Lâu Tuyết Trần trở về khi đang canh năm, trời còn chưa sáng, người làm trong cả phủ đều đã ngủ.
Nàng “Cạch cạch cạch” gõ tỉnh người toàn phủ, thấy mọi người vừa chắp tay, thu tay áo nói: “Đa tạ!” Dứt lời không lo lắng bước thong thả tới Tư Khanh các, mặt khác dặn dò: “Rất nhiều ngày không tắm, chuẩn bị nước tắm cánh hoa cho ta.”
Bạch Thiên Thiên nhìn nàng tứ chi vẹn toàn, còn có nhàn hạ thoải mái tắm cánh hoa, hoài nghi vò đầu, chẳng lẽ tay chân Sở Thành Dực nhanh như vậy, vừa quay đầu lại phát hiện hắn căng thẳng nhếch môi, nhìn có vẻ vô cùng mất hứng, hồi lâu, khi mọi người tản đi, hắn đi tới bên người đệ đệ trầm giọng nói một câu: “Ngươi điên rồi, những năm này nhọc công khổ sở tích cóp từng tí một đã dâng tất cả cho người?”
“Đúng vậy, ta thích!” Nhị thiếu gia nhíu mày, tùy ý cười.
Đại thiếu gia vuốt mi tâm, “Vậy sao này ngươi tranh cùng ta thế nào? Hiện tại ngân lượng trên danh nghĩa của ngươi một đồng cũng không có đi!?”
Sở Thành Tường suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có lẽ là như vậy, chẳng qua ta cũng không thừa nhận ta thua, ngươi có thứ ta không chiếm được, ta cũng có thứ ngươi không tranh được.” Dứt lời liếc nhìn Bạch Thiên Thiên, mỉm cười rời đi, Sở Thành Dực nhìn theo bóng lưng của hắn nắm chặt tay.
Vì vậy Bạch Thiên Thiên hiểu được, mất hết tiền tài chuộc Lâu Tuyết Trần ra chính là Sở Thành Tường, không trách được mấy ngày này hắn lại bận rộn như thế, xem ra hắn quả thật muốn vứt bỏ tất cả theo mình mà đi, tuy nói không biết vì sao hắn lại dứt khoát như thế, nhưng phần thật tình này quả nhiên làm người ta cảm động.
Vào Sở phủ mấy tháng, lừa gạt một thiếu gia cũng không tồi. Bạch Thiên Thiên không thể chối cãi danh không cầu lợi, chỉ mong có thể cùng người mình yêu chắp tay một đời, mà nay Lâu Tuyết Trần cũng an toàn trở về, quả nhiên không có gì nhớ nhung.
Chỉ có điều không biết vì sao Chỉ Vân chậm chạp không có tung tích, Tố di nói thầm mỗi ngày, ngay cả Hạ Mạt Nhi mang thai tám tháng cũng nhắn tin tức chỗ Từ Thương, khẩn cầu Bạch Thiên Thiên cho dù thế nào cũng phải cứu Chỉ Vân ra.
Đại thiếu gia bỏ lỡ cứu Tuyết Trần cô nương, cho nên có phần để ý Chỉ Vân, sau khi Lâu Tuyết Trần trở về một ngày, Sở Thành Dực dẫn đầu mấy gia đinh tâm phúc đi tìm Chu Tử Hà trước, trước khi đi, hắn đến Tê Hương các ngồi trong thời gian một ly trà, nhìn Bạch Thiên Thiên thêu lụa gấm, lại nhìn nàng cắt tỉa lông cho tiểu Tuyết Nhi, trong lòng bình tĩnh lại không bình tĩnh, vì vậy trước khi đi dặn dò: “Nhanh thì mấy ngày, lâu thì nửa tháng, ta nhất định sẽ trở về.”
Bạch Thiên Thiên nhẫn nhịn khẽ gật đầu ý bảo mình đã biết.
Đại thiếu gia nhìn nàng thật sâu rồi mới đi.
Bạch Thiên Thiên thở dài một hơi, may mắn mình lại tránh được một kiếp, chỉ có điều Sở Thành Dực chưa rời khỏi Sở phủ, nhị thiếu gia đã đến Tê Hương các, hắn vào cửa thấy Bạch Thiên Thiên buông tay, đáng thương nói: “Ta đã mất tất cả, tương lai ngay cả đầu bếp chúng ta cũng không mời nổi.”
“Phì.” Bạch Thiên Thiên không nhịn được bật cười, “Ta sẽ nấu cơm, trước kia hay làm cho phụ thân ăn! Chỉ có điều nói trước, ta nấu cơm chàng rửa chén, như thế nào?”
“Nàng làm cơm ăn ngon không?” Nhị thiếu gia rất có hứng thú với chuyện này.
Bạch Thiên Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Dễ ăn hay không nói không chính xác, chẳng qua phụ thân ta nói còn có thể ăn…”
“Nàng có thể dạy ta, thuận tiện để cho ta nếm thử tài nghệ nấu nướng của nàng một chút.” Nhị thiếu gia die.enda/anle,equ.uydo.nn xoa tay, không mơ hồ chút nào, chỉ trong chốc lát đã kéo nữ tử vào phòng bếp nhỏ trong Tê Hương các.
Bạch Thiên Thiên bất đắc dĩ, đành vén tay áo lên rửa rau nấu nước, mặt khác chỉ huy nam tử nhóm lửa trong bếp lò.
Thấy hắn từ nhỏ chưa từng kiếm sống, lại chân tay vụng về châm củi, Bạch Thiên Thiên vừa xắt rau vừa không quên cười trêu ghẹo hắn.
Nhị thiếu gia liếc nàng một cái, đi tới trước thổi lửa, thổi một cái lại hỏi: “Phụ thân nàng thích ăn món gì?”
Bạch Thiên Thiên sửng sốt một lúc mới định thần hiểu được hắn chỉ Bạch tú tài bệnh nặng trong nhà, trong lòng có một dòng nước ấm chảy ra, nhẹ giọng cười nói: “Món ăn ta làm phụ thân đều thích, nhưng thân thể phụ thân không tốt, bình thường thích ăn cháo gạo và khổ qua.”
“Ưmh…” Sở Thành Tường đáp một tiếng mơ hồ, ngoài miệng dồn sức thổi một hơi, chỉ nghe “Bùm” một tiếng vang dội, một cây củi văng tro tàn ra ngoài, khiến mặt và cổ hắn đầy bụi bặm, áo trắng noãn cũng vẩn đục một mảng.
Bạch Thiên Thiên sợ hết hồn, ngay sau đó “Ha ha ha” cười lên, “Ngay cả châm củi nhóm lửa chàng cũng không…”
Nhị thiếu gia mím môi, “Ta có thể học, còn hơn một tháng, chờ rời khỏi Sở phủ thì không cần nói cho người khác biết ta là thiếu gia Sở phủ, phụ thân cũng không cần nói.”
“Được, không đề cập tới.” Bạch Thiên Thiên thuần thục xào món ăn, chỉ cảm thấy Sở Thành Tường đầu đầy tro bụi rất khả ái, cũng không truy cứu vì sao phải che giấu thân phận như thế.
Lúc cơm tối, nhị thiếu gia rửa sạch sẽ, giúp một tay bưng canh thức ăn, thuận tiện kêu Tố di tới cùng dùng cơm, Tố di từ chối hồi lâu cũng không còn từ chối hai người, đành câu nệ ngồi xuống.
Ba món đồ ăn một món canh rất đơn giản, nhưng chủ tớ ba người ăn vui vẻ, Sở Thành Tường khen thẳng tay nghề nấu ăn của Bạch Thiên Thiên, vẻ mặt âm trầm nhiều ngày của Tố di cũng giãn ra, ăn tốt như vậy, nàng không nhịn được càu nhàu đứng lên: “Các ngươi như vậy rất tốt, tiểu thư cũng không dám, vốn yêu thật lòng cũng thành lén lén lút lút…” Tố di lau khóe mắt, khích lệ nói: “Nhớ sau khi bỏ trốn thì đừng sống ở thôn Đồng Hoa, nơi đó không an toàn…”
Bạch Thiên Thiên đang ăn dưa chuột, hơi nghẹn họng, nhị thiếu gia một ngụm canh cũng không uống vào, sặc đến ho khan, sau khi thở gấp đều đặn mới nói: “Tố di, ngươi lầm, chúng ta không bỏ trốn, bình thường lúc rảnh ta còn có thể trở lại thăm lão thái gia, chỉ có điều không muốn ở Sở phủ sống thời gian cơm tới mồm áo vươn tay thôi.”
“Hả?” Tố di dừng lại, “Vậy về sau nhị thiếu gia tính toán làm gì?”
“Làm ăn…” Sở Thành Tường lại uống một ngụm canh, hào hứng bừng bừng nói: “Làm lên từ đầu, làm nên từ dienda`nlequ'ydon tầng thấp nhất, kinh nghiệm của ta chưa đủ, tranh giành gia sản lớn như vậy với đại ca cũng không chắc thu xếp ổn thỏa, cho nên từ từ sẽ đến, có tay có chân, tội gì để trong nhà nuôi…” Nói xong lời cuối cùng, hắn cười lên, mặt mày cong cong tinh xảo đặc sắc.
Bạch Thiên Thiên nhìn hắn, mỉm cười nói: “Vậy ta đi làm thợ thêu.”
“Không được!” Nhị thiếu gia cự tuyệt thẳng thừng, “Ta có thể nuôi nàng, nếu nàng cảm thấy buồn bực, ta mở phường thêu vì nàng, nàng làm bà chủ, như vậy chẳng phải tốt hơn.”
Bạch Thiên Thiên vẫn cười, “Nếu tay nghề của ta không tinh, làm sụp đổ phường thêu thì làm thế nào?”
“Sụp thì sụp, nàng còn là tốt rồi, tiền không có có thể kiếm lại.” Hắn đứng dậy múc chén canh cho mọi người, lạnh nhạt nói: “Gia tài bạc vạn ta đều không coi vào đâu, huống chi là chút danh lợi ấy, sống không mang đến chết không mang theo gì đó, chỉ cần chúng ta khỏe mạnh vui vẻ là được rồi.” Hắn đặt hai chén canh trước mặt hai người, hoàn toàn không có dáng vẻ thiếu gia ngông nghênh trước đây.
Khóe mắt Bạch Thiên Thiên nổi hồng, vội cúi đầu bưng chén canh uống một ngụm.
Tố di nhìn hai người trước mắt, cúi đầu nói: “Nhị thiếu gia, cậu thành thục hơn hai năm trước nhiều, hai người đã không coi ta là người ngoài, ta cũng cậy già mà lên mặt nói vài lời, cuộc sống, cần hai người chung lòng hết sức kinh doanh, vì tiền mà hy sinh hạnh phúc của cả đời mình đều không đáng, hai người đều có tầm nhìn rộng mở, sẽ hạnh phúc đấy!”
Sở Thành Tường thu ống tay áo, cười nói: “Ta bảo đảm sẽ làm Thiên Thiên hạnh phúc, cho nên bắt đầu từ bây giờ học nấu cơm.”
Bạch Thiên Thiên nuốt một ngụm canh nóng, trong lòng nóng lên.
Bữa tiệc tối đơn giản ăn rất khuya, sau đó nhị thiếu gia ngày ngày đến học nấu cơm, mấy ngày kế tiếp học đủ mười phần tay nghề của Bạch Thiên Thiên, tuy nói mùi vị hơi sai khác, nhưng có da có thịt, xắt rau nghiêng muỗng cũng đủ công phu.
Đầu tháng bảy thời tiết đã rất nóng, mỗi lần hắn ngây ngô trong phòng bếp hồi lâu, lúc đi ra rối bù, cả người đầy mồ hôi, Bạch Thiên Thiên đau lòng khuyên: “Cần gì gấp nhất thời, cũng không phải không có cơm ăn.”
Sở Thành Tường cười híp mí đáp: “Mấy ngày nữa ta phải rời phủ đi xử lý vài chuyện, bây giờ học xong tự có tác dụng.” Hắn cười thần thần bí bí, định hỏi kỹ, nhưng hắn lại không nói, Bạch Thiên Thiên đành thôi.
Quả nhiên, sau đêm thất tịch không mấy ngày, nhị thiếu gia đã nói Uẩn Châu còn dư chút chuyện cần xử lý, xin rời phủ lên bắc, lão thái gia cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò mọi việc nên cẩn thận.
Vì vậy Bạch Thiên Thiên lại ngày thanh nhàn, có lúc đi thăm tôn thiếu gia và tôn tiểu thư, Lưu Mộng Dao chỉ vuốt cổ cầm rất ít nói chuyện.
Bạch Thiên Thiên vẫn cảm thấy, nữ tử hay cờ nhất định có tài nghệ thanh cao, mặc dù bát di thái này làm chút chuyện bẩn thỉu, nhưng trên bản chất không phải người xấu, nhìn ra được, nàng ta thật lòng yêu Sở Thành Dực, nhưng đại thiếu gia Sở phủ kia, gia chủ phú thương hạng nhất Hoa Đình, tuy nói không ba ngàn hậu cung như đế vương, nhưng tám vị phu nhân cũng đúng là tranh đấu lợi hại.
Một ngày, đang đùa với tôn tiểu thư, Lưu Mộng Dao đột nhiên mở miệng: “Ngươi có biết vì sao phu nhân đại nhân diee nda anle equ uydonn lại cố tình trúng ý ngươi?” Bạch Thiên Thiên không biết trả lời như thế nào, nàng ta chỉ cười nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Nam nhân mà, vốn là như vậy, lấy được vứt bỏ như giày cũ, không có được chính là tốt nhất, chàng không chiếm được ngươi, tự nhiên thấy điểm tốt của ngươi…” Ngón tay nàng ta nhẹ nhàng vuốt dây đàn, phát ra mấy tiếng “Leng keng”, Sở Thiên Thiên nhỏ nhắn vốn đang chơi đùa vui vẻ ngẩn mặt ra, méo miệng muốn khóc.
Bạch Thiên Thiên vội ôm vào trong ngực dỗ dành một phen, thật lâu, Lưu Mộng Dao không nói thêm gì nữa, đã khôi phục dáng vẻ thanh cao nho nhã, chỉ có điều trong mắt đầy thương cảm.
“Thật ra thì, Sở Thành Dực đối đãi với mấy phu nhân cũng không tệ, một chén nước rất đều, cũng không khiến bất kỳ ai chịu uất ức…” Lần đầu tiên Bạch Thiên Thiên nói lời có ích cho đại thiếu gia, “Ngươi cũng nên thông suốt một chút.” Nàng chỉ có thể nói thế với Lưu Mộng Dao, bát di thái không thể rời khỏi Sở gia, vậy nếu không biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cả đời chỉ có thể thê lương bi ai buồn bã mà sống.
Lưu Mộng Dao yếu ớt thở dài, cũng không nói tiếp, Bạch Thiên Thiên không khuyên nữa.
Bấm đốt ngón tay tính, sao đại thiếu gia đi tìm Chu Tử Hà đã nhiều ngày, một chút tin tức cũng không đưa về, Bạch Thiên Thiên và Tố di càng ngày càng lo lắng, vừa nhịn được mấy ngày, đột nhiên khua chiêng gõ trống truyền tin tức đến: Nha đầu Chỉ Vân bên cạnh thiếu phu nhân đã chết, sau khi bị cướp bắt đi bị lăng nhục mọi cách, cuối cùng không chịu nổi hành hạ chết oan chết uổng.
Tin tức này truyền khắp ngõ lớn ngõ nhỏ mọi người đều biết, sợ rằng lưu truyền một vòng cả quận Hoa Đình rồi mới truyền vào Sở phủ.
Bạch Thiên Thiên nghe được tin tức này thành như mộng du, suýt chút nữa không đứng vững, Tố di chảy nước mắt dieendaanleequuydonn trong nháy mắt, hai người ôm đầu khóc đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ.
Lúc nửa đêm mơ hồ cảm giác có người vào nhà, ngồi đầu giường khẽ vuốt gò má nàng, dịu dàng mà tỉ mỉ, cảm giác ngứa ngáy chọc cho Bạch Thiên Thiên cười khẽ, “Thành Tường, chàng đã về rồi?”
Ngón tay dừng lại, lạnh lùng hồi lâu hừ một tiếng, kinh hãi Bạch Thiên Thiên mở mắt, chống lại một cặp mắt trong trẻo lạnh lùng, cuống quýt túm chặt góc chăn, cảnh giác ngồi dậy, buồn ngủ biến mất.
“Chỉ Vân đã chết!” Sở Thành Dực lạnh lùng nói: “Nàng ta chỉ vì các người mà chết!”
Đêm mùa nóng nổi lên trận gió, thậm chí hơi lạnh, Bạch Thiên Thiên không muốn nghe hắn nói chuyện, vùi đầu vào trong chăn gào khóc.
Sở Thành Dực ngồi ở đầu giường vẫn đợi nàng khóc đến khàn giọng, đứng dậy rót ly trà lạnh, cầm trong tay hồi lâu mới đưa tới, dịu dàng nói: “Khóc lên là tốt, đừng nhịn hỏng thân thể.”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của hắn rõ ràng, ánh mắt lại hiền hòa khác thường.
Bạch Thiên Thiên uống nước trà, mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau, Từ Thương truyền đến tin tức, Hạ Mạt Nhi nghe tin Chỉ Vân chết bất đắc kỳ tử, bị giật mình quá độ, khó sinh rồi!
Tố di nhanh chóng dậm chân, oán trách Từ Thương lỗ mãng, không nên trở về bẩm báo tin tức lúc này.
Từ Thương đỏ mắt, cúi đầu nói: “Đã sớm truyền khắp quận Hoa Đình, đâu cần ta bẩm báo chứ, còn có người kể chuyện miêu tả sống động như thật toàn bộ quá trình Chỉ Vân bị ép làm hại, cũng không biết từ đâu truyền đi…”
Tố di giật mình, Bạch Thiên Thiên lại cảm thấy giống như sờ lên đầu mối, Sở Thành Dực hắn tuyệt đối tra được cái gì, đại thiếu gia sống nhàn nhã trong phủ qua ngày mấy tháng cuối cùng phản công, mượn cái chết của Chỉ Vân đến ầm ĩ.
Người vốn mò mẫn lăn lộn trong giới làm ăn bảy tám năm, không thể chỉ dựa vào hắn dung túng chúng phu nhân mà khinh thường hắn…
Hạ Mạt Nhi và cái thai khó giữ được, dựa vào may mắn.