thúc, Nạp Lan Thương Duật cùng Trầm Uyển đã nhận bách quan triều bái, giờ là đại điển phong phi.

Thế là, từ lúc này, nàng không còn là nàng công chúa được cưng chiều tuỳ hứng của Diên Hải nữa, mà là Vinh Thành quý phi đơn độc ở đây.

Khăn trùm đầu được mở ra, Nạp Lan Thương Duật nhấc mũ phượng nặng trịch, đặt sang một bên, cùng nàng uống rượu hợp cẩn, trong mắt trước sau đều chứa ý cười, chỉ có điều Yến Ly chẳng có tâm trạng để ý.

Không hiểu sao nàng lại nghĩ tới Dịch Văn.

Lúc Yến Ly có thể gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu, Nạp Lan Thương Duật đã tháo đai lưng của nàng, thấp giọng "Yến Ly, đang nghĩ gì."

"Không có." Nàng lạnh nhạt đáp.

Hắn cắn lên cổ nàng "Không thể giấu giếm trẫm." Nói rồi, đẩy Yến Ly ngã xuống giường. Yến Ly không có chút phản kháng, từng lớp từng lớp y phục đều thoát đi, bị Nạp Lan Thương Duật ném xuống đất. Hắn tức giận vì vẻ hờ hững của Yến Ly, liền hôn nàng, đến lúc nàng phải kêu lên mới thôi.

"Hãy nhớ, nàng là người của trẫm, một mình trẫm." Giọng nói của Nạp Lan Thương Duật bá đạo, nếu như nàng không nhầm, còn có chút khẩn khoản.

Sao có thể?

Sáng hôm sau, Đoan Mộc quý phi được ban thưởng rất hậu, trong đó có cả chiếc gương đặc biệt sáng rõ, nạm vàng khảm ngọc đến từ Hạo Nhiên đại lục mà hoàng hậu nhìn trúng. Trầm Uyển vì chuyện này mà càng ghét Yến Ly.

Đoan Mộc Yến Ly yêu thích màu trắng, nhiều lắm là thêm chút màu sắc đơn giản hài hoà, nhưng vừa là lễ đăng cơ vừa là thành hôn, trong cung Tinh Mộ cho là quý phi nương nương mặc màu trắng không may mắn, cho nên Tú y cục đem đến một loạt y phục màu sắc rực rỡ.

Yến Ly nhíu chặt chân mày, lật qua lật lại cả tá y phục, càng xem càng bực tức, cuối cùng chọn ra một bộ màu xanh thiên thanh thêu hoa tím, là bộ có màu sắc nhã nhặn nhất. Mộc Tâm chải cho nàng kiểu đầu của nữ tử đã thành thân, xem sắc mặt xấu của Yến Ly, liền chần chừ không dám cài lên tóc nàng cây trâm hồng ngọc từ Diên Hải mang đến.

"Nương nương, nên đi rồi." Bên ngoài có tiếng nhắc nhở.

"Cài lên đi." Yến Ly nói xong, liền đứng dậy, đi vấn an thái thượng hoàng, thái hậu và hoàng hậu.

Bảy ngày liên tiếp, hoàng đế đều ở Ngọc Sơ cung, cùng Vinh Thành quý phi như hình với bóng, trừ lúc thượng triều và ở Ngự thư phòng, còn lại đều ăn ngủ cùng quý phi, hoàng hậu có cho người, thậm chí đích thân mời hoàng đế đến Tường An cung, ngài đều không thèm đoái hoài.

"Hoàng thượng, Yến Ly cảm kích sủng ái của người, nhưng ân sủng quá lớn này, thần thiếp không dám một mình độc chiếm."

Nạp Lan Thương Duật nâng nàng dậy "Trẫm đã miễn nàng không cần hành lễ."

Yến Ly vẫn không chịu đứng thẳng dậy. Thương Duật không vui cau mày "Nàng dù không muốn nhận, trẫm cũng muốn cho nàng!"

Hoàng thượng vừa kéo quý phi ngồi vào lòng, cung nhân liền vội vã đóng cửa lui ra.

Thương Duật nâng tay muốn chạm vào mặt nàng, đột nhiên Yến Ly mở to mắt, bất chấp chộp lấy tay hắn "Vết sẹo này từ đâu người có?"

Căn phòng rơi vào im lặng.

"Hoá ra là như vậy. Coi ta như đồ ngốc vui lắm phải không?" Yến Ly giận dữ đẩy hắn ra "Thấy ta không hay biết, người vui vẻ lắm đúng không?""

Thương Duật liếc qua vết sẹo cắt ngang bàn tay trái của mình, đứng dậy "Trẫm không lừa nàng, chỉ là khi xuất cung luôn mang mặt nạ."

Trong đầu Yến ly loé lên một mối ngờ "Người từng nói người tha mạng cho ta, lời này có ý gì?"" Hắn đã cứu nàng trong lần phục kích kia, vậy hắn nói tới không phải lúc đó.

Thương Duật chăm chăm nhìn nàng, hắn tiến một bước, nàng lại lùi một bước. Hắn siết chặt tay, đã lâu lắm không thấy việc mở miệng cũng khó khăn thế này: "Nàng còn nhớ lần đầu gặp trẫm không?"

"Ở dịch quán."

"Đúng vậy. Lúc đó." Hắn nhắm mắt, rồi lại mở ra, trong mắt có đầy ân hận và bất an "Ngày đó trẫm vốn từ chỗ phụ hoàng bí mật rời khỏi, đến dịch quán, thật ra là muốn giết nàng.""

Hai chân Yến Ly như chôn xuống đất, nàng đờ đẫn nhìn hắn. Bảy ngày ngắn ngủi, dù gì cũng là người đầu gối tay ấp, nghe những lời này khiến cho nàng khó chấp nhận.

"Trẫm vốn không muốn liên hôn, công chúa Diên Hải chết, hôn sự không còn, ta có thể cất quân đánh Diên Hải."

Trong mắt Yến Ly chỉ còn ghê sợ"Vì lòng tham mà người sẵn sàng giết ta? Vậy mà bây giờ có thể coi như không có gì ở cạnh ta sao?""

"Đó là trước kia!" Nạp Lan Thương Duật bước thật nhanh về phía nàng, không cho Yến Ly né tránh ôm lấy nàng. "Từ lúc trẫm gặp nàng, trẫm đã hối hận rồi, Yến Ly, đừng nghĩ đến chuyện trước kia nữa.""

"Thần thiếp rất mệt."" Yến Ly không đủ sức đẩy hắn ra. "Xin người đi đi, hôm nay thiếp đã quá mệt rồi."

Đêm đó hoàng đế không đến Ngọc Sơ cung, hoàng hậu mừng không thôi, ai ngờ hoàng đế ngủ lại tẩm điện của riêng ngài, hôm sau lại như cũ đến Ngọc Sơ cung.

Hoàng hậu lúc đầu nhẫn nhịn, cho là hoàng đế chỉ đang cảm thấy mới mẻ, liền nén giận chờ đợi, ai ngờ một tháng trôi qua, hoàng đế vẫn độc sủng quý phi. Nàng ta liền khóc lóc cáo trạng với thái hậu, thái hậu liền gọi quý phi đến nói bóng gió, quý phi lạnh lùng bất cần, thái hậu tức giận khiển trách, ai ngờ hoàng đế bất ngờ đến, buộc thái hậu chuyển đến biệt uyển, miễn cho quý phi không cần vấn an hoàng hậu.

Vụ việc này khiến hoàng cung loạn thành một đoàn.

Lúc ở Đông cung, ngoài Trầm Uyển còn có vài thị thiếp, nay đều trở thành các tần. Hoàng đế không thèm quan tâm, ban phẩm vị cho các nàng đều là hoàng hậu. Hoàng đế lấy cớ chính sự quấn thân, không hề nạp thêm phi tần nào. Ở trong hậu cung, Vinh Thành quý phi chỉ dưới hoàng hậu. Bây giờ vài vị tần còn đến lấy lòng Yến Ly, chẳng qua nàng thường viện cớ không tiếp. Dần dà, các nàng cũng biết điều không đến nữa, Ngọc Sơ cung liền đặc biệt yên ắng.

Yến Ly biết rõ nhan sắc của mình. Nữ nhân ngọc lụa trong thiên hạ đều là của hoàng đế, nàng dù có tu hoa bế nguyệt cũng giữ chân hắn được bao lâu? Mà nàng chẳng cần giữ hắn làm gì, nàng chỉ cầu được bình yên, chẳng muốn thấy Thương Duật, càng không muốn cùng những nữ nhân kia tranh tình đoạt ái.

"Công chúa." Mộc Tâm rụt rè "Người vẫn luôn lạnh nhạt với hoàng thượng như vậy, biết đâu..." Mộc Tâm sao lại không hiểu, công chúa của nàng từ nhỏ tự do, tính tình kiêu ngạo, đã luôn tâm niệm rằng sau này một khi gả đi, nhất định phải gả cho người trong lòng, mội đời một kiếp một đôi người. Nay người ở trong lồng son, ở bên một nam nhân mình chẳng có tình cảm, xung quanh là ghen ghét đố kị, sao có thể vui lòng?

"Không cần nói nữa. Đó là điều ta muốn."

"Nàng muốn cái gì?" Giọng nói của Thương Duật lạnh lùng, vừa bước vào, hắn vừa ra hiệu cho cung nhân rời đi.

"Muốn người đừng tới Ngọc Sơ cung nữa."

"Không có khả năng." Nạp Lan Thương Duật nắm hai vai nàng "Rút cục vì sao nàng căm ghét trẫm như vậy? Vì chuyện trước kia sao? Trẫm phải làm gì nàng mới nguôi giận đây?"

"Hoàng thượng hiểu lầm rồi. Thần thiếp đâu dám oán trách người, chỉ là, thần thiếp muốn được sống trong cung yên ổn đến chết.""

"Có trẫm ở đây, nàng nhất định sẽ được như nguyện.""

Thương Duật ôm nàng vào lòng, đôi mắt Yến Ly buồn bã, nàng nhẹ nhàng "Vì sao người phải cố chấp như vậy?"

"Chỉ có nàng, mới thuộc về một mình trẫm. Dù như thế nào, trẫm cũng giữ lấy nàng."

Yến Ly chợt ngộ ra. Hắn là một hoàng tử lớn lên không được phụ hoàng sủng ái, vất vả bao nhiêu, nỗ lực bao nhiêu, nhưng trong cung cấm này, hắn quá cô đơn. Không có lấy một người chỉ vì hắn mà tồn tại. Nàng- công chúa dị quốc tứ cố vô thân, chẳng phải hoàn hảo cho vai này sao?

Lần đầu tiên, Yến Ly ôm lấy hắn.

Truyện Chữ Hay