Tại bắc cảnh, cho dù là máu hay nước mắt cũng đều dễ bị gió thổi khô không còn dấu vết, yếu đuối cho ai xem, còn sống mới là điều quan trọng nhất.
Sở Phong bưng một cái chén nóng hổi màu cánh gián vào soái trướng. Mùi thuốc tỏa lên nồng đậm, ngồi trong trướng mà Cơ Mặc Trần vẫn ngửi được thoảng qua. Đã hơn một tuần từ ngày đầu tiên hắn thấy chén thuốc kia, không rõ là thuốc gì, chỉ là cứ đều đặn hằng ngày. Hắn hơi đưa mắt lo lắng nhìn Khinh Nguyệt, đã thấy nàng hơi rũ mắt xuống cầm chén uống cạn, chốc lát đã thấy đáy.
Sở Phong săn sóc đưa ra một cái gói nhỏ giống như điểm tâm, nàng nheo mắt cười nhẹ nhón lấy một miếng cho vào miệng xua đi vị đắng.
- A Tĩnh thế nào rồi?
- Không sao cả, mọi việc vẫn tốt, công tử không cần thương hại hắn, đây là việc hắn nên làm – Sở Phong nhếch miệng cười cười để lộ răng khểnh ranh mãnh.
Chỉ là ánh mắt hắn hơi lơ đãng quét về phía góc trướng, nghiến răng nhìn nam nhân kiên quyết cắm rễ ở một góc, biểu lộ sự khó chịu ra mặt. Thân là giám quân, thân phận lại cao quý, Cơ Mặc Trần đã được chuẩn bị riêng một lều trại đầy đủ tiện nghi, còn tốt hơn cả trướng nguyên soái, vậy mà vẫn ở lì chỗ này. Công tử không thèm để ý, nhưng bọn họ để ý! Ai mà biết được, người kia bình thường một bộ dạng như lão tăng nhập định không tranh với đời, có thực sự là không tranh với đời hay không?
Giống như cảm nhận được sự bất mãn phát ra từ Sở Phong, nam nhân mặc áo choàng xanh nhạt sạch sẽ dời mắt khỏi cuốn sách nhìn lên. Khinh Nguyệt đang nghiêng đầu nghe Sở Phong nói gì đó, ánh mắt vĩnh viễn ôn hòa như vậy. Đôi lúc hắn có hơi khó tin, liệu nam nhân dáng vẻ ôn nhã như công tử thế gia này có đúng là kẻ ngay cả chớp mắt một cái cũng không thèm, trực tiếp một roi quật chết nội gián hay không?
Nhìn thiếu niên thanh cao hoa quý trước mặt kia, lại nhìn bản thân mình, hắn cười giễu một tiếng. Lập trường khác nhau, không thể đánh đồng, nhưng trong lòng nam nhi nào mà chưa từng có giấc mộng anh hùng cưỡi ngựa rong ruổi? Cho dù đã từ bỏ, hắn vẫn không nhịn được mà nhìn nhiều thêm một chút.
Khinh Nguyệt xoa chân mày, mái tóc được buộc cao bằng ngọc quan, lộ ra vầng trán cơ trí, ngón tay thon gầy chuyển qua a hai bên thái dương, nhẹ giọng:
- Những chuyện còn lại, để A Tĩnh lo liệu. Ngươi dẫn người đến khu hậu phương một chuyến, xem xem bên đó đã chuẩn bị thế nào rồi.
Khu hậu phương, kì thực là cách gọi nơi ở của những người thân theo binh sĩ tòng quân. Cũng có cả những bá tính trong các thành lân cận ngay tại bắc cảnh tình nguyện chuyển tới trợ giúp. Có tiểu nương tử theo phu quân, có phụ lão thương đứa con độc nhất muốn đi cùng tùy thời chăm sóc,... Nàng cũng không từ chối, cho người hộ tống họ cẩn thận đến thành trấn an toàn gần nơi đóng quân, binh lính được nghỉ phép cũng có thể tùy thời thăm nom.
Kì thực, đây cũng là hậu phương vững chãi của Lang Nha quân. Đói, ai nấu cơm cho đủ? Lạnh, ai ngày đêm cần mẫn xe chỉ luồn kim? Cả giặt đồ, tăng gia sản xuất, cũng là những người theo quân đứng ra lo liệu gần hết.
Chỉ cần đủ khả năng khống chế cục diện, chuyện này chỉ có lợi mà không có hại.
Sở Phong nhỏ giọng đáp một tiếng, nhẹ nhàng xoay người bước ra khỏi trướng, ánh mắt vẫn biểu lộ sự bất mãn khi chạm đến bóng dáng Cơ Mặc Trần
Chỉ có chính chủ, có lẽ không hề biết mình bị ghét bỏ, đã cúi xuống đạt chú ý lên cuốn sách trên tay. Hắn hơn hai mươi năm nay vẫn vậy, giống như bụi trần lắng đọng, chỉ an tĩnh chú mục vào thế giới của mình, cho dù thân tại kinh thành nhiều âm mưu quỷ kế hay ở nơi chiến trường đầy máu tanh chết chóc cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Nàng hơi che miệng ngáp một cái. Có lẽ do thay đổi khí hậu đột ngột, thân thể nàng càng không được, đôi mắt lại thêm biến chứng mới. Dù sao đã chờ được hơn hai năm, chờ thêm nữa cũng chẳng sao, chẳng qua Quân Tĩnh làm quá lên, nhất quyết bắt nàng bốc lại thuốc. Nhưng nàng vụng trộm cười nhẹ, không có Tiếu thảo làm vật dẫn, có cách mấy cũng thế thôi. Thuốc thang vào người chỉ càng thêm mệt.
Mấy hôm nay nàng đã nhận lại sự vụ, bắt tay vào việc chỉnh đốn quân kỷ, lại đưa ra những định chế pháp luật cùng kỷ cương nghiêm minh công bố lại một lần, chủ yếu là cho binh lính bổ sung từ kinh thành. Có những chuyện lớn nàng buộc phải tự mình sắp xếp, đã một thời gian không ngắn trôi qua, cuối cùng Khinh Nguyệt cũng được giải thoát khỏi những sự vụ phức tạp nan giải mà yên tâm ngủ một cách ngon lành. Đến khi công vụ đến tay Quân Tĩnh, đã ra hình ra dạng hơn trước nhiều, hắn chỉ cần cứ thế áp dụng làm theo cũng đảm bảo được kỷ cương.
Hàng ngũ biên quân tư binh được cải tổ triệt để, việc chỉnh đốn và huấn luyện được thực hiện nghiêm túc, nháy mắt nâng cao chiến lực của đội quân được coi là “ô hợp” lên đến mấy lần.
Lương thảo cùng quân nhu được thống kê kỹ lưỡng và có kế hoạch sử dụng tỉ mỉ, hợp lý, kho bãi cũng được chuẩn bị kỹ càng để nhận tiếp viện bất cứ lúc nào. Hệ thống hậu cần cho mấy chục vạn đại quân cũng được cắt cử để bảo đảm cung cấp đầy đủ về mọi mặt.
Binh lính chết trận được lập tên họ, đưa vào sổ cẩn thận, bị thương cũng được trợ cấp và khám nhanh chóng, kịp thời.
Để ứng phó kịp thời với Bích quốc có thể đang nhăm nhe tấn công bất thình lình, Lang Nha quân vẫn không quản mưa nắng, ngày đêm tăng cường thao luyện, diễn tập. Bọn họ cũng không vì chiến lực vượt bậc của mình mà thỏa mãn quên đi thực tại khắc nghiệt này.
Trong ánh tà dương, nguyên soái anh tuấn chống một bầu trời bắc cảnh đứng lặng thinh trầm mặc trên thành, trái ngược với khí tức hòa nhã dịu dàng như mưa bụi trên người, Khinh Nguyệt một thân khôi giáp bạc cùng nhung trang chỉnh tề lạnh lẽo, kiên định dõi mắt về phương xa, bóng dáng thon gầy thẳng tắp hòa quyện cùng ánh trời chiều đang từ từ chìm xuống rặng núi nơi chân trời, vài tia nắng cuối ngày còn sót lại hắt lên nền trời hoàng hôn một thứ ánh sáng đỏ như máu. Nàng nhắm đôi mắt, cảm nhận mùi hương đặc trưng nơi biên quan dù gắn bó có vài năm mà còn quen thuộc hơn cả kinh thành đã lớn lên từ bé.
Quân Tĩnh, Sở Phong giống như hai hộ pháp phía sau, trầm mặc nhìn bóng lưng chủ tử mà bọn họ kính ngưỡng, có tự hào, có nhiệt huyết, cũng có lo lắng không tên. Bên kia có Hạ Lan công tử làm loạn, bọn họ có thể tranh thủ thêm chút thời gian, thế nhưng chung quy cũng không thể kéo dài mãi. Tập hợp hết quân số hai bên, Thương quốc dùng tám mươi vạn đối chiến với hơn một trăm ba mươi vạn đại quân Bích quốc, nhìn sao cũng thấy lành ít dữ nhiều. Huống chi, độc tính trong người công tử lúc tốt lúc xấu, công tử luôn miệng nói không sao, nhưng trên chiến trường, cho dù một chút thua thiệt nhỏ cũng dẫn tới vạn kiếp bất phục, nữa là đôi mắt không được tinh tường?
Mặc kệ những lo lắng bất an, Khinh Nguyệt vẫn đứng thẳng tắp đón gió. Cái gió đầu thu đã vơi đi không khí nóng ran người đặc trưng nơi đây, thêm vào vài tia thanh lãnh dễ chịu. Vậy mà đã mấy tháng trôi qua...
Nàng lặng lẽ đưa mắt xuống nơi ba quân đang la ó ồn ào huyên náo, bản thân vẫn im lìm như một pho tượng, không một chút biểu cảm.
Tiếng guốc gỗ nện xuống sàn đá cạch, cạch, tiếp tấu chậm rãi mà kiên nghị từng bước tới gần. Thấy Cơ Mặc Trần, Quân Tĩnh cung kính khom người một cái, nhường lối cho hắn.
- Nguyệt Duy, ngươi có sợ không?
Gương mặt lúc nào cũng cứng ngắc không một chút biểu cảm của hắn vậy mà lại vương nét sầu lo, dường như trong thâm tâm vốn thanh tĩnh bình lặng như trời biển mênh mông của hắn cũng có lúc nhộn nhạo sóng ngầm.
Nàng cười nhẹ một tiếng, thu hồi tầm mắt, dường như cũng thu luôn cả bầu trời lửa đỏ vào trong con ngươi đen tĩnh lặng ôn hòa cũng chưa trả lời ngay mà hỏi ngược lại:
- Trận này nếu thua, không phải chỉ lùi thành về là được. Đại quân đã tổn thương nguyên khí, bằng tính cách ngông cuồng liều mạng của Lạc Cơ, chắc chắn sẽ thừa thắng xông lên, đục thủng phòng tuyến, thẳng tiến về kinh thành. Trận chiến không phải chỉ tính có bấy nhiêu tướng sĩ, nó còn gánh cả bắc cảnh, gánh cả bầu trời Thương quốc. Tử Tuân, ngươi bảo ta có sợ không?
- Ta nghĩ là không. – Hắn cũng hơi miễn cưỡng nhếch môi lên, tạm coi là một nụ cười nhợt nhạt – Nhưng dựa vào đâu mà ngươi chắc chắn Lạc Cơ sẽ liều mạng? Đây là lần đầu ngươi trực tiếp đối mặt nàng, không phải sao?
Khinh Nguyệt nhìn lều trướng xa xa, tiếng hò reo tập trận ầm ầm, tất cả đều đang chuẩn bị cho trận chiến mà từ mấy năm trước người kia đã báo trước. Nàng lúc đó còn cười không tin, vậy mà bây giờ, chính mình lại là người lãnh đạo trực tiếp.
- Không đâu, ta sợ chứ. Mọi thứ đã như tên trên dây cung, không thể chùn bước, mà ta gánh trên vai ký thác của bao nhiêu tướng lĩnh. Nhưng sợ mới là tốt, sự sợ hãi của ta là vì đồng đội, vì bá tính, ta sẽ phải tự đôn đốc chính mình không ngừng tiến lên. Tại bắc cảnh, cho dù là máu hay nước mắt cũng đều dễ bị gió thổi khô không còn dấu vết, yếu đuối cho ai xem, còn sống mới là điều quan trọng nhất.
Nàng lại than nhẹ, nhớ đến tiểu cô nương mặc váy bông đỏ, đôi mắt ngập hận thù.
“Lạc Cơ... Nàng ta vốn là ngọn lửa bất kham, trong lòng không có tướng lĩnh bá tính, nàng ta chỉ có hận mà thôi, đâu thèm để ý tồn vong Bích quốc. Chỉ cần hủy diệt tất cả, nàng ấy mới cam lòng...”