Mặc dù Hoài Dương Vương không thích nàng dâu này lắm nhưng vẫn chuẩn bị cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, hôn lễ diễn ra tưng bừng náo nhiệt khiến cho nỗi lo lắng trong lòng Thư Chi vơi đi không ít.
Theo lý mà nói, tân hôn, bên nhà mẹ đẻ phải có tỷ muội tiễn gả, nhưng Thư Linh không hòa hợp với muội muội mình, càng không nói đến Thư Quân, nàng chưa từng lộ diện trong hôn lễ. Cuối cùng, Thư Chi cho tứ muội Thư Tinh một cái vòng tay vàng khá lớn, năn nỉ nàng ấy tiễn gả. Tính Thư Tinh chẳng có chủ kiến bằng Thư Quân, nghe vậy thì mơ màng theo sắp xếp lên kiệu, đợi đưa Thư Chi vào động phòng thì nàng ấy ngồi thêm trong chốc lát rồi mượn cớ về phủ.
Gió tuyết không che phủ được sự ồn ào vui vẻ ở ngoại viện, Thư Chi ngồi một thân một mình trong phòng tân hôn, cuối cùng nội tâm cũng bình tĩnh.
Thế tử phủ Hoài Dương Vương cưới vợ, Thái Thượng Hoàng tự mình đến chúc phúc, càng đừng nói đến triều thần và các Vương gia, Vương tôn, không khí trong phủ tưng bừng náo nhiệt chưa từng có. Bùi Giang Thành bị chuốc cho say bí tỉ, Hoài Dương Vương sợ còn kéo dài thêm nữa thì sẽ ảnh hưởng đêm động phòng nên dứt khoát nhờ mấy người cháu chắn rượu, cuối cùng cũng đỡ được Bùi Giang Thành xuống dưới.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, lửa than trong bếp lò dần dần tắt, khách khứa cũng tản đi, Hoài Dương Vương ngoái đầu nhìn nhi tử đang ghé vào trong ghế bành bất tỉnh nhân sự thì hít một hơi rồi ra lệnh cho quản gia: "Dẫn thế tử vào động phòng, chuẩn bị canh giải rượu cho nó uống một ngụm."
Quản gia nghe lệnh, sai hai gã sai vặt thường ngày hầu hạ Bùi Giang Thành đỡ hắn ta về hậu viện. Bùi Giang Thành dựa vào vai hai gã sai vặt, nghe thấy tiếng động ồn ào phía sau dần dần biến mất, khi đi đến trước cửa chính viện, hắn ta đột nhiên mở hé mắt.
Những mảnh băng tuyết đập vào mặt hắn ta, chúp mũi hắn ta hít vào, hơi lạnh thấm vào cơ thể. Bùi Giang Thành vẫn chưa uống say, không những không say mà hắn ta tương đối tỉnh táo. Từ sau Tết Nguyên Tiêu hồi đầu năm bị ngã và bị thương, hắn ta có chút khó khăn trong việc chăn gối. Hắn ta từng gọi mấy nha hoàn thử một chút, thỉnh thoảng có thể ứng phó qua loa, có đôi khi lại không được. Đại phu khuyên hắn ta đừng nóng vội, vì thế Bùi Giang Thành đã nghỉ ngơi trọn vẹn nửa năm.
Lúc ở hành cung quay về, hắn ta bị Thư Chi gợi lên sự hứng thú nhưng ở thời điểm quan trọng thì nàng ta lại cắt ngang, khiến hắn ta xì hơi.
Mắt thấy hôn lễ sắp đến, trong lòng Bùi Giang Thành bắt đầu nôn nóng, hắn ta lén lút gọi nha hoàn thị tẩm nhưng vẫn không được như mong muốn.
Ánh sáng đỏ rực khuếch tán qua cửa sổ lắp kính, tuyết trắng bị đèn lồng lay động, nhìn thấy nha hoàn của Thư Chi đứng ở cửa tới chào, Bùi Giang Thành không khỏi toát mồ hôi.
Vú nuôi của Thư Chi đã chuẩn bị canh giải rượu tươm tất, đợi gã sai vặt dìu người vào trong, bà ta đưa canh tới trước mặt Thư Chi. Thư Chi đã tháo trang sức, thay giá y, chỉ mặc đồ ngủ trắng nõn. Trong phòng đốt địa long, hai gò má nàng ta nóng lên, tự mình đi đến đỡ phu quân uống canh giải rượu. Không ngờ chưa uống được ngụm nào đã bị Bùi Giang Thành say đến hai mắt lờ đờ đánh đổ hết, hơn nữa còn tạt cả vào người nàng ta.
Thư Chi tức giận cau mày, nhưng lại không dám nói gì, một bên thì đi rửa mặt một lần nữa, một bên thì sai người chuẩn bị thêm một bát canh.Cứ vậy, Bùi Giang Thành nghĩ, nếu Thư Chi không rót cho hắn ta tỉnh thì sẽ không chịu thôi nên đành miễn cưỡng uống vài ngụm rồi giả vờ yếu ớt tỉnh lại.
Tắm rửa thay đồ ngủ, xong xuôi hết các bước thì cũng qua nửa đêm.
Tấm màn đỏ được buông xuống, hai phu thê nằm trên chiếc giường lớn.
Bùi Giang Thành nằm ngủ thẳng tắp không nhúc nhích, trông có vẻ mệt lả.
Thư Chi cởi một nửa y phục, nàng ta nhẹ nhàng kề sát lại, đôi tay mảnh khảnh đặt lên ngực và bụng Bùi Giang Thành, khẽ cào hắn ta nhẹ như lông vũ rồi mập mờ gọi: "Phu quân, chàng tỉnh lại đi, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta đấy."
Bùi Giang Thành cau mày lẩm bẩm một tiếng, hắn ta giả vờ không nhúc nhích. Vì tự thử xem sao nhưng không có chuyển biến tốt đẹp, hắn ta động viên Thư Chi bằng cách vươn tay nửa ôm cả người thê tử mới cưới. Thư Chi hiểu ám chỉ nên cố gắng bày hết các kỹ năng ra, nhưng không biết có phải do quá căng thẳng hay nguyên nhân khác mà Bùi Giang Thành vẫn không lên được. Hắn ta mở con mắt mệt mỏi, nói với giọng điệu say lè nhè: "Để ngày mai đi. Hôm nay ta đón dâu mệt mỏi, ngày mai bồi thường cho nàng."
Dứt lời, hắn ta lập tức giả vờ ngủ.
Ánh mắt Thư Chi chợt trở nên chua chát, nàng ta nhìn chằm chằm phu quân mình một lúc rồi nuốt cơn tức giận rồi đi vào phòng tắm rửa tay. Lúc này vú nuôi bước vào hỏi nàng: "Có chuyện gì vậy?"
Thư Chi muốn khóc nhưng không dám, buồn bực lẩm bẩm: “Thế tử ngủ rồi.”
Vú nuôi cực kì kinh ngạc, bà ta đọc hiểu được manh mối từ đôi mắt Thư Chi thì nhẹ nhàng trấn an nàng ta: "Đúng là nam tử sau khi say rượu thường sẽ như thế."
Thư Chi không tin, khóc lóc nói: "Nào phải như thế. Chẳng lẽ vũ nuôi chưa từng nghe qua, khi nam tử say thì sẽ dễ hóa cầm thú hơn sao?"
Vú nuôi bật cười: "Cô nương tuổi còn nhỏ, đừng tin mấy lời đồn thổi, uống rượu vào mới không được đấy."
Thư Chi thấy vú nuôi nói chắc chắn như thế thì trong lòng thoáng được trấn an, nàng ta rửa tay sạch sẽ rồi quay lại phòng tân hôn.
Nhưng lúc này, xuyên qua tấm rèm, nàng ta có thể nghe thấy tiếng phu quân mình đang ngáy khò khè, Thư Chi đứng một mình trong phòng tân hôn trống rỗng, không biết đang cảm thấy thế nào.
Một đêm cứ thế trôi qua, ngày hôm sau Bùi Giang Thành thức dậy từ sáng sớm, tinh thần sảng khoái giúp nương tử mới cưới trang điểm. Thư Chi đành cho rằng tối qua hắn ta say thật, đáy lòng trống trải được bù đắp phần nào, nàng ta cũng mỉm cười ngượng ngùng nhìn hắn ta.
Hai phu thế đến An Vinh đường nơi Vương phi ở để kính trà, bên trong phòng có lò sưởi, ngoại trừ Vương gia và Vương phi thì còn có thiếp thất và các thứ nữ của quý phủ. Ngoài Vương phi, Hoài Dương Vương có mười thiếp thất, có bảy người từng mang thai sinh con. Sau khi Bùi Giang Thành hủy hôn với Thư Quân, Vương gia lập tức thân cận với nhi tử của hai vị trắc phi hơn, điều đó khiến Vương phi cảm thấy áp lực gấp đôi. Hiện tại, bà ta mong rằng Bùi Giang Thành và Thư Chi thuận lợi viên phòng, sinh cho bà ta một tôn tử kháu khỉnh mập mạp, củng cố địa vị của hai mẹ con bà ta.
Sắc mặt Vương gia bình thường còn Vương phi thì hồi hộp nhìn chằm chằm vào nhi tử và nhi tức. Thoạt nhìn thì vẻ mặt nhi tử bà ta không khác gì, dường như có chút vui vẻ khi tân hôn, còn vẻ mặt nhi tức thì có phần tế nhị, không có sự ngượng ngùng sau khi viên phòng, còn hơi có chút không vui hiện rõ, Vương phi không xác định chắc chắn được.
Đợi kính trà xong, bà ta cũng không dám hỏi nhiều. Nhi tử bà ta đã nhắc không cho phép bà ta quản chuyện trong viện hắn ta, nếu Vương phi lắm miệng hỏi han thì sẽ cảm thấy phản cảm. Nếu dứt khoát hỏi thẳng nhi tức thì lại lo gây học cho nhi tử, cả buổi kính trà trôi qua trong đau khổ.
Sau khi lễ tiết ở Vương phủ kết thúc, Hoài Dương Vương đứng lên nói: "Theo bản Vương vào cung thỉnh an Thái Thượng Hoàng, Thái Hoàng Thái Hậu và bệ hạ."
Thư Chi và Bùi Giang Thành đứng dậy theo hai phu thê Vương gia ra cửa. Bên ngoài gió lớn, cả nhà đứng sau tấm rèm chờ hạ nhân lấy áo choàng lông cừu và mũ lông vũ. Hoài Dương Vương quay đầu liếc mắt nhìn Thư Chi, chẳng hiểu sao lại nhớ đến Thư Quân, y ngẩn ngơ, nghĩ thầm, nếu đứa bé kia gả đến đây thì tốt quá. Tiếc thay ván đã đóng thuyền, ánh mắt y chậm rãi tập trung lại, phát hiện vẻ mặt nhi tức xấu hổ, Hoài Dương Vương cố gắng thuyết phục bản thân từ bỏ thành kiến, nhắc nhở nàng ta: "Từ hôm nay con trở thành tôn tức hoàng thất, Thành Nhi là hoàng trưởng tôn của Thái Thượng Hoàng thì con sẽ là trưởng tôn tức. Tất cả mọi chỗ từ lời nói đến hành động đều phải thận trọng, làm tấm gương cho các đệ muội, đã hiểu chưa?"
Viền mắt Thu Chi chua xót. Kể từ lúc đính hôn, hầu như Hoài Dương Vương chưa từng để mắt đến nàng ta, đây là lần đầu tiên y nghiêm túc nói chuyện với nàng ta, trong lòng Thư Chi vừa tủi thân vừa vui mừng, nàng ta vội quỳ gối, đáp: "Nhi tức sẽ tuân theo lời ngài chỉ dạy."
Đợi cả nhà lên xe đi đến cổng Đông Hoa, Thư Chi nhìn tường gạch và mái ngói đỏ đầy phong thái trang nghiêm của hoàng cung, nàng ta bỗng nhiên ý thức được bản thân đã là thành viên của hoàng thất. Dù mẫu thân có xem thường nàng ta như thế nào, tỷ tỷ thờ ơ thì đã sao, Vương gia nói đúng, nàng ta là trưởng tôn tức của hoàng thất, nàng ta được ngàn người dõi theo. Phóng mắt nhìn quanh, hoàng cung rộng lớn như chẳng có điểm cuối dường như hóa thành thịnh vượng vô tận chờ đón nàng ta.
Thư Chi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực nghênh đón. Thái Thượng Hoàng tổ chức gia yến kính trà ở cung Nhân Thọ, lúc Hoài Dương Vương dẫn theo nhi tử và nhi tức đi vào, phát hiện ngoại trừ các Vương gia Vương tôn mỗi phủ thì Tôn lão tiên sinh, tế tửu của Quốc Tử Giám và Ti nghiệp Thư Lan Phong cũng có mặt ở đây thì trong đầu cảm thấy cực kỳ nghi ngờ.
Vương phi dẫn nhi tức quỳ lạy Thái Thượng Hoàng rồi chào hỏi Dư Vương gia và Vương phi. Thái Thượng Hoàng rất nể mặt bọn họ, ban thưởng xa xỉ rồi giải thích với trưởng tử: "Thái Hoàng Thái Hậu sáng nay không khỏe, đợi sau giờ ngọ, hai đứa bé đến hành lễ bên ngoài cung Từ Ninh là được. Còn Tôn tiên sinh và Thư tiên sinh, ha ha." Thái Thượng Hoàng cười nói: "Hôm qua ta tìm thấy một bức họa cổ trong nhà kho riêng, không biết thật giả ra sao nên mời hai vị vào cung đánh giá. Ta nhớ Thư tiên sinh cũng là phận thúc bá của hoàng trưởng tôn nên dứt khoát giữ ông ấy lại dùng bữa."
Hoài Dương Vương qua lại thân thiết với Thư Lan Phong nên y dĩ nhiên bằng lòng.
Lễ kính trà kết thúc, nữ quyến lùi sang điện bên cạnh mở tiệc rượu.
Trong chính điện chỉ còn một đám nam nhân, Hoài Dương Vương cứ ngồi cạnh Thư Lan Phong trò chuyện còn Bùi Giang Thành thì ngồi túm tụm với Bùi Ngạn Sinh.
Cách đây không lâu, Bùi Ngạn Sinh đã thành hôn, sau khi thành hôn, khí chất trên người y thay đổi hoàn toàn. Y trở nên không thích nói chuyện, hơn nữa nam tử luôn giữ mình trong sạch sau khi tân hôn đã nạp hai thị thiếp, điều đó làm Bùi Giang Thành nhìn y với cặp mắt khác xưa, lôi kéo đường đệ chỉ giáo thời gian dài ngắn sau khi thành hôn.
Lúc này, nội thị ở cửa bẩm báo: "Hoàng thượng giá đáo!"
Ngoại trừ Thái Thượng Hoàng, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Bùi Việt mặc một thân áo bào màu đen đi vào trong, hắn thấy Thư Lan Phong thì hơi sửng sốt rồi giơ tay lên nói: "Miễn lễ."
Lâm Xuyên Vương đang ngồi cạnh Thái Thượng Hoàng, thấy Bùi Việt đến thì vội vàng nhường ghế cho hắn, mọi người lần lượt lùi về phía sau. Bùi Việt ngồi xuống bên cạnh Thái Thượng Hoàng đợi cung nhân dâng trà, Thái Thượng Hoàng chỉ vào Thư Lan Phong và nói: "Vị này là Ti nghiệp của Quốc Tử Giám Thư tiên sinh, con đã từng gặp rồi."
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/hoa-kieu/chuong-55