Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

chương 204: đi tìm kiếm thần y

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai năm chưa từng làm chuyện nam nữ, đột nhiên bị hắn đòi lấy cả đêm, làm cho Thủy Liên Y nghỉ ngơi đủ hai ngày, thân thể mới phục hồi như cũ.

Hai người thu thập xong hành lý lại tiếp tục lên đường tìm kiếm thần y.

Đi tới một trấn nhỏ, Sở Mị Dạ nghe được dân chúng trong trấn nói, ở trong trấn này có một cao nhân có năng lực biết trước kiếp trước kiếp này, thần lực rất cao siêu.

Nếu năng lực người này mạnh như vậy, có lẽ hắn nhất định biết tin tức thiên hạ đệ nhất thần y ở đâu?!

Căn cứ theo địa phương dân chúng chỉ điểm, Sở Mị Dạ mang theo Thủy Liên Y đi tới nhà cao nhân kia.

Phát hiện trong nhà cao nhân lại chỉ có bốn bức tường.

"Xin hỏi, ai ở nơi này biết tiên đoán kiếp trước kiếp này?" Sở Mị Dạ vẫn rất khách khí hỏi một câu.

Ở ngoài cửa mọi người chỉ chỉ phòng ốc cũ rách kia.

Sở Mị Dạ tiến lên chuẩn bị gõ cửa, không đợi hắn gõ, cửa đã được mở ra.

Một tiểu thư đồng ra mở cửa phòng, sau đó hướng về phía Sở Mị Dạ cúi người chào, “Sở Vương đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội."

Sở Mị Dạ ngạc nhiên, người này biết hắn là Sở Vương!

"Ngươi chính là cao nhân có thể biết kiếp trước kiếp này?"

"Không phải! Tiểu nhân chỉ là thư đồng! Công tử nhà ta mới là cao nhân trong miệng Sở Vương nói!"

"Dẫn ta đi gặp công tử nhà ngươi, ta có chuyện muốn hỏi!"

Tiểu thư đồng gật đầu, “Sở Vương, mời theo tiểu nhân!" Nói xong hướng dẫn Sở Mị Dạ cùng Thủy Liên Y đi vào phòng ốc rách nát.

"Công tử! Sở Vương tìm người!" Đứng ở trong đình viện, thư đồng hướng phía trong nhà hô to.

"Tốt! Ta biết rồi! Ngươi lui ra!" Trong nhà truyền đến thanh âm nam nhân.

Tiểu thư đồng đáp một tiếng sau đó đi ra khỏi sân, đóng cửa lại.

"Sở Vương thứ tội, tại hạ nhiễm bệnh hiểm nghèo, không thể ra cửa gặp mặt! Không biết bệnh hiểm nghèo này có thể lây nhiễm hay không, Sở Vương cùng vương phi nên ở trong đình viện cùng tại hạ nói chuyện thì an toàn hơn."

Sở Mị Dạ nghi ngờ, cao nhân này thần thần bí bí không biết hắn định giở trò quỷ gì! Chỉ là hắn biết mình là Sở Vương, còn biết Thủy Liên Y là vương phi. Chẳng lẽ thật sự là biết trước?

Nghe được tiếng người nói chuyện bên trong phòng, lông mày mỹ lệ của Thủy Liên Y chau lại. Ánh mắt của nàng mặc dù nhìn không thấy, nhưng nàng cũng nghe ra, thanh âm người này thật quen tai a!

"Hôm nay ta tới là muốn biết thần y có thể làm người ta khởi tử hồi sinh rốt cuộc ở đâu?"

Bên trong phòng an tĩnh chốc lát, hồi lâu thanh âm kia mới truyền tới.

"Mỗi người tới hỏi chuyện ta phải thỏa mãn ta một điều kiện! Cho dù ngài là Sở Vương cũng sẽ không ngoại lệ!"

Sở Mị Dạ mắt lạnh híp lại một chút, “Điều kiện gì, ngươi cứ việc nói thẳng!"

Thủy Liên Y có cảm giác thanh âm này rất quen thuộc, nhưng người này rõ ràng đang giả giọng, cho nên nàng không dám xác nhận.

"Bất kể nói lên điều kiện gì, Sở Vương cũng sẽ đáp ứng sao?" Người này đột nhiên cười khẽ.

Sở Mị Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người phản xạ từ trong cửa sổ.

"Chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta! Ta đều sẽ thỏa mãn ngươi! Trừ phi ngươi nói lên điều kiện rất hà khắc hoặc là có ý đồ không tốt!"

"Sở Vương có thể yên tâm! Tại hạ không có ý đồ không tốt, điều kiện cũng không hà khắc!"

"Vậy ngươi cứ việc nói!" Sở Mị Dạ nhẹ nhàng ôm bả vai Thủy Liên Y, nhưng không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Liên Y rất là rối rắm.

Người trong nhà dừng lại một chút, “Tại hạ chỉ hy vọng, sau khi Sở Vương trị lành ánh mắt cho vương phi có thể mang theo vương phi trở lại Sở Mặc quốc, làm một vị hoàng đế tốt!"

Ánh mắt Sở Mị Dạ trợn to, cái điều kiện này quá nằm ngoài dự liệu của hắn rồi! Hắn không nghĩ tới người này lại nói ra điều kiện như vậy.

"Sở Vương! Điều kiện tại hạ nói hà khắc sao? hay có ý đồ không tốt!" Người trong nhà cười khẽ.

Trong lòng Sở Mị Dạ có nhiều nghi ngờ, mục đích của người này là gì? Tại sao muốn hắn trở về tiếp tục làm Hoàng đế.

"A!" Thủy Liên Y đột nhiên bụm miệng, trên mặt lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ. "Tiểu Dạ! Tiểu Dạ!" Nàng nắm tay Sở Mị Dạ lắc lắc.

"Làm sao vậy? Tiểu Y!" Bị nàng hù sợ, Sở Mị Dạ nhanh chóng bắt được tay nhỏ bé của nàng.

Thủy Liên Y hưng phấn không nói nên lời, duỗi ngón tay ra run rẩy chỉ vào thanh âm truyền ra từ trong phòng.

"Húc Vương! Là Sở Húc Nhật a!"

A! Sở Mị Dạ trợn mắt lên, da thịt trên mặt co quắp mấy cái.

"Chết tiệt! Sở Húc Nhật, đệ đi ra cho ta!"

Tiếng cười trong nhà đột nhiên ngừng lại, hồi lâu sau, cửa phòng mở ra, Sơ Dương mang mặt nạ đi ra.

"Thật là… ta còn chưa chơi đã a! Lại bị nha đầu này đoán ra!" Tròng mắt tà khí của hắn lóe lên một cái. Sau khi thấy Thủy Liên Y, ánh mắt hắn trầm xuống “Tiểu Y! Hai năm qua nàng có khỏe không?"

Thủy Liên Y đột nhiên lao đến, chạy đến trước mặt hắn, ôm lấy hắn.

"Sở Húc Nhật, ngươi còn sống, ngươi thật sống! Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Kích động đến nước mắt cũng chảy ra. Sau khi khôi phục trí nhớ, nàng cũng đã đoán ra, Sơ Dương nhất định chính là Sở Húc Nhật. Hắn cho nàng cảm giác quá quen thuộc, cho dù hắn mang mặt nạ, nàng cũng biết, hắn chính là Sở Húc Nhật.

Sơ Dương..... Chính xác mà nói là Sở Húc Nhật, nhẹ nhàng vịn bả vai của nàng. Nước mắt của nàng nhuộm ướt áo trước ngực hắn.

" Nàng vẫn nhớ ta!" Thanh âm của hắn có chút run rẩy, hắn không nghĩ tới nàng ở ngoài phòng cũng có thể nhận ra hắn. Mà mắt nàng lúc này lại không nhìn thấy.

"Thanh âm của ngươi ta không quên được, Sở Húc Nhật ngươi thật sự còn sống, ta vui vẻ muốn chết!" Thủy Liên Y lau lau nước mắt trên mặt. Ngẩng đầu, không chút nào nghi ngờ vươn tay lên sờ mặt hắn.

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ cùng Sở Húc Nhật đồng thời lên tiếng.

Người trước chạy tới đem nàng kéo vào trong ngực mình.

Người sau thì sợ hết hồn trốn về phía sau.

"Ta..... Chỉ là muốn xem Húc Vương có phải còn mang mặt nạ hay không thôi?" Thủy Liên Y bị Sở Mị Dạ ôm chặt, tràn đầy tham muốn sở hữu, có chút vô tội.

"Cái kia.....!" Nhìn ánh mắt tràn đầy ghen tỵ của huynh trưởng, Sở Húc Nhật cũng cà lăm rồi."Thật ra thì mang mặt nạ rất tốt, chẳng những có vẻ thần bí, hơn nữa còn tràn đầy hấp dẫn trí mạng! Ha ha!"

Thần bí? Hấp dẫn trí mạng? Sở Mị Dạ giương mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

"Ngươi đeo mặt nạ lâu như vậy, trên mặt không ngứa sao?" Thủy Liên Y rất khó tưởng tượng trời nóng như vậy mà mang khẩu trang thì sẽ có cảm giác gì?

Sở Húc Nhật sờ sờ mặt nạ của mình, “Không biết a! Đông ấm hè mát!"

"Húc! Tại sao đệ ở chỗ này? Hơn nữa còn giả trang thành cao nhân biết trước kiếp trước kiếp này gì đó? Đệ muốn làm gì?"

Sở Húc Nhật gãi gãi đầu, “Đệ vốn là muốn mang ba con sói quy ẩn núi rừng, trải qua cuộc sống tiêu diêu tự tại! Nào ngờ một đạo thánh chỉ của huynh đem ta đẩy vào tuyệt địa! Huynh cũng tiêu dao quá sung sướng đi, để cho ta ở Mặc thành xử lý quốc gia đại sự!"

"Ta là vì tìm được Tiểu Y, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được nàng! Sau này ta muốn cùng nàng ẩn cư ở một chỗ phong cảnh tươi đẹp, ở đó cả đời! Húc! Gánh nặng Sở Mặc quốc vẫn là giao cho đệ!" Sở Mị Dạ rất thành khẩn nói.

"Vương huynh! Ta biết huynh đi Ngao Nam quốc, cũng biết huynh đã tìm được Tiểu Y rồi, biết chắc huynh sẽ mang theo nàng đi khắp nơi tìm y! Cho nên ta ở chỗ này dẫn huynh tới, chính là muốn giúp huynh trị lành mắt cho Tiểu Y sau đó trở về Mặc thành trông coi triều chánh!"

"Đệ thật sự biết thần y kia ở nơi đâu?" Lúc này Sở Mị Dạ không muốn nghiên cứu quốc gia rốt cuộc sẽ do ai trông coi, hiện tại mối quan tâm nhất của hắn chính là có thể trị lành mắt cho Thủy Liên Y hay không.

Sở Húc Nhật gật đầu, “Sau khi biết được Tiểu Y mù, ta liền đi thăm dò rõ ràng, thần y này ở trong núi sâu ở núi Băng Dụ. Nơi đó băng tuyết quanh năm, là một nơi cực hàn!"

"Nơi cực hàn? Có rét lạnh như Uyên thành không?" Sở Mị Dạ từ năm tuổi đã đến Uyên thành ở phương Bắc, hắn cảm thấy Uyên thành chắc hẳn đã đủ lạnh.

"Vương huynh! Núi Băng Dụ này có thể lạnh hơn gấp nhiều lần Uyên thành! Xung quanh vài ngàn dặm cũng không có người ở. Nghe nói nếu nước mắt chảy ra, không đợi rơi xuống sẽ đông cứng ở trên mặt. Cái chỗ kia không có mấy người đi qua! Ta cũng chỉ nghe nói, tình huống thật sự như thế nào, còn phải đi xem một chút!"

"Ngao ngao!" Đột nhiên truyền đến một tiếng sói tru, một con sói lớn tuyết trắng xinh đẹp từ trong nhà chạy ra.

"Tiểu Bạch!" Thủy Liên Y kinh hô, nàng nghe được thanh âm của Tiểu Bạch, cảm nhận được hơi thở của Tiểu Bạch. Hiện tại khứu giác cùng xúc giác của nàng so với chó đều linh mẫn.

Tiểu Bạch qua hai năm đã lớn thành một con sói trắng xinh đẹp, mặc dù không khổng lồ dũng mãnh như cha mẹ nó, nhưng thân thủ mạnh mẽ vô cùng hoàn mỹ!

Nhào tới trên người Thủy Liên Y, vươn đầu lưỡi thật dài ra liếm láp gương mặt nàng.

"Tiểu Bạch! Ngươi lớn lên thật to nga! Nhất định vô cùng đẹp trai!" Thủy Liên Y ngồi xổm người xuống, xoa xoa đầu nó, dùng ngón tay sờ sờ lông trắng bóng loáng của nó!

"Gâu Gâu!" Tiểu Bạch kêu hai tiếng.

"Ngươi lại học chó!" Thủy Liên Y gõ một cái vào đầu nó.

"Ngao!" Tiểu Bạch vươn thẳng lỗ tai, ánh mắt lộ ra vô tội.

"Tiểu Y! Chúng ta nên lên đường rồi!" Sở Mị Dạ phát hiện, mình bây giờ đã hẹp hòi đến mức dấm của con sói cũng ăn!

Thủy Liên Y đứng lên, “Húc Vương có muốn đi cùng không?" Trên mặt của nàng có chờ đợi.

Sở Húc Nhật nhìn thoáng qua Sở Mị Dạ có vẻ hẹp hòi, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tất nhiên là muốn đi! Chỉ có một mình Vương huynh mang theo nàng, nếu muốn tìm đến Thần y sợ rằng sẽ rất khó khăn!" Hắn không để ý mắt lạnh của Sở Mị Dạ, trực tiếp đi về phía cửa" Tiểu Bạch! Đi! Tìm chiếc xe ngựa đi!"

"Ngao ngao!" Tiểu Bạch đi theo Sở Húc Nhật chạy ra ngoài.

"Tiểu Y! Thật để cho hắn đi theo?" Sở Mị Dạ kéo tay Thủy Liên Y, "Tiểu tử kia rắp tâm bất lương, muốn tìm thần y tốt sau đó cho chúng ta trở về Mặc thành đi! Hắn không muốn làm hoàng thượng Sở Mặc quốc!"

Thủy Liên Y cười duyên, “Chàng nha! Lớn hơn Húc Vương hai năm, lại không có tâm kế nhiều như hắn! Chẳng lẽ sau khi tìm được thần y, chúng ta không thể nghĩ biện pháp để cho hắn biết điều một chút trở về Mặc thành làm hoàng thượng sao?"

Khóe miệng Sở Mị Dạ khẽ cười một chút, "Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, Húc Vương đến lúc đó sẽ khóc cho nàng xem!"

Rúc vào trong ngực nam nhân yêu mến, nàng cười lúm đồng tiền như hoa, “Ta đây còn rất mong chờ thấy được bộ dáng khóc rống của hắn!"

Sở Húc Nhật đang ở phía ngoài chuẩn bị xe ngựa, tựa hồ cảm thấy sống lưng có chút rét run, đột nhiên có một cỗ dự cảm xấu đánh tới. Không biết cùng bọn họ đi tìm thần y có phải lựa chọn sai lầm rồi hay không?

Sau khi rùng mình một cái, quyết định bỏ qua bất an trong lòng.

"Tiểu Bạch! Gọi Tiểu Y cùng Sở Vương lên đường!"

"Ngao ngao!" Tiểu Bạch nhanh chóng chạy vào sân.

....................... Tìm kiếm thần y phân cách tuyến..... ………

Đường dài chầm chậm! Có Vua làm bạn!

Sở Mị Dạ cưỡi Truy Tinh, Sở Húc Nhật cưỡi Kiêu Dương, Tiểu Bạch cùng Thủy Liên Y ngồi ở trên xe ngựa bốn con ngựa kéo. Một đường đi về hướng bắc! Hướng núi Băng Dụ đi đến.

Núi Băng Dụ, ra khỏi Uyên thành đi về phương Bắc, quả thật là nơi cực hàn, nhiệt độ càng ngày càng thấp. Nhờ bọn họ cũng sớm có chuẩn bị, mang theo nhiều quần áo thật dày.

Băng tuyết lẫn lộn, sau khi bọn họ đến dưới chân núi Băng Dụ trong truyền thuyết, người kéo xe ngựa nói chết cũng không đi tiếp.

Người chỉ đường nói cho bọn họ biết, thần y trong truyền thuyết ngụ ở trên núi. Đã ở gần mười năm, nghe nói chỉ là vì muốn chờ đợi băng sơn Tuyết Liên ngàn năm nở hoa.

Nhìn băng tuyết bao trùm ngọn núi, bọn họ cũng cảm thấy xe ngựa rất khó đi lên được. Cho nên đem đồ ăn, mặc, uống, đều đặt ở trên người Truy Tinh cùng Kiêu Dương, bốn con ngựa cùng xe đều đưa cho người dẫn đường. Vừa chiếm được bạc còn có bốn con ngựa tốt, người dẫn đường mừng rỡ hấp tấp vội vàng đánh xe ngựa rời đi.

Thủy Liên Y ngồi ở trên ngựa, Sở Mị Dạ dắt theo Truy Tinh. Ba người hướng đỉnh núi đi đến.

Ngọn núi vốn là rất khó leo, lại còn bị băng tuyết bao trùm, leo lên thật đúng là đã khó lại càng thêm khó!

Còn chưa leo lên được một phần ba, mọi người đã mệt mỏi.

"Hô! Chẳng những lạnh muốn chết, còn khó đi như vậy, thật muốn ngã xuống đất ngủ một giấc!" Sở Húc Nhật đùa giỡn.

"Ngàn vạn lần đừng!" Thủy Liên Y kinh hô, mặc dù nàng cũng rất lạnh, tay chân cũng đông cứng rồi."Trên TV thường diễn, một khi ngủ thiếp đi ở trong băng tuyết, sẽ chết rét! Hai người ngàn vạn lần không nên ngủ a!"

"Tiểu Y! Hắn trêu chọc nàng thôi!" Sở Mị Dạ dùng sức dậm chân, cho dù đi giày thật dày, đôi chân cũng sắp đông lạnh đến không còn cảm giác rồi!

"Chỗ này lạnh như vậy, cũng không biết vị thần y kia ở nơi nào? Người này thật là quái đản, lại có thể một mình một người sống ở chỗ này mười năm!" Sở Húc Nhật dùng sức xoa xoa hai tay, “Ta là một ngày cũng ở không được!"

"Thần y.....! Ngươi có thể nghe thấy không......." Thủy Liên Y ngồi ở trên lưng ngựa hô to.

"Ngao ngao......." Tiểu Bạch còn rất phối hợp đệm nhạc cho nàng.

"Thần y..... Nếu như ngươi nghe được có thể đi ra không.....! Chúng ta đến cầu y.....!" Nàng kéo cổ họng la to.

"Tiểu Y! Đừng hô nữa! Tiết kiệm thêm chút sức khí!" Sở Mị Dạ dùng miệng thổi hai tay. Ở Uyên thành nhiều năm như vậy, hắn cũng đã dần thích ứng mùa rét lạnh rồi! Thật không ngờ nơi này so sánh với Uyên thành còn lạnh hơn nhiều như vậy, thật là làm cho người ta chịu không được.

"Tiểu Y, nàng lạnh không?" Sở Húc Nhật phát hiện sắc mặt Thủy Liên Y tái nhợt, đôi môi cũng đông lạnh đến tím bầm.

"Lạnh a! Nơi này quả thực sắp đem người đông cứng lại rồi! Trước kia ta từng đi qua nơi lạnh nhất là Cáp Nhĩ Tân, không nghĩ tới nơi này còn lạnh hơn! Hắt xì.....!" Thủy Liên Y nặng nề hắt hơi một cái.

Bởi vì tuyết lớn, cả tòa núi cũng trắng xoá một mảnh, trên cây cối băng tuyết đeo dày ở đầu cành. Nhìn càng lâu, thị lực sẽ có chút ảnh hưởng. Nghe nói sẽ sinh ra quáng tuyết.

"Chúng ta cứ đi như vậy sao?" Thủy Liên Y cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ là cảm thấy lạnh, càng ngày càng lạnh."Nếu như không tìm được chỗ có thể nghỉ ngơi, một khi tối rồi, mấy người chúng ta sẽ rất nguy hiểm!"

Sở Mị Dạ xem sắc trời một chút, đã dần dần tối.

"Trước tiên tìm một chỗ trú tạm đã, Tiểu Y nói rất đúng, một khi trời tối, chúng ta sẽ rất nguy hiểm! Nếu như bị đông cứng một đêm, không chết rét cũng bị đông cứng!" Sở Mị Dạ quay sang hỏi ý kiến Sở Húc Nhật, “Húc! Đệ cảm thấy thế nào?"

Sở Húc Nhật hướng trên núi xem một chút, căn bản là nhìn không thấy đầu cuối, quay đầu lại xem một chút, phát hiện tuyết lớn vừa mới bay xuống đã đem dấu chân bọn họ che phủ hết!

Truyện Chữ Hay