Một thân áo trắng, bồng bềnh như tiên, nam nhân dung mạo so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm hoi.
"Huyễn Huyễn! Hôm nay có nghe lời hay không?"
"Dạ! Phụ thân, hôm nay Huyễn Huyễn bồi Tiểu Y ngồi trong vườn đào ngắm hoa!"
"Huyễn Huyễn thực ngoan!" Ngao Cẩn Phong hôn lên trán Sở Huyễn Huyễn. "Phụ thân mang về cho con đặc sản bánh hoa quế của Ân Xích quốc mà coni thích ăn nhất! Ở trong phòng!"
Sở Huyễn Huyễn nhìn thoáng qua Thủy Liên Y, trên mặt lộ ra nụ cười thông minh.
"Phụ thân người bồi Tiểu Y! Huyễn Huyễn đi ăn bánh hoa quế!" Thân thể nho nhỏ của nàng rất nhanh chui ra vườn đào.
Nghe được Sở Huyễn Huyễn đã rời đi, Thủy Liên Y có chút khẩn trương nắm chặt tay lại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Hai năm qua, ở chung với Ngao Cẩn Phong nhưng nàng vẫn cảm thấy mất tự nhiên.
"Tiểu Y!" Ngao Cẩn Phong đi đến trước mặt nàng, liền thấy hai tròng mắt không có tiêu cự hay nói đúng hơn là không có một tia dao động của nàng, xem ra một chút tiến triển cũng không có.
Hai năm qua, hắn đã thử qua rất nhiều dược vật, cũng thử qua nhiều phương pháp trị liệu khác nhau, nhưng mắt của nàng như trước, không có một chút dấu hiệu chuyển biến tốt. Ngay cả Ngao Cẩn Phong là thần y cũng đều thúc thủ vô sách, cảm thấy có chút nhụt chí, cảm giác bị thất bại mười phần.
"Phong ca ca! Huynh có phải mệt mỏi hay không? Còn chưa ăn cơm sao?"Thủy Liên Y đứng lên, vươn hai tay ra.
Ngao Cẩn Phong đón lấy, vươn cánh tay để cho nàng bắt lấy.
"Tiểu Y, ta không mệt!"
Thủy Liên Y bắt lấy cánh tay hắn, lôi kéo hắn.
"Phong ca ca, huynh vì ta mỗi ngày đều đi sớm về trễ tìm dược vật! Kỳ thật đã qua hai năm rồi, ta cũng đã dần thích ứng với bóng tối. Đôi mắt này cho dù không tốt lên, ta cũng sẽ không một câu oán hận!"
"Tiểu Y! Ánh mắt của muội nhất định có thể trị tốt! Tin tưởng ta!" Ngao Cẩn Phong bắt lấy tay nhỏ bé của nàng, lập lời thề son sắt."Chỉ cần ta còn sống một ngày,ta nhất định phải chữa khỏi mắt của muội!"
Thủy Liên Y lộ ra vẻ tươi cười, “Phong ca ca, ta tin tưởng huynh! Kỳ thật, cho dù cái gì cũng nhìn không thấy nhưng được huynh bảo hộ tốt như vậy, ta hiện tại thật sự rất vui vẻ!"
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng tươi cười như hoa, nghe thanh âm vui vẻ sung sướng của nàng, hai đạo lông mày xinh đẹp của Ngao Cẩn Phong gắt gao nhíu lại cùng một chỗ.
Nàng khôi phục toàn bộ trí nhớ, nàng nhớ lại tất cả mọi chuyện đã phát sinh trước kia, nhưng vẫn không có nhớ lại lúc nàng cùng hắn ở một chỗ!
Chẳng lẽ trí nhớ trước khi thành thân của Tiểu Y đã biến mất hầu như không còn sao?
Ngao Cẩn Phong nhớ Thủy Liên Y từng nói với hắn, nàng không phải là người của triều đại này, nàng là xuyên qua mà đến.
"Tiểu Y! Có thể nói cho ta chuyện về triều đại kia của muội sao?" Đỡ cánh tay của nàng đi dạo trong rừng đào, mùi hương đào xông vào mũi theo gió nhẹ thổi tan bay thật xa.
Thủy Liên Y nhớ tới thời đại của mình, mấy năm nay sống ở cổ đại, làm cho nàng đã quên đi rất nhiều chuyện trước kia, khi nàng vẫn còn ở hiện đại.
"Phong ca ca! Thời đại kia của ta có rất nhiều nhà lầu cao thật cao. Ở nội thành phồn hoa, nhà lầu cao hơn ba mươi tầng có thể tùy ý thấy được! Nơi của chúng ta có đèn điện, đồ điện gia dụng, trên nhà cao tầng còn có thang máy. Có thể dạo siêu thị, đi xem phim, cũng có thể đi vườn bách thú, công viên, nơi của chúng ta có rất nhiều danh thắng di tích! Sau khi xuất môn không có đi xe ngựa, ở nơi đó chúng ta đều ngồi xe bus, xe taxi, đường cái còn có rất nhiều xe riêng danh quý!"
Thủy Liên Y nói đủ loại chuyện của xã hội hiện đại cho Ngao Cẩn Phong nghe.
"Phong ca ca! Nơi đó của chúng ta có kỹ thuật toàn diện, bệnh viện có phương tiện thiết bị cao nhất. Nơi đó có bác sĩ kinh nghiệm phong phú. Thật sự! Nơi đó của chúng ta tiên tiến đến nỗi có thể làm phẫu thuật cấy ghép giác mạc, người mù nhiều năm có thể thấy lại được ánh sáng....!" Thủy Liên Y đột nhiên dừng lại, nàng có chút cô đơn xoa cặp mắt của mình.
"Tiểu Y!" Ngao Cẩn Phong nắm bả vai của nàng, nghe được lời của nàng, trong lòng hắn có chút rung động! Phẫu thuật cấy ghép giác mạc sao? Đây là phương thức gì? Thật sự có thể làm cho người ta thấy lại ánh sáng sao?
Thủy Liên Y cười, "Phong ca ca! Nơi đó của chúng ta có TV, điện ảnh, quảng cáo. Còn có các loại tiết mục tuyển tú. Chỉ là cái này cũng là làm cho dân chúng xem giải trí! Dáng người cùng tướng mạo của huynh, nếu như sinh ra ở thời đại của chúng ta, không phải là lão đại của giới điện ảnh cùng truyền hình, cũng là NO của giới người mẫu! Quả thực rất thần tượng!"
"Thần tượng?"Ngao Cẩn Phong thấy từ ngữ này thật khó hiểu.
Hắn tin tưởng nàng, bởi vì hắn không thể tìm được lý do tốt hơn để thuyết phục chính mình vì sao tính cách của Tiểu Y lại đột nhiên đại biến. Hắn cũng vô pháp giải thích Tiểu Y hiện giờ tại sao lại biết nhiều chuyện mà hắn chưa nghe qua như vậy.
"Thần tượng chính là ngôi sao, nghệ sĩ giới giải trí! Là đối tượng được nhiều người theo đuổi sùng bái! Bình thường thần tượng đều là suất nam, mỹ nữ, tuyệt đối dựa vào khuôn mặt ăn cơm!"
"Cận không muốn làm thần tượng! Chỉ muốn làm một người y thuật cao siêu nhất!"
Đây là mục tiêu của hắn. Lúc nhỏ, tận mắt nhìn thấy mẫu hậu của mình chết ở trước giường phượng nhưng không có ngự y nào có thể cứu bà. Hắn liền thề, nhất định phải trở thành một người có y thuật cao siêu, nhất định không thể để cho thân nhân của mình rời đi nhân thế trước mắt mình.
"Phong ca ca! Nếu huynh ở hiện đại nhất định cũng là thầy thuốc tốt! Cứu người lúc nguy nan, thâm chí có thể so với Hoa Đà tái thế." Thủy Liên Y thiệt tình khen ngợi.
Ngao Cẩn Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trên gương mặt tuyệt mỹ, đôi mắt kia tuy rằng đang nhìn về phía trước, nhưng lại không có tiêu cự. Đã không còn ánh sáng thông minh cùng cố chấp trước kia, cũng không sáng ngời rực rỡ, mặt trên giống như bao phủ một tầng sương mù, làm cho người ta muốn hung hăng đẩy tầng sương mù kia ra để lấy lại đôi mắt sáng trong vốn có của nàng.
"Tiểu Y!" Ngao Cẩn Phong vươn tay khẽ vuốt gương mặt của nàng."Tới nơi này hai năm rồi, muội đều không có đi ra ngoài xem phồn hoa bên ngoài."
"Phong ca ca!" Thủy Liên Y nở nụ cười, “Ta căn bản nhìn không thấy a!"
Nghe xong lời của nàng, hắn càng thêm buồn phiền.
"Tiểu Y! Nơi này là Ngao Nam quốc, là chỗ mà Tiểu Y sinh ra và lớn lên! Ngày mai ta mang muội vào trong thành tản bộ giải sầu!"
Tuy rằng đôi mắt đã mù, nhưng ở trong trang viên này hai năm, kỳ thật nàng vẫn thực thích náo nhiệt! Vừa nghe Ngao Cẩn Phong nói muốn dẫn nàng đi ra ngoài giải sầu, Thủy Liên Y gật đầu thật mạnh.
"Thật vậy chăng? Phong ca ca muốn dẫn ta đi tham gia náo nhiệt, thật sự là quá tốt!" Nàng vui vẻ nhảy lên tại chỗ, giữ chặt tay hắn lay động vài cái.
Thấy nàng nhảy nhót cổ vũ phát ra từ nội tâm, trên mặt không phải là miễn cưỡng cười vui, Ngao Cẩn Phong nhẹ nhàng nở nụ cười.
Biết ngày mai được đi ra ngoài, buổi tối Thủy Liên Y trở lại phòng thật hưng phấn ngủ không được.
"Tiểu Y!" Cửa truyền đến thanh âm của Sở Huyễn Huyễn.
"Huyễn Huyễn! Mau tới đây!" Thủy Liên Y ngồi ở trên giường hướng cửa ngoắc, tuy rằng nàng nhìn không thấy, nhưng từ phía thanh âm phát ra mà phán đoán Sở Huyễn Huyễn hẳn là ở ngoài cửa thò đầu nhỏ vào nhìn.
"Dạ!" Sở Huyễn Huyễn nhảy vào, động tác lưu loát nhảy lên giường. Tuy rằng còn chưa tới ba tuổi, nhưng thân hình của nàng thực linh mẫn, giống tiểu hồ ly.
"Tiểu Y!"
"Làm sao vậy Huyễn Huyễn!" Thủy Liên Y ôm lấy nữ nhi đáng yêu, ở trên mặt nàng hôn một cái thật mạnh.