Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vy
Cuộc đối thoại của Tạ Trạc và Tây Vương Mẫu năm đó ta không hề hay biết.
Ngày tháng , thấy Tây Vương Mẫu không hạ lệnh đuổi khách, "ta" hiểu rằng Tây Vương Mẫu đã ngầm đồng ý, thế nên bắt đầu hào hứng chuẩn bị hôn lễ.
Bởi vừa trải qua lôi kiếp phi thăng thượng tiên, tiên phủ của "ta" đổ nát tan tành, phòng tân hôn chắc chắn sẽ mất thời gian tìm người tu sửa, còn phải chọn mua vật dụng cần thiết cho hôn lễ nữa.
“Ta” tiến hành phân phó công việc.
Tổng cộng cần hai người, một là Tạ Trạc - phụ trách sửa sang phòng ốc, một là "ta" - phụ trách mua sắm cho hôn lễ.
Kết quả, không đến ba ngày, Tạ Trạc đã dùng pháp thuật sửa xong nhà cửa. Còn bài trí thêm một vài "món đồ chơi mới mẻ", ghế lắc, bộ trà cụ, kệ sách, biến tiên phủ nhỏ vốn đơn sơ của ta trở nên ấm cúng tiện nghi hơn nhiều.
Nhưng "ta" phụ trách mua sắm mỗi ngày lại nghĩ ra thêm đồ cần mua, thành ra mất hơn hai tháng mới tạm coi là ổn.
“Ta” tự tính ngày lành tháng tốt, ấn định hôn lễ vào ngày tháng .
Sau đó "ta" bắt đầu viết thiệp mời. Cũng chính từ lúc ấy, ta dần cảm nhận được áp lực từ nhóm bằng hữu Côn Luân.
Tây Vương Mẫu không phản đối, không có nghĩa là các thượng tiên khác cũng không phản đối.
Thân phận yêu quái của Tạ Trạc vẫn là cái gai trong mắt nhiều người.
Chúng tiên nhân thay nhau đến khuyên bảo "ta", không nên thành thân cùng Tạ Trạc, những bằng hữu cố chấp, thấy "ta" không thỏa hiệp thậm chí còn trực tiếp trở mặt với "ta".
Bọn họ trở mặt, “ta” cũng trở mặt, đuổi thẳng cổ mấy kẻ phá bĩnh khỏi cửa. Cuối cùng, không còn ai tới khuyên "ta" nữa.
Mà Tạ Trạc cũng nhận ra, một yêu quái như hắn cưới một thượng tiên ở Côn Luân là chuyện không thể chấp nhận được.
Khi đó “ta” từng nói với hắn:
“Cuộc sống của chúng ta do chúng ta định đoạt, người khác có nói thế nào cũng không quan trọng. Ta sẽ không để trong lòng, chàng cũng chẳng cần bận tâm. Lâu dần bọn họ sẽ hiểu con người chàng, ta tin rằng, sẽ có một ngày toàn bộ Côn Luân đều chào đón chàng."
Tạ Trạc nhìn "ta", không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng xoa đầu "ta"...
Hiện tại xem ra, động tác này có phần giống như xoa đầu chó nhỏ.
Nhưng bấy giờ "ta" không nhận ra có gì bất thường.
“Ta” vươn tay nắm lấy tay Tạ Trạc: "Chàng hãy tin ta, ở Côn Luân này, ta nhất định sẽ bảo vệ chàng!"
Ngày đó, “ta” cứ ngỡ ta đang bảo vệ Tạ Trạc.
Nhưng kỳ thực, là hắn bảo vệ ta, và cả... Côn Luân.
Ngày tháng , ngày lành tháng tốt, chúng ta thành thân.
Số thiệp mời "ta" phát ra, không một ai đến dự.
Kể cả Mông Mông cũng không dám tới.
Dường như ở Côn Luân, việc phản đối Phục Cửu Hạ cùng yêu quái thành thân đã trở thành tất lẽ dĩ ngẫu, tuy không nói ra nhưng ai cũng hiểu.
Mông Mông và một vài bằng hữu bí mật đến tặng quà cưới cho "ta" từ trước, suy cho cùng, họ chỉ là những tiểu tiên tiểu yêu thấp cổ bé họng, không dám hành xử khác người.
Trái lại Tây Vương Mẫu vào ngày chúng ta thành thân, sai người đường đường chính chính đến tặng lễ vật, xem như tỏ rõ thái độ của người đứng đầu.
Đêm đó, không có bà mai, không có người chứng hôn, cũng không có bạn bè thân thích...
“Ta” và Tạ Trạc đứng dưới tàng cây tương tư trước điện Nguyệt Lão, cắt vào lòng bàn tay, mười ngón tay đan xen, máu hòa với nhau tạo thành sợi dây nhân duyên, kéo dài lên đến cổ tay.
Sau khi hoàn thành nghi thức, ta đưa Tạ Trạc về phủ.
“Ta” và Tạ Trạc nhờ trời đất chứng giám, bái tế núi sông, gió trăng bầu bạn, cùng lập lời thề:
“Nguyện hứa phu quân, nắm tay đồng hành, sớm sớm chiều chiều, bách niên giai lão."
Hai người cùng đọc lời thề, thời khắc này, ta dường như hiểu được thế nào là "hai trái tim cùng chung nhịp đập", thế nào là "sống chết không rời" trong truyền thuyết.
“Ta” lấy tơ hồng Côn Luân buộc lên tay chúng ta, "ta" vừa kết dây vừa nói:
“Chàng một mình tới Côn Luân, không thích nói chuyện, cũng không giỏi biểu đạt, lại không có người thân bằng hữu tới tham dự hôn lễ, ta không biết trước đây chàng là người thế nào... Nhưng Tạ Trạc à, hi vọng từ nay về sau chàng không còn cô độc nữa."
Tạ Trạc vừa chăm chú vừa nghiêm túc nhìn "ta" buộc tơ hồng cho hắn.
“Ta” ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn vào hắn, ánh nến đỏ hắt lên khuôn mặt chúng ta.
“Ta” trịnh trọng nhìn hắn, nói với hắn:
“Sau này chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau. Ta cùng chàng nói chuyện, cùng chàng cười. Ta sẽ mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi thích chàng như bây giờ."
Lời hứa nghe thật trẻ con, đều là những câu từ bình thường mộc mạc, nhưng lại có phép màu thắp lên ánh sáng trong mắt hắn.
Ánh sáng ấy có hình bóng ta, có ánh lửa đỏ, như từng gợn sóng vỗ bờ.
Nét mặt hắn ôn nhu, khóe môi thậm chí mang ý cười hiếm thấy.
“Được.”
Hắn nhẹ giọng đáp lời ta, thanh âm trầm thấp êm tai.
Tơ hồng trên cổ tay chúng ta lóe sáng, sau đó biến mất.
Kể từ ngày hôm nay, mặc cho tháng đổi năm dời, nó vẫn luôn buộc trên cổ tay chúng ta.
Giờ khắc này, đứng ngoài xem một màn ý trọng tình thâm, ta lại hoảng hốt nhớ đến ngày tơ hồng bị cắt đứt.
Hình ảnh ánh sáng vụt tắt, tất cả chỉ còn là bóng tối trống rỗng trong mắt Tạ Trạc đã khắc sâu vào tâm trí ta, hóa ra, cảm giác tuyệt vọng khiến người ta nghẹt thở chính là như vậy.
Trong sinh mệnh của Tạ Trạc, chưa từng có ai hứa với hắn, sẽ mãi mãi ở bên.
Chỉ có “ta”, cho hắn hứa hẹn.
Nhưng ta cũng...
Nuốt lời.
Ta cắt đứt tơ hồng, không ở bên hắn, không cùng hắn nói chuyện, không cùng hắn cười, ta cũng...
Không thích hắn nữa.
Cắt đứt tơ hồng, bội ước lời thề, phủ định quá khứ, quên đi tất thảy những ngọt ngào cùng đau thương.
Vậy nên...
Hắn mới phát điên, dùng Rìu Bàn Cổ quay về năm trăm năm trước, chỉ để "sửa chữa sai lầm của bản thân."
Hắn mới chỉ trích ta, nói kẻ cắt đứt tơ hồng như ta không có tư cách hòa giải với hắn.
Hắn mới nói, nhân duyên của chúng ta không thể tiếp tục, là vì ta đã cắt dây tơ hồng.
Hắn nói, là ta sai.
Ta đứng trong thế giới tươi sáng của ta, điên cuồng trách móc hắn im lặng giấu giếm.
Hắn cũng ở trong cái kén của hắn, cố chấp không nhận ra toàn bộ lý do khiến hôn nhân tan vỡ.
Chúng ta mỗi người một ngả, càng đi càng xa, mãi đến khi...
"Sinh tử" và "luân hồi", đưa tất cả trở về "quỹ đạo".
Ta là một linh phách, linh phách sẽ không rơi lệ, nhưng ta lại thấy như có màn sương mờ mịt trước mắt, ta nhìn nụ cười trên gương mặt hắn, tiêu cự ngày càng xa xăm.
Nhìn hắn từ một hồn phách lưu lạc khỏi tuyết lang tộc, cuối cùng cũng có một mái nhà.
“Tạ Trạc, chàng có... thích ta nhiều không?"
“Ta” nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào mắt mà hỏi hắn.
Nhưng câu hỏi này lại khiến Tạ Trạc ngây người, ý cười trên môi cũng thu lại vài phần.
“Ta” năm đó cho rằng đó là lảng tránh, lưỡng lự.
Nhưng ta hiện tại lại cho rằng đó là cân nhắc, thận trọng.
“Ta” che giấu sự mất mát, mím môi: “Không sao, không vội, ngày tháng còn dài.”
Bởi thế, sau câu hỏi ấy, đêm động phòng hoa chúc đã trôi qua trong vướng bận.
Khi đó ta đã nghĩ ngày tháng còn dài.
...
Không bao lâu sau khi chúng ta thành thân, Côn Luân bắt đầu có người mất tích.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở Côn Luân. Mọi người đương nhiên đổ hết hoài nghi lên người Tạ Trạc.
Sau khi phi thăng thượng tiên, "ta" phụ trách quân thủ vệ Côn Luân, để dẹp bỏ hiềm nghi của mọi người, mỗi ngày "ta" đều đưa Tạ Trạc cùng đi tuần, đập tan những lời dèm pha ác ý.
“Ta” nói với Tạ Trạc: "Chàng không thích nói chuyện, ta giúp chàng nói, chàng không muốn giải thích, ta giải thích hộ chàng."
Sau đó, có tiên nhân tới phủ "ta" chửi bới, bị Tạ Trạc bắt được, đuổi ra khỏi cửa.
Đó là lần đầu tiên "ta" thấy Tạ Trạc đánh người, cũng là lần đầu tiên thấy hắn tức giận.
Hắn hỏi “ta”:
“Nàng ở Côn Luân có vui vẻ không?”
“Ta” đương nhiên rất vui, an ủi hắn xong, liền không để ý đến chuyện tiên nhân gây sự kia nữa.
Nhưng điều "ta” không ngờ, là tiên nhân nọ sau khi rời khỏi phủ ta liền mất mạng, là bị ăn sống...
Lời đồn đại càng thêm đáng sợ.
Tây Vương Mẫu hạ lệnh, “ta” và Tạ Trạc không được rời khỏi phủ.
“Ta” không cãi lệnh, nhưng có một tối, Tạ Trạc không từ mà biệt.
“Ta” không biết Tạ Trạc đi đâu, cũng không dám kinh động người khác, càng sợ nếu mình ra ngoài tìm sẽ gây thêm hiểu lầm cho Tạ Trạc.
“Ta” tin hắn, thế nên vẫn luôn ở trong phủ lẳng lặng chờ hắn về.
Còn bây giờ, ta đang đi theo Tạ Trạc, cùng nhau rời khỏi tiên phủ, ta thấy hắn đến gặp Tần Thư Nhan. Tần Thư Nhan cung cấp cho hắn một cái tên —— Kinh Nam Thủ.
Chỉ là tin tức của Tần Thư Nhan chưa đủ để bọn họ kết luận Kinh Nam Thủ có thực sự là yêu tà hay không.
Tạ Trạc nói: “Thử là biết.”
Hắn đến tìm Kinh Nam Thủ, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp động thủ, Kinh Nam Thủ bị ép đến đường cùng, buộc phải sử dụng tà pháp.
Thử một chút, quả nhiên lòi đuôi chuột.
Hắn mới chính là thượng tiên ăn thịt người.
Ngay từ lúc bắt đầu trở thành thượng tiên, Kinh Nam Thủ đã bị tà khí xâm nhập, sớm đã thần phục Tà Thần.
Chẳng qua hắn che giấu rất tốt, chưa từng bị phát hiện.
Sau khi thấy ta và Tạ Trạc thành thân, hắn mới nghĩ đến đem chuyện ăn thịt người giá họa cho Tạ Trạc.
Hắn đánh nhau với Tạ Trạc, đương nhiên Tạ Trạc thắng.
Chỉ là mới nửa năm trước Tạ Trạc vừa phong ấn Tà Thần, sau lại giúp ta đỡ lôi kiếp, bây giờ đánh với Kinh Nam Thủ, hắn tuy thắng nhưng đã cố hết sức.
Hắn bị thương, miệng vết thương trào ra tà khí.
Đây đều là những chuyện "ta" không thể biết.
Kinh Nam Thủ liều chết truyền tà khí sang cơ thể hắn, khiến thần trí hắn có chút mơ hồ, hắn gắng gượng băng qua dông bão trở về nhà.
“Ta” vẫn đang ngồi trên bậc cửa chờ hắn, thấy hắn cả người đầy máu, "ta" hốt hoảng lao tới.
Tạ Trạc vốn dĩ cũng đang đi về phía "ta", nhưng khi "ta" sắp chạm vào hắn, hắn đột nhiên ý thức được, vội vàng lùi lại, một tay còn đẩy "ta" ra.
“Ta” sững sờ đứng trong màn mưa.
Tay còn lại của Tạ Trạc đang túm chặt vết thương. Tà khí không ngừng thoát ra từ miệng vết thương, điên cuồng cắn xé da thịt hắn.
Hắn không cho “ta” chạm vào, quay người lại, vội vàng chạy vào phòng, còn không quên đóng chặt cửa, dựng một kết giới.
“Ta” cũng lập tức đuổi theo, nhưng tới cửa phòng lại bị kết giới của hắn chặn lại.
Tiếng sấm ì ùng cùng tiếng mưa rả rích.
“Ta” đứng trước cửa, không dám gõ mạnh, chỉ liên tục hỏi hắn:
“Tạ Trạc, chàng làm sao thế? Đừng làm ta sợ! Chàng vừa đi đâu?"
"Dù là chuyện gì, chỉ cần chàng nói với ta, ta đều nguyện ý cùng chàng đối mặt."
“Chàng để ta vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
Tạ Trạc vừa vào phòng liền không chống đỡ được nữa, thống khổ ngã xuống đất. Hắn điều hòa nội tức, giống như vô số lần bị thương trước đây, đấu tranh với tà khí trong cơ thể, cho đến khi hoàn toàn chiến thắng, loại bỏ hết chúng.
Trời mưa suốt một đêm.
Tạ Trạc ở trong phòng, còn “ta” ở bên ngoài.
Tà khí trên người hắn dần dần biến mất, tiếng hỏi han lo lắng của ta cũng dần ngưng bặt.
Đến sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rẽ mây, xóa tan màn đêm, chiếu xuống tiểu viện.
Tạ Trạc ổn định tình trạng cơ thể, mang theo sắc mặt nhợt nhạt mở cửa.
Hắn trông thấy “ta”.
“Ta” ôm gối ngồi trước cửa cả đêm, nước mưa lạnh buốt khiến tóc và y phục của ta đều kết băng.
“Ta” cũng thấy hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, trong phủ chỉ nghe vài tiếng chim nho nhỏ.
“Vết thương của chàng sao rồi?"
Tiếng "ta" khản đặc, thều thào như muốn xé rách cổ họng.
Tạ Trạc khẽ cau mày: “Không sao.”
Hắn giơ tay định vuốt tóc "ta".
“Ta” nghiêng đầu né tránh tay hắn: “Chỉ thế thôi à? Chàng không còn gì để nói với ta nữa hả?"
Hắn im lặng rất lâu, vụng về nói từng chữ.
“Ta muốn nàng vui vẻ. Không biết, mới có thể vui.”
“Ta” nhìn hắn, không nói gì nữa.
Nhưng chính thái độ trầm mặc của "ta" lại làm tổn thương Tạ Trạc, hắn cúi đầu nhẹ nhàng chớp mắt, tầm mắt vừa hay rơi xuống môi ta.
“Cửu Hạ, cười một cái đi.”
Đó là lần đầu tiên trong cuộc hôn nhân giữa hai ta, ta nhắm mắt không đáp lại hắn.
“Ta” không ngẩng đầu nên không thấy được sự mất mát trong mắt Tạ Trạc.
Đầu ngón tay hắn khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn không dám chạm vào "ta", chỉ đành giấu sau lưng.
______
Có thím nào đọc Conan hơm? Tôi cảm giác Tạ Trạc như Shinichi, không thể nói với Ran sự thật vì sự an toàn của cô bé
Rồi rất nhiều lần Ran nghi ngờ, buồn bã, thất vọng, Shinichi biết nhưng chẳng thể thừa nhận, chỉ biết dùng làm hết sức để an ủi và cho Ran niềm tin. Bất lực lắm các chị hỉu hông?