cv: Shu
edit: Vy
Ta ngồi xuống, sờ lên vành tai.
Mấy trăm tiên nhân chắc chắn sẽ có người nhìn thấy mặt ta, ta đi rồi nhưng Hạ Hạ vẫn còn ở Côn Luân, ta phải báo với nàng một tiếng.
Ta chạm vào cá âm dương hai lần, gửi yêu cầu kết nối hình ảnh.
Nhưng lần này lại khác, ta chờ rất lâu vẫn không nhận được phản hồi, ta có chút lo lắng, liệu Hạ Hạ có xảy ra chuyện gì không? Hay là Tạ Huyền Thanh đã tỉnh nên nàng không tiện nói chuyện?
Không để ta phải phỏng đoán thêm nữa, trong đầu vang lên tiếng của Hạ Hạ.
"Xoẹt..." Cá âm dương đồng thời truyền đến hình ảnh trước mắt Hạ Hạ, nàng đứng bên cạnh Tạ Huyền Thanh vẫn đang hôn mê, giống như bị hình ảnh chỗ ta dọa sợ, Hạ Hạ rời mắt, quay lưng lại, hỏi ta, "Giờ ta mới có cơ hội nói chuyện, tình hình chỗ ngươi thế nào?"
"Ta..." Vừa nói được một chữ, hình ảnh bên phía Hạ Hạ đột nhiên bị nhiễu, lúc có lúc không, "Hạ Hạ?"
"Ơi? Tại sao chỗ ngươi... lúc sáng lúc tối?... Này? Ta đây, ngươi có nghe thấy ta nói không?"
Tiếng Hạ Hạ cũng bị đứt quãng, ta im lặng liếc xéo Tạ Trạc be bét máu bên cạnh, miệng lầm bầm: "Đúng là đồ rởm, cách xa một tí đã trở nên không ổn định rồi."
"Ngươi vẫn còn ở đó chứ?"
Hạ Hạ kiên trì hỏi.
"Ta đây." Ta đáp, không đợi Hạ Hạ trả lời liền giải thích, "Tạ Trạc mang ta ra khỏi Côn Luân rồi, thuật pháp duy trì cá âm dương hình như không ổn định cho lắm."
Sau khi ta nói hết, Hạ Hạ ít nhất vẫn tiếp tục hỏi ba lần "Ngươi đâu rồi", sau đó mới im lặng vài giây rồi hét ầm lên: "Hả! Sao lại rời khỏi Côn Luân? Tại sao hắn phải làm như vậy?"
Ta cảm thấy khá mệt mỏi với hiệu quả truyền thanh của cá âm dương, nhưng suy cho cùng, vẫn còn liên lạc được đã là tốt lắm rồi.
Ta kể sơ qua những chuyện xảy ra đêm nay cho Hạ Hạ nghe, bao gồm cả chuyện về Kinh Nam Thủ.
Hạ Hạ yên lặng lắng nghe, ta ngồi giữa đồng tuyết mênh mông đợi một lúc lâu, đến khi gió lạnh khiến môi ta tê tái, Hạ Hạ mới đáp lời: "Thật khó tin, Đằng La thượng tiên trầm tĩnh kia vậy mà lại nhập ma..."
"Hắn muốn làm gì đó với Tạ Trạc."
"... Làm gì?"
Ta lắc đầu, chưa kịp trả lời, Hạ Hạ đã tiếp tục nói, "Mặc kệ hắn muốn giở trò gì, ta sẽ đem chuyện này báo với Tây Vương Mẫu! Để người đi đối phó với Kinh Nam Thủ."
"Ngươi định thuyết phục Tây Vương Mẫu thế nào? Nói với người, ta và Tạ Trạc năm trăm năm sau dùng Rìu Bàn Cổ nghịch chuyển thời không quay về đây sao? Nếu để Tây Vương Mẫu biết chuyện này, e rằng người sẽ lập tức chém chết Tạ Huyền Thanh giải trừ hậu họa ấy chứ! Hoặc là người căn bản sẽ không tin ngươi, dù sao cả trăm con mắt đều thấy, người mang tà khí, là Tạ Trạc."
Hạ Hạ vò đầu: "Vậy... Ngươi liên lạc với ta, là muốn dặn dò ta ngoan ngoãn đợi ở đây, tránh bị người Côn Luân phát hiện đúng không..."
"Không phải."
"... Hiện giờ ta vẫn đang trốn trong kết giới, sẽ không ra ngoài. Chỉ cần lão cáo già Thúy Hồ Đài không bán đứng ta... Vậy là được? Phải không?"
Ta lại nhìn Tạ Trạc, cân nhắc giây lát, sau đó nói với Hạ Hạ:
"Ta muốn ngươi lập tức mở kết giới, đưa Tạ Huyền Thanh đến chỗ Lão Tần."
Bên kia hồi lâu không thấy tiếng động, không biết là do đường truyền của cá âm dương bị chậm hay là do Hạ Hạ vì quá bất ngờ mà "đứng hình".
Ta không chờ nữa, bắt đầu nói cho nàng suy nghĩ của ta:
"Ta đoán hiện tại ta cách Côn Luân rất xa, bên ngoài Côn Luân nhiều nguy hiểm, không biết đến bao giờ mới có thể trở về. Hơn nữa trên dưới tiên nhân Côn Luân đều đang tìm ta và Tạ Trạc, cũng chính là ngươi và Tạ Huyền Thanh, chỉ dựa vào kết giới của ngươi chắc chẳng cầm cự được bao lâu, chỉ cần quân thủ vệ Côn Luân bắt đầu điều tra ngươi, thuật pháp của ngươi sẽ khiến ngươi để lộ vị trí."
Hạ Hạ có chút khẩn trương: "Toàn bộ Côn Luân đều đang truy tìm, ta có nương nhờ lão hồ ly cũng vô ích."
"Không hẳn." Ta phân tích, "Tạ Trạc vừa trở về năm trăm năm trước liền đến tìm Lão Tần giúp, hơn nữa còn nói với Lão Tần rất nhiều "bí mật", nếu không phải rất tin tưởng Lão Tần, hắn nhất định sẽ không làm vậy."
Kể cả những bí mật năm trăm năm phu thê ta chưa từng hay biết...
"Mặt khác, nếu Lão Tần không có bản lĩnh gì, sao hắn dám một mình đến doanh trại quân thủ vệ tìm ta, càng đừng nói đến việc trực tiếp động thủ với một thượng tiên. Thân phận chủ nhân Thúy Hồ Đài của hắn e rằng không đơn giản như vậy. Để hắn bảo vệ ngươi và Tạ Huyền Thanh tuy có nguy hiểm, nhưng đặt cược vào hắn vẫn tốt hơn ngồi yên chờ chết."
"Bên ngoài ngoại trừ Lão Tần, còn có hồ yêu đó!" Hạ Hạ nhắc nhở ta.
Ta cắn răng: "Chết đến nơi rồi còn lo tiểu tam tiểu tứ nỗi gì, cứ mặc kệ đã. Hơn nữa, ta tin vào ngươi!"
Rất lâu sau Hạ Hạ mới đứng dậy: "Được! Ta sẽ lập tức thu hồi kết giới." Nàng bước hai bước lại đột nhiên khựng lại, "Nhưng mà, ngươi tin tưởng Tạ Trạc đến vậy sao?"
Câu hỏi của nàng khiến ta sửng sốt.
"Nhỡ đâu... Tạ Trạc thực sự nhập ma? Những vết thương trên người hắn đổi lại là người bình thường thì đã sớm bỏ mạng, dù có sống sót cũng chẳng thể đối chọi với ma khí lâu đến vậy, ngươi nói mắt hắn đã hóa đen, lẽ nào còn giữ được thần trí? Chuyện này... là không thể. Nhỡ đâu, hắn thực sự nhập ma, nhỡ đâu... hắn thực sự phải bị tiêu diệt?"
Ta nghe từng câu đứt quãng của Hạ Hạ, lại nhìn Tạ Trạc cả người đầy máu nằm trên tuyết.
Máu của hắn thấm vào nền tuyết, chẳng mấy chốc đã loang đến chân ta.
Ta không trả lời Hạ Hạ, mà hỏi ngược lại nàng: "Ngươi cảm thấy Tạ Huyền Thanh sẽ biến thành ác ma sao?"
Ta chờ câu trả lời của nàng, ta cho rằng, Hạ Hạ đã thích Tạ Huyền Thanh, nàng nhất định chắc như đinh đóng cột, Tạ Huyền Thanh sẽ không như vậy.
Song sau phút yên lặng, nàng ngoài dự liệu đáp:
"Ta không biết."
Ba chữ ấy khiến ta nhất thời ngẩn ra.
"Ta... Ta cảm thấy ánh mắt hắn rất đơn thuần, nhưng ta chưa biết gì về hắn, ta cho rằng thâm tâm hắn rất dịu dàng, nhưng ta không đủ kiên định, hắn chiến đấu với yêu tà nhiều năm, chịu vô số vết thương, bị ma khí giày vò lâu đến vậy... Ta rất khó tin... Hắn sẽ không thay đổi."
Ta...
Năm đó ta từng lí trí vậy sao?
Dù thích, nhưng không hoàn toàn tin tưởng.
"Tại sao ngươi biết rõ mà vẫn tin hắn?" Hạ Hạ hỏi ngược lại ta, "Rõ ràng ngươi và hắn đã hòa ly rồi."
Ta cứng họng không biết phải trả lời ra sao.
Hóa ra, năm trăm năm trước, mặc dù thích hắn nhưng ta không hề tin hắn.
Bởi lẽ, yêu thích buổi đầu gặp gỡ không đổi lại được sự tín nhiệm.
Song năm trăm năm qua, mặc cho chúng ta oán trách, cãi vã, bất hòa, nhưng đến giờ phút này, đối với nhân cách của hắn ta chưa từng hoài nghi.
Ta tin chắc, dù hai mắt hắn đã hóa đen, đáy mắt vẫn sáng trong như cũ, dù ma khí ăn sâu vào máu thịt, trái tim hắn vẫn ấm áp như thường.
Chí ít, trong kỳ vọng của ta hắn sẽ không bao giờ thay đổi.
"Hòa ly là hòa ly." Ta nói với Hạ Hạ, "Tin tưởng là tin tưởng."
Năm trăm năm năm qua ta vẫn luôn cảm thấy mình bị lừa cưới, bởi Tạ Trạc chưa từng nói với ta bất cứ chuyện gì, nhưng giờ khắc này ta đột nhiên sáng tỏ —— năm trăm năm phu thê không hề uổng phí, hắn đã để lại dấu vết không thể xóa bỏ trong cuộc đời của ta.
Ổn định tâm trạng xong, ta phát hiện Hạ Hạ bắt đầu thu hồi kết giới, nàng đang dìu Tạ Huyền Thanh đứng lên.
"Ta tin vào phán đoán của ta."
Hạ Hạ vừa nói kết giới đã biến mất, ánh trăng bên ngoài hắt vào động băng, Lão Tần quả nhiên vẫn chờ ở cửa động, thấy Hạ Hạ chủ động đưa Tạ Huyền Thanh ra, Lão Tần cười yêu nghiệt:
"Sao thế, kết giới của ngươi vững chắc lắm mà, vẫn nghe thấy động tĩnh bên ngoài à?"
"Đừng phí lời, bên ngoài đều đang truy bắt chúng ta, ta hỏi ngươi, giúp hay không giúp."
Lão Tần nhìn Tạ Huyền Thanh đang hôn mê, xòe quạt che nửa mặt: "Ta thu tiền."
Ta hiểu, hắn đồng ý.
"Hạ Hạ, trốn cho kỹ, chờ ta quay về Côn Luân..."
Không đợi ta nói hết, hình ảnh bên kia dừng lại ở đoạn Lão Tần cõng Tạ Huyền Thanh. Ta vỗ vỗ cá âm dương, đi đi lại lại mấy vòng, nhưng hình ảnh vẫn dừng lại ở đó, chẳng biết phải làm sao, ta chỉ đành tắt cá âm dương.
"Rốt cuộc chỗ này cách Côn Luân bao xa... Chẳng phải ngươi bị thương nặng lắm sao? Chạy xa thế làm gì..."
Ta lẩm bẩm, nhìn sang Tạ Trạc, bấy giờ mới phát hiện máu trên người hắn đã biến thành màu đen!
"Tạ Trạc?"
Máu vẫn tiếp tục chảy?
Ta cảm thấy có chỗ không đúng, lập tức ngồi xuống lật hắn lên.
Viên đá Tạ Trạc không cho ta chạm vào lộ ra ngoài, đá nhuốm máu của hắn trong đêm tối phát ra thứ ánh sáng kỳ dị.
Nhưng hiện giờ ta nào còn tâm trạng quan tâm viên đá khỉ gió ấy nữa. Toàn bộ vết thương trên người hắn đều đang không ngừng chảy máu, máu đã thấm ướt y phục của hắn, thậm chí ta chỉ lật hắn lên mà hai tay cũng ướt đẫm.
Càng tệ hơn là ma khí cũng theo máu thoát ra ngoài.
"Không đúng!" Ta muốn bịt miệng vết thương giúp hắn, nhưng thử điều động linh lực mới phát hiện ta không còn chút xíu linh lực nào cả, toàn bộ đã dùng để dựng kết giới bảo vệ hắn rồi.
Không còn thuật pháp, ta chỉ đành xé vải trên người xuống, bọc một khối tuyết để giúp hắn cầm máu. Nhưng cách này hoàn toàn không có tác dụng.
Y phục của ta rất nhanh cũng bị máu hắn nhuộm đen.
"Tạ Trạc..."
Ta vạch áo hắn ra, cảnh tượng trước mắt khiến ta bàng hoàng, những vết thương vốn đã liền sẹo nay lại nứt toác, mỗi vết thương đều có ma khí len lỏi, ma khí giống như những bàn tay vô hình moi móc vết thương của hắn, không cho chúng khép miệng.
Máu vẫn không ngừng chảy, còn biến thành màu đen, tựa hồ máu đã chảy hết, thứ còn lại chỉ là huyết dịch trộn lẫn ma khí.
Nếu còn tiếp tục như vậy... hắn sẽ biến thành cái xác khô!
Phải áp chế ma khí trong cơ thể hắn.
Ta vắt óc suy nghĩ mọi biện pháp từng được học, có thể vẽ trận, dùng linh lực rót vào trận pháp để thanh tẩy ma khí. Nhưng hiện giờ linh lực của ta đã cạn kiệt... Ta ảo não đập mạnh đầu, oán trách thân thể vượt thời không hồi phục quá chậm chạp.
Ta lại nghĩ đến cách dùng thảo dược, nhưng... đồng tuyết hiu quạnh này lấy đâu ra thảo dược...
Còn có thể dẫn độ, thỏ, gà rừng, hươu nai, bất kỳ sinh vật sống nào cũng được...
Ta đảo mắt nhìn quanh, bốn phía không hề có sự sống.
Ngoại trừ ta.
Ta không nhịn được phát run, nhìn Tạ Trạc đang bất tỉnh.
Ngoại từ ta, khắp đồng tuyết không còn vật sống nào khác.
Máu của Tạ Trạc gần như đã cạn, ma khí vẫn điên cuồng xâu xé vết thương của hắn, khiến mỗi tấc da thịt đều phải gánh chịu sức ép khủng khiếp. Mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, hô hấp vô cùng yếu ớt, toàn thân cứng đờ như một xác chết.
Cứ tiếp tục như vậy Tạ Trạc nhất định không chịu nổi, nhưng ta thì có, ta có thân thể thượng tiên, đánh một trận với ma khí thì có xá gì.
"Tạ Trạc."
Ta hít sâu một hơi, quỳ xuống cạnh hắn, ta cắn rách cổ tay, máu tươi tức thì trào ra.
Ta Trạc đang hôn mê khẽ cau mày.
Ta đặt cổ tay vào vết thương lớn nhất trước ngực Tạ Trạc, hắc khí đói khát giống như ngửi thấy mùi máu, lập tức cuộn trào, từng tầng từng tầng quấn quanh cổ tay ta.
"Ta cứu ngươi, là vì ngươi từng chiến đấu với yêu tà."
Ta ấn mạnh cổ tay xuống.
Hắc khí hóa thành làn khói, giống như bàn tay ma quỷ tóm chặt lấy cổ tay ta.
Chân mày Tạ Trạc nhíu càng thêm chặt, đầu ngón tay hắn khẽ động.
Ta nhìn hắn, mặc cho ma khí theo vết rách trên cổ tay chui vào dưới da, hắc khí như mũi kim luồn vào từng mạch máu, đâm tứ chi ta đau đớn.
Ta cắn chặt răng, không nhìn ma khí, cũng không nhìn mạch máu dưới da dần chuyển sang màu đen, ta chỉ nhìn đôi mắt nhắm nghiền và hàng mi run rẩy của Tạ Trạc.
"Ta cứu ngươi, không phải vì ta còn quan tâm ngươi."