Vy
“Chủ Thần của Bất Tử thành... Có thể bị nhiễm ma khí không?" Ta hỏi tạ trạc, “Tin được hắn chứ?”
“Không thể tin.” Tạ Trạc nói rất chắc chắn, đồng thời không hề dừng bước,
“Ngày mới lập thành, người trong thành không khỏi bị ma khí ảnh hưởng, Bắc hoang Sơn Chủ Thần lấy mệnh hiến tế, hủy đi thân xác, luyện hóa hồn lực, biến thành một sợi linh thức, giống như ma khí nhưng mục đích bất đồng, nguyện tìm một con đường khác chống lại yêu tà."
Luyện hóa chính mình..
Ta nhìn hắc giáp tướng quân bên dưới, trong lòng day dứt không thôi.
“Để không bị ma khí khống chế, cho nên dứt khoát hủy đi thân xác... Trở nên giống như ma khí, có thể thao túng cơ thể người khác?"
“Hắn sẽ tìm kiếm những người có tâm trí trong sáng, giúp hắn chống lại thế lực tà ám trong thành, cho đến khi người đó cũng bị cắn nuốt, trở thành yêu tà.”
“Sau đó hắn lại đổi người khác...”
Ta bừng tỉnh, nhớ đến tám chữ khắc trên cửa lớn bên ngoài Bất Tử thành, "Diệt sạch yêu tà, không chết không thôi."
Ta cho rằng đó chỉ là một lời thề, thật không ngờ, lại có một Chủ Thần vì thực hiện lời thề mà hiến dâng thân xác.
“Vậy tại sao không thể tin...”
Còn chưa nói hết, ta đã có câu trả lời.
Bắc hoang Sơn Chủ Thần luyện hóa chính mình thành một sợi linh thức, hắn sẽ không bị ma khí khống chế, nhưng hắn nhập vào người nào, cùng người nào kề vai chiến đấu, thì không ai hay biết.
Cũng có thể là yêu tà giả trang hắn, cũng có thể...
Cơ thể hắn đang dùng để chiến đấu, đã bắt đầu biến đổi rồi...
Thế nên Tạ Trạc mới nói —— “Có thể là Chủ Thần của Bất Tử thành."
Trong tòa thành này, không có chỗ cho "lòng tin".
“Nhưng tại sao hắn phải cứu chúng ta?”
“Không có thời gian tìm hiểu."
Tạ Trạc vừa nói vừa nhảy xuống một bãi đất trống.
Ngay khi hắn vừa chạm đất, một nam nhân mặt mũi điên dại lao đột nhên lao đến, ánh mắt hắn tràn đầy sát khí, không ngừng gào lên phải giết bọn ta!
Tạ Trạc giơ kiếm chắn, “Đinh", sau tiếng binh khí va chạm giòn tan, một mũi thương bạc xé gió phóng đến!
Trong nháy mắt ta chưa kịp phản ứng, mũi thương trực tiếp xuyên qua ngực nam nhân, vậy nhưng...
Không giống trước đây, cơ thể nam nhân không hề có ma khí thoát ra.
Hắn không biến thành khói đen phiêu tán, cơ thể hắn bắn ra dòng máu ấm áp, bắn lên mặt ta, bắn lên mặt Tạ Trạc, chảy xuống cổ chúng ta, thấm vào trong y phục.
Yêu tà thật sự, khi chết sẽ hóa thành ma khí.
Người tu tiên trong thành bị ngộ sát, sẽ chảy ra máu tươi ấm áp...
Ta mở to mắt nhìn nam nhân nọ ngã xuống đất.
Hắn tới giết ta, vì cho rằng ta là yêu tà.
Ngực hắn thủng một lỗ lớn, máu tươi chảy ồ ồ như suối, hắn co giật vài lần trên đất, sau đó đôi mất đi ánh sáng, dừng lại mọi cử động.
Qua đêm nay, có lẽ hắn... cũng sẽ bị yêu tà treo trên tường thành, trở thành thứ mà yêu tà tặng cho người tu tiên...
Sự nhục nhã.
Tạ Trạc đã nói rõ với ta tình hình của Bất Tử thành, ta cũng đã thấy những thi thể trên tường thành nguy nga, thấy xương trắng chất chồng dưới chân thành, nhưng khi tận mắt thấy một người tu tiên vì tín ngưỡng tiêu diệt yêu tà mà bị ngộ sát, lòng ta không khỏi giằng xé bởi những tư vị phức tạp.
Nếu hắn ở Côn Luân, hắn có thể là Mông Mông, có thể là Ngô Trừng, có thể là thuộc hạ của ta, có thể là người qua đường đi lướt qua ta...
Ta cắn răng, ra sức che lại hắc khí cuồn cuộn đang phá toang da thịt.
Tạ Trạc không nói một lời, tiếp tục cõng ta tiến về phía trước.
Nội thành Bất Tử thành đã gần ngay trước mắt, ta quay đầu nhìn hắc giáp tướng quân đằng sau, hắn cưỡi ngựa, dừng lại trước nam nhân bị mũi thương của hắn cướp đi tính mạng.
Hắn ghì cương ngựa.
Cúi đầu nhìn nam nhân trên mặt đất, một người một ngựa lặng im giữa tòa thành đầy tử khí, như đang đưa tiễn người về nơi chín suối, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn nắm chặt thương, thúc ngựa tiến về phía trước.
Ta không cách nào tưởng tượng nổi, nếu hắn thực sự là Bất Tử thành Chủ Thần, nếu hắn tôn thờ tín ngưỡng "Diệt sạch yêu tà, không chết không thôi", vậy thì giờ phút này hắn sẽ dùng tâm trạng gì để đối mặt với "chiến hữu" vừa bị mình ngộ sát.
Với hắn mà nói, đây không phải lần đầu tiên, và chắc chắn cũng không phải lần cuối cùng.
Chỉ cần yêu tà trong Bất Tử thành vẫn khó phân biệt, thì tranh đấu, ngộ sát, nghi kỵ sẽ vĩnh viễn ăn sâu vào xương tủy người trong thành.
Bất Tử thành, rõ ràng chính là một tòa thành chết.
Làm lòng người nguội lạnh.
Cảm thán đến đây, trên cổ ta lại tiếp tục thoát ra ma khí.
Ta biết, da cổ của ta cũng giống như cánh tay, đã bị ma khí xé rách.
“Không được phân tâm." Tạ Trạc như cũ một mực tiến về phía trước, ta cảm nhận được hắn đang tận lực khống chế cảm xúc, "Phục Cửu Hạ, chưa tới lúc ngươi chết."
Ta muốn giơ tay che cổ lại, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, thậm chí cảm giác đau cũng bắt đầu biến mất.
Ta không ôm cổ Tạ Trạc được nữa, cơ thể không tự chủ mà trượt xuống.
Tạ Trạc một tay giữ ta lại, hắn cúi người, tay còn lại kéo dây thừng bên hông trói chặt chúng ta hơn nữa, khiến ta biến thành "cái bướu" trên lưng hắn.
Nhưng làm như vậy sẽ khiến cử động của Tạ Trạc bị giới hạn, tốc độ hiển nhiên bị chậm lại, nếu bây giờ có yêu tà tập kích, Tạ Trạc mang theo ta sẽ rất khó phản ứng.
Truy binh không hề dừng lại, thậm chí phía trước còn có kẻ địch chặn đường.
Phong tỏa trước sau, tiến thoái lưỡng nan.
Mắt ta cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, cánh cổng nội thành vẫn đóng chặt, rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng đối với chúng ta lại xa xôi không cách nào chạm đến.
“Tạ Trạc.” Ta dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại thều thào bên tai Tạ Trạc, "Ngươi vẫn còn linh lực... Thả ta xuống, tự mình đi đi. Đừng vì ta mà mạo hiểm, không đáng đâu."
“Ta nói rồi. Chưa tới lúc ngươi chết."
Hắn vẫn không chịu buông tay ta.
Sau lưng, ma khí che trời lấp đất càng lúc càng gần, trước mặt, đoàn quân khát máu cũng ngày một áp sát.
Tạ Trạc bất ngờ dừng bước, hắn quay đầu nhìn phía sau.
Hắc giáp tướng quân đang giúp chúng ta giết mấy tên chạy nhanh nhất, hắc khí vây xung quanh hắn, có lẽ phát giác ánh mắt Tạ Trạc, hắn cũng đưa mắt nhìn chúng ta.
Bên trong mũ sắt chỉ thấy một màu đen tuyền, ta không thấy rõ khuôn mặt hắn, nhưng Tạ Trạc hình như đang ngầm đối mắt cùng hắn.
Tạ Trạc đột nhiên xoay người chạy về phía hắc giáp tướng quân.
Hắc giáp tướng quân tựa hồ cũng hiểu ý Tạ Trạc, hắn quét ngang mũi thương bức lui yêu tà, phi nước đại đến chỗ chúng ta.
Ta nhìn ra ý đồ của Tạ Trạc, nghiến răng ngăn cản:
“Nhỡ đâu...”
“Đánh cược một phen.”
Tạ Trạc mang theo ta nhất định không có khả năng thoát khỏi vòng vây, nhưng nếu có thể mượn ngựa của hắc giáp tướng quân, có khi chúng ta sẽ đến được cổng thành.
Trước khi vào thành, Tạ Trạc từng ngàn vạn lần căn dặn, tuyệt đối không được tin tưởng bất kỳ ai, nhưng giờ phút này, hắn lại vì ta mà lựa chọn... đánh cược một phen.
Nếu hắc giáp tướng quân kia là yêu tà, hắn chính là nằm gai nếm mật chờ thời khắc này... Ta và Tạ Trạc, dưới mũi thương của hắn, đều không còn đường sống.
Cơ thể vô lực của ta nằm trên lưng Tạ Trạc, phó mặc hoàn toàn cho hắn.
Kỳ thực, hắn vốn có thể không cần mạo hiểm như vậy, hắn hoàn toàn có thể đi.
Lý trí nói với ta, ta chính là gánh nặng của Tạ Trạc, ta phải khuyên hắn nắm chắc cơ hội sống, còn tốt hơn cùng nhau chịu chết.
Nhưng vào lúc hắn kiên định mang theo ta tìm đến một lựa chọn đầy rủi ro, không rõ vì sao, ta lại có một cảm giác yên tâm không thể gọi tên, giống như hắn đang dùng hành động nói với ta, mặc kệ phía trước có là Tu La địa ngục, hắn cũng cùng ta vượt qua.
Thật kỳ lạ, giữa tiếng yêu tà gào thét, giữa hắc khí bốc lên ngùn ngụt, ta lại phảng phất nghe thấy một thanh âm cực kỳ an tĩnh cùng ôn nhu, thanh âm này không ngừng lặp lại bên tai ta một câu ——
Nguyện hứa phu quân, nắm tay đồng hành, sớm sớm chiều chiều, bách niên giai lão.
Ta nghĩ rất lâu, cuối cùng nhớ đến năm trăm năm trước, dưới ánh nến đỏ, ta và Tạ Trạc ngồi đối diện, chúng ta nắm tay nhau, nhẹ nhàng nói lên câu thề.
Chỉ là thời gian quá lâu, trước cả hôm nay, ta gần như đã quên mất câu thề ấy...
Ta chỉ còn sức dùng mấy đầu ngón tay bám lấy áo Tạ Trạc.
Hắc mã đạp gió phi đến trước mặt Tạ Trạc, ta nhìn hắc giáp tướng quân cầm thương như nhìn một người phán xử.
Chỉ là trong lòng đã bình thản đón nhận.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Đúng vậy! Mị biết! Quá ngắn!!! Nhưng tốt xấu gì cũng đã cày xong! Không phải làm chó nhá!!!