Thị trấn Bạch Hạc.
Trời vừa chập tối, đoàn người của Kinh Dương cũng vừa đến nơi, Kinh Dương mặc thường phục tự nhận mình là thương buôn vô tình đi ngang qua đây muốn xin vào trọ trong một khách đi3m.
Chủ nhà trọ nhanh chóng giục người vào, giao phòng đưa thêm cho người một ít lương khô, nói: “Quan khách ăn tạm qua đêm, chỗ chúng tôi không phục vụ thức ăn đêm.”
Nói rồi, người chủ trọn nhanh chóng rời đi không để Kinh Dương nói thêm lời nào.
Nhìn về phía Hạ Thừa n, Kinh Dương nói ra nghi vấn của mình: “Sao người dân nơi này lại kì lạ như vậy.”
Hạ Thừa n chắp tay cung kính nói: “Đại nhân (Vì giả làm thương buôn nên cách xưng hô của mọi người sẽ có chút thay đổi) không biết đó thôi nơi này cứ về đêm cuồng phong lại nổi lên, những ai có việc đi về đêm sẽ bị yêu quái bắt đi ăn thịt.
Vậy nên người ở đây vừa điểm canh một đã cửa đóng then cài đi ngủ, ai gõ cửa cũng không mở.”
“Có chuyện này sao? Ta biết rồi ngươi mau lui xuống đi.”
“Vâng thưa đại nhân.” - Đáp lời hắn đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.
Đoàn người của hoàng thượng đi đường cả ngày trời đến đây đều có chút mệt mỏi nên sau khi cắt cử hai người canh gác cho hoàng thượng thì tất cả đều tắm rửa qua loa, ăn chút gì đó rồi lên giường nghỉ ngơi.
Lấy sức chuẩn bị chiến đấu.
Vốn là một người yêu nước thương dân nên Kinh dương ân điển cho hai người lính gác về nghỉ ngơi, tự chàng sẽ bảo vệ tốt cho mình.Khi còn lại chỉ hai người Tố Cẩm cùng Kinh Dương, người ân cần hỏi thê tử của mình: “Nàng có đói không?”
Ngày thường Tố Cẩm ăn rất khoẻ mấy ngày nay theo chàng rong ruổi di chuyển khắp nơi, bữa nào cũng ăn vội vã, trông nàng bây giờ đã có phần gầy đi khiến chàng không khỏi đau lòng thương xót.
Tố Cẩm vốn là người hiểu chuyện, mặc dù ăn không đủ no nhưng nàng quả thật không đói, qua quýt nói: “Thiếp không đói.
Chàng thì sao?” - Nàng quan tâm hỏi lại.
Kinh Dương không dối lòng, xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình nói: “Quả thật có chút đói a.”
Nàng cầm màn thầu khi nảy chủ trọ đưa tới lên kiểm tra, buồn hiu, nói: “Nguội mất rồi.
Hình như trong tay nải còn ít lương khô, ta đi lấy cho chàng.” - Đoạn, nàng đứng dậy định rời đi, bị Kinh dương kéo lại.
“Không cần.” - Nàng thuận thế ngã vào lòng Kinh Dương, được chàng ôm ngồi trên đùi.
“Nhưng…”
“Nàng có sợ Xương Cuồng không?” - Kinh Dương cướp lời nàng.
Nàng lắc đầu: “Có gì đáng sợ chứ? Thần thú thượng cổ thiếp cũng từng gặp qua, một con yêu thú ở phàm trần có gì đáng sợ.” - Nàng là đang dối lòng.
“Tốt.
Vậy hai chúng ta mượn nhà bếp làm cái gì đó ăn đi.” - Chàng chủ đích chính là muốn nàng có một bữa ăn đúng nghĩa.
“Nhưng… Xương Cuồng tìm đến thì sao?”
“Chẳng phải vừa rồi nàng nói không sợ sao?”
“Thiếp thì không sao nhưng còn chàng…”
“Nàng không cần phải lo cho ta.
Nhân tiện ta muốn xem thử yêu quái đó mặt mũi thế nào?”
(Lời tác giả: Sắp tới mình xin phép rải một ít cơm chó, đồng thời phát cẩu lương cho dân chúng FA nha kk)
***
Hai người lọ mọ soi đèn tìm xuống nhà bếp, vốn định tìm chủ trọ nói qua một tiếng nhưng đi một vòng không thấy ai.
Họ đành tự ý quyết định, rất nhanh gian bếp nhỏ của khách đi3m đã được thắp sáng.
Xem qua một lượt, nhìn những nguyên liệu có sẵn: Rau củ quả, trứng, bột bắp còn có một ít thịt gia cầm còn mới.
Chắc chủ nhà mới mua khi chiều mà chưa kịp làm chỉ mới sơ chế qua.
Quay sang Kinh Dương, nàng thử hỏi: “Chàng có biết nấu ăn không?”
“Ta chưa từng vào bếp nhưng có thể thử một chút.” - Nói rồi chàng mỉm cười ôn chụt lên trán của nàng.
Sau đó xắn tay áo lên bắt đầu nhặt rau.
Động tác tuy chậm chạp nhưng rất nhuần nhuyễn, các đoạn rau cũng được xếp ngay ngắn.
Tố Cẩm nhìn chàng mỉm cười: “Được rồi thiếp sẽ đi nhóm lửa.”
Nói rồi nàng cũng bắt tay vào việc, từng động tác của nàng rất thuần thục khiến Kinh dương không khỏi bất ngờ: “Nàng biết làm bếp sao?”
“Thiếp có từng nói là mình không biết làm đâu.” - Hihi.
“Xem ra nàng còn có nhiều điều mà ta không biết.”
“Từ từ chàng sẽ biết tất cả khi ấy còn không muộn.”
Nàng bắt chảo lên, cho dầu ăn và cho rau vào xào xào nấu nấu, chàng đến ôm người đẹp từ phía sau, đầu gục trên vai nàng, thì thầm nói: “Ta ước thời gian có thể dừng lại ở giây phút này.
Ta không cần làm cửu ngũ chí tôn gì gì đó chỉ muốn một đời sống an nhiên cùng nàng.”
Tố Cẩm mỉm cười trong lòng len lỏi cái gì đó gọi là hạnh phúc: “Chàng đó, người ta mơ ước trở thành thiên tử, chàng lại muốn làm một thường dân.”
Một bàn ăn thơm phức rất nhanh được bày ra.
Dưới ánh nến lãng mạn hai người ngồi bên nhau nói cười hạnh phúc.
Họ như bao cặp vợ chồng trẻ khác, cùng nhau ăn uống thi thoảng gắp thức ăn cho nhau rồi nhìn đối phương mỉm cười thật tình tứ.
Ánh mắt nàng mong chờ nhìn chàng, hỏi: “Thế nào có ngon không?” - Nàng lần đầu vào bếp nấu cho người khác ăn.
“Ừm không tệ.” - Nói rồi chàng liên tục gắp hết món này đến món khác.
Mỗi món đều nếm qua một chút.
“Ăn được là tốt rồi.
Thiếp vẫn là lần đầu tiên nấu ăn cho người khác, khi trước chỉ là tự nấu tự ăn thôi.”
“Sao nàng phải tự nấu? Không phải nói nàng là công chúa Thanh Khâu sao?”
“Mỗi lần phạm lỗi mẫu thân thường phạt bỏ đói thiếp, bụng đói, hết cách, thiếp đành phải tự vào bếp làm thức ăn cho mình.” - Nàng nói bằng chất giọng bất lực..