Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
cv: Shu
edit: Vy
Đêm nay ánh trăng sáng lạ thường, giống như sương bạc chiếu vào sơn động, vách đá ẩm ướt phản chiếu ánh trăng, xua tan màn đêm bởi thứ ánh sáng vừa mỏng vừa lạnh.
Một giọt nước rơi xuống chóp mũi ta, ta bất giác nhớ lại trước kia, vẫn là sơn động này, vì chăm sóc Tạ Huyền Thanh, ta luôn dùng thuật pháp giữ cho nơi này khô ráo ấm áp, không giống như bây giờ...
Ta nhìn Tạ Trạc, hắn vẫn đang điều tức, lạnh lẽo bất động như đá trong sơn động.
Bên ngoài ngày đêm nối tiếp đã bảy, tám lần, bảy ngày, ta và Tạ Trạc cùng ở trong sơn động, đã không còn điều tức mà chuyển sang mắt lớn trừng mắt nhỏ hầm hè lẫn nhau.
Hạ Hạ bên kia có liên lạc hay không ta cũng chịu, bởi vì Tạ Trạc đã giấu cá âm dương đi rồi.
Thời gian càng trôi, ta càng thêm lo lắng. Ngày qua ngày, bằng mắt thường cũng có thể thấy vết thương của Tạ Trạc đang dần bình phục.
Ta luôn biết, hắn là một con quỷ, mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa đứng dậy được, nhưng chỉ cần hắn đứng lên, đó nhất định là ngày giỗ của ta.
Ta đang suy nghĩ làm cách nào để lấy cá âm dương về, liên lạc với Hạ Hạ, nhưng bất kể Tạ Trạc nhắm mắt hay mở mắt, chỉ cần ta nhòm ngó tay áo bên trái của hắn, hắn đều kịp thời để mắt đến ta.
May mắn là công pháp của ta đã khôi phục năm, sáu thành, sợi dây trói ta cũng ngày càng lỏng, thoát khỏi nó đã không còn là vấn đề, chỉ đợi thời cơ chín muồi mà thôi...
Giữa không gian tĩnh lặng, "Soạt", tiếng vải ma sát vào vách đá thu hút sự chú ý của ta.
Ta quay đầu chăm chú quan sát Tạ Trạc.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, ta thấy môi Tạ Trạc đã tái nhợt, còn có... trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh.
Hửm?
Hắn... Chẳng lẽ đang nói với ta, cơ hội...
Đến rồi?
Thực sự đến rồi?
Hình như có chút bất ngờ?
Ta thử đứng dậy dò xét, Tạ Trạc không hề phản ứng.
Ta lần theo vách đá tiến về phía trước, Tạ Trạc vẫn không có phản ứng.
Nhưng khi hoàn toàn đứng thẳng dậy, ta đột nhiên nhận ra ngoài động có điểm bất thường, tựa hồ có một đạo khí tức cổ quái vừa lóe lên, ta quay phắt đầu, cau mày nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa động, nhưng lại không phát hiện có gì khác lạ.
Tối nay thật kỳ quái.
Tuy nhiên...
Ta hết nhìn Tạ Trạc lại nhìn cửa động, cuối cũng vẫn nghiến răng xoay bước đến bên cạnh Tạ Trạc.
Mà hắn, khi ta tiến lại gần, phản ứng duy nhất chỉ là hô hấp càng dần dập, mồ hôi lạnh càng nhiều, sắc mặt càng nhợt nhạt...
Ta nhìn thoáng qua cổ áo mở hé của hắn, mơ hồ thấy ma khí màu đen đang xao động, hóa ra... những vết thương ma chủng lưu lại đang giằng xé cơ thể hắn...
Ta từng bị tà ma làm bị thương, ta biết loại chuyện này khó khăn cỡ nào, nhìn thấy Tạ Trạc như vậy, ta có chút lưỡng lự.
Nhưng khi ánh mắt ta chạm phải tay áo trái của hắn, ta lập tức không còn mềm lòng nữa!
Mềm lòng làm người ta do dự! Do dự ắt bại trận!
Bỏ qua lần này, nói không chừng ta sẽ không bao giờ có cơ hội trở mình nữa! Trước đây hắn bóp cổ ta cũng đâu có nương tay!
Ta huy động toàn bộ sự tức giận đối với Tạ Trạc, quả quyết hít sâu một hơi, miệng nhẩm pháp quyết, hồn lực hóa thành lưỡi kiếm, dùng sức chặt đứt dây trói trên người... Ách... Không đứt.
Ta có chút lúng túng.
Dây trói của lão cáo già thế mà bền ra phết...
Ta nhìn xung quanh một lượt, tìm một mỏm đá sắc để mài đứt sợi dây, ta vừa dùng pháp lực làm suy yếu dây trói vừa ra sức cọ người vào mỏm đá, tiếng "kẽo kẹt" chói tai đánh tan không gian tĩnh lặng suốt mấy ngày qua.
Lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ sợ Tạ Trạc đột nhiên tỉnh lại thì đời ta coi như bỏ.
Vậy nhưng tiếng động này xem ra khá lớn, dây trói còn chưa sờn, lông mi Tạ Trạc run run, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, giống như người phàm bị sốt cao, hốc mắt ửng đỏ trái ngược với sắc môi trắng bệch dọa người.
Hắn mở mắt vừa vặn nhìn thấy ta đang dùng một tư thế kỳ quặc cọ vào vách đá, hệt như một con gấu đang ôm lấy gốc cây, dù đang ốm yếu nhưng ánh mắt hắn vẫn lộ ra mấy phần khinh bỉ.
Hắn đang dùng vẻ mặt nói cho ta biết --- ta bây giờ nhìn rất ngu ngốc.
Nhưng ông trời giống như rất thích nghe tiếng tự vả của hai chúng ta, tiếng thở dài của hắn còn chưa dứt, "phựt" một tiếng, sợi dây trói ta bảy ngày bảy đêm đột nhiên đứt đoạn!
Tạ Trạc ngẩn tò te.
Hai tay được giải phóng, ta lập tức tháo dây trói trên người, hung hăng ném xuống đất, còn đạp cho nó một cước, sau đó chạy đến trước mặt Tạ Trạc.
Ta từ trên cao nhìn xuống hắn: "Ta xem hôm nay ngươi làm cách nào để cản ta?"
Hắn vẫn bất động, giống như việc mở mắt đã tiêu tốn toàn bộ khí lực của hắn.
Đôi mắt sâu như vực thẳm phản chiếu ánh trăng nhàn nhạt vẫn một mực nhìn ta.
Ta trực tiếp túm lấy tay áo trái của hắn, lục lọi một hồi vẫn không thấy Rìu Bàn Cổ, nhưng ta lại tìm được cá âm dương.
Song lí trí nói cho ta biết, ta không thể chủ động liên lạc với Hạ Hạ, bởi ta không biết tình hình chỗ nàng ra sao, nếu tùy tiện liên lạc, ngộ nhỡ bị Tạ Huyền Thanh phát hiện thì mọi công sức đều đổ sông đổ bể. Thế nên, trước mắt việc ta cần làm là bảo quản thật tốt cá âm dương.
Ta ném cánh tay vô lực của Tạ Trạc xuống, liếc hắn một cái, sau đó nói với hắn:
"Ta đi đây, ta sẽ trốn thật kỹ, cho đến khi Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh xác lập huyết thề." Ta đứng lên, nhìn bên ngoài cửa động, hơi nghiêng đầu, vừa đeo cá âm dương vào tai vừa nói:
"Tạ Trạc, chúng ta gặp gỡ, rồi phân ly, quãng thời gian cùng ngươi, vui vẻ là thật, không yêu cũng là thật." Ta đeo chắc cá âm dương, thẳng thừng rời khỏi, ta cố gắng khiến cho giọng nói của mình bình tĩnh và lạnh lùng nhất có thể, "Rất nhiều chuyện có lẽ chúng ta đã sai, ngươi cũng không thể thay đổi. Học cách chấp nhận, đối với ngươi hay ta đều tốt."
Ta không quay đầu, dứt khoát không nhìn hắn.
Nhưng ta mới đi được hai bước, sau lưng bỗng xuất hiện một lực kéo tuy yếu ớt nhưng lại không thể coi nhẹ.
Ta hơi nghiêng đầu, là vạt áo của ta bị Tạ Trạc kéo lại.
Nương theo cánh tay run rẩy, ta thấy được gương mặt hắn.
Ngoại trừ lần đầu tiên gặp nhau, Tạ Trạc dường như chưa từng tỏ ra yếu đuối như vậy trước mặt ta.
"Bên ngoài... Nguy hiểm."
Hắn chỉ nói vậy.
Ta có hơi ngạc nhiên.
Ta cho rằng hắn kéo ta là muốn liều mạng sống mái với ta, hoặc chí ít cũng sẽ nói mấy lời cay độc kiểu như "Ngươi chạy không nổi". Chẳng ngờ vào thời khắc này, dưới tình cảnh này, lời hắn khó nhọc nói ra lại là...
Bên ngoài nguy hiểm?
Nếu không phải mấy ngày nay ta cùng hắn đấu trí đấu dũng giành giật sự sống, ta còn cho rằng chúng ta chưa từng hòa ly, chưa từng bổ ra thời không, chưa từng ta chết ngươi sống...
Chúng ta dường như vẫn duy trì mối quan hệ phu thê kỳ quái, trượng phu của ta kiệm lời, cố chấp, không cùng ta động phòng, cũng chưa từng nói yêu ta, nhưng hắn sẽ thường xuyên nhắc ta cười một cái, nhắc ta trên đất lạnh, nhắc ta bên ngoài nguy hiểm.
Sau một thoáng yên lặng, ta gỡ tay Tạ Trạc ra.
"Ta sẽ tự đối mặt."
Vốn dĩ, không ai có nghĩa vụ phải bảo vệ ai cả đời. Huống chi cuộc đời tiên nhân dài đằng đẵng, ngày tháng sau này không có Tạ Trạc, ta phải dựa vào chính mình mà vượt qua.
Ta rời đi, Tạ Trạc quả nhiên đã kiệt sức, không có khả năng đứng dậy đuổi theo ta.
Ra khỏi cửa động, ánh trăng càng trở nên tươi sáng, mối nguy lần này xem ra ta đã may mắn vượt qua...
"Cộc" một tiếng, ta đập đầu vào một kết giới trong suốt.
Ta kinh hãi, lập tức lấy tay sờ, kết giới này vô hình vô dạng, nhưng lại vững chắc nhốt ta bên trong, ta nghiến răng kiềm chế ý nghĩ muốn giết người, tập trung pháp lực đánh vào kết giới.
Trong động vọng ra tiếng vang lớn, lát sau, mọi thứ lại yên ắng như thường.
Kết giới không chút suy chuyển, bản thân ta lại bị đánh lui ba bước.
"Kết... Kết giới?" Ta quay đầu, nhìn bóng người khuất trong chỗ tối đã trở nên mơ hồ, không dám tin hỏi, "Ngươi còn sức làm kết giới!?"
Bóng người kia nghiêng đầu, ta không thấy rõ mặt mũi hắn, nhưng hàn quang trong ánh mắt hắn ta vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
Giống như con sói đói quắc mắt nhìn con mồi.
Thanh âm yếu ớt trầm khàn từ trong động vọng ra: "Ngươi biết làm kết giới, Lão Tần cũng có thể."
Ta bừng tỉnh: "Hôm Lão Tần đi đã làm kết giới!?" Sau khi ngộ ra, ta nổi giận đùng đùng, "Vậy con mẹ nó các ngươi trói ta để làm gì!?"
Trói lâu đến mức cánh tay ta sưng tấy!
Hắn thở gấp mấy lần mới rặn ra một câu: "Vấn đề nan giải, sao có thể để ngươi một lần nhìn thấu."
Đúng! Sớm biết nơi này có kết giới, ta nhất định sẽ chuẩn bị kỹ hơn!
Tên Tạ Trạc này!...
Ta nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đúng là đồ chó."
______
Hảo chồng
diễn như đúng rồi, làm chị tôi phí công hồi tưởng quá khứ nói mấy lời lâm li