Anh không thể không thừa nhận một sự thật: hình như anh còn thảm hơn Phó Dĩ Hành.
Chu Dư Ngôn biết, gần đây Phó Dĩ Hành và cô vợ mới cưới của mình xảy ra mâu thuẫn, ở trước mặt người ngoài em gái của Giang Lăng không muốn thừa nhận mối quan hệ của bọn họ.
Kết hôn rồi không nhận được sự thừa nhận của nửa còn lại, nhưng quan hệ giữa cả hai ít nhất là mối quan hệ hợp pháp được nhà nước công nhận. Mà anh chỉ là đính hôn, cũng chưa tới quan hệ hợp pháp. Như lời Phó Dĩ Hành đã nói, quan hệ đính hôn không được pháp luật bảo vệ.
“Em cho rằng đây là ‘tham lam’?” Chu Dư Ngôn nhìn thẳng Giang Lăng, màu mắt của anh u ám, “Ở trong mắt em, việc chúng ta đính hôn chỉ là một vụ giao dịch sao?”
Nhìn cặp mắt đen láy kia gần trong gang tấc, Giang Lăng nhướn đuôi lông mày, hỏi lại: “Lúc trước là ai coi việc đính hôn là vụ giao dịch?”
Chu Dư Ngôn nghẹn họng.
—— Là anh.
“Tin rằng trong lòng Chu tổng đã có đáp án.” Giang Lăng nhếch môi cười, còn nói, “Cho nên đưa ra điều kiện nằm ngoài hợp đồng, không xem như ‘tham lam’ ư?”
“…”
Thấy anh không còn gì để nói, tâm trạng Giang Lăng vui vẻ, cô nghiêng người tới gần anh, vươn tay xoa mặt anh rồi thấp giọng cất tiếng: “Thời gian cũng không còn sớm, Chu tổng, chúng ta nghỉ ngơi thôi. Hửm?”
Ánh mắt Chu Dư Ngôn hơi tối sầm, anh bất giác vơ lấy eo cô.“Giang tổng, mấy hôm nay trên mạng xuất hiện rất nhiều…tin tức không hay có liên quan tới cô còn có tập đoàn nữa.”
Sáng sớm Giang Lăng đã nhận được báo cáo của thư ký.
Thư ký đưa qua một chiếc máy tính bảng, dè dặt nói: “Chiều hướng dư luận trên mạng cũng không ổn lắm, hình như có người giật dây ở sau lưng…”
“Để tôi xem.”
Giang Lăng nhận lấy máy tính bảng, im lặng xem xét.
Trên weibo có blogger đăng bài ám chỉ một CEO mới nhậm chức của tập đoàn nào đó, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, để được ngồi trên vị trí CEO mà “đại nghĩa diệt thân”, ngay cả cha ruột cũng không buông tha, thậm chí muốn đưa cha mình vào tù.
Phía dưới là suy đoán của cư dân mạng ——
[Tập đoàn Tạ thị?]
[Khẳng định không phải, cái người họ Tạ kia chẳng phải ngồi tù rồi à?]
[CEO mới nhậm chức gần đây nhiều vậy, làm sao đoán?]
[Người qua đường biết chuyện đi ngang qua cho mọi người một gợi ý: đàn vĩ cầm.]
[Chờ chút, chẳng lẽ là người kia của tập đoàn Giang thị?]
Dưới sự cố ý dẫn dắt của tài khoản clone, thân phận của nhân vật chính được blogger nhắc tới rốt cuộc “vén mở” ——
Từng đạt được nhiều giải thưởng nổi tiếng trong và ngoài nước, nghệ sĩ đàn vĩ cầm trẻ tuổi nổi tiếng, Giang Lăng “nữ thần đàn vĩ cầm”.
[Thật hay giả đó, Giang Lăng? Giang Lăng làm cái gì?]
[Khó tin quá, chẳng phải hình tượng của Giang Lăng luôn dịu dàng hiểu biết sao?]
[Mấy người chỉ thấy được những gì cô ta muốn cho mấy người thấy, trên thực tế cô ta là hạng người nào thì chỉ có bản thân cô ta biết thôi.]
[Tôi không tin Giang Lăng là người như vậy. Không phải nói tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Giang thị bị bắt bởi vì tham ô công quỹ ư? Cái này đâu phải lỗi của Giang Lăng chứ?]
[Lầu trên à, có lẽ ông Giang có sai lầm, nhưng Giang Lăng vì quyền lực, ngay cả cha ruột cũng không buông tha, cái này không phải bụng dạ nham hiểm thì là cái gì?]
……
Phương Gia Minh ở một bên nhìn thấy Giang Lăng tắt trang web, anh ta hỏi: “Giang tổng không bất ngờ sao?”
“Nằm trong dự kiến.” Giang Lăng nở nụ cười khinh miệt, “Trong khoảng thời gian này ông ta luôn âm thầm giở trò, còn muốn ngăn chặn việc hợp tác đã đàm phán xong của chúng ta. Tung lời đồn trên mạng cũng là thủ đoạn mà ông ta quen dùng. Với tình hình hiện tại mà ông ta còn dư tiền mua tài khoản clone, xem ra mấy năm nay ông ta đã lấy đi không ít tài nguyên của tập đoàn Giang thị.”
“Chả trách mấy năm nay ông ta thường xuyên đến thành phố A đi công tác.” Phương Gia Minh hơi đăm chiêu.
“Ừm.” Giang Lăng gật đầu, “Ông ta đã dùng tên của ‘Giang Vĩ Ngọc’ đăng ký một công ty đầu tư ở thành phố A từ trước. Những năm gần đây, ông ta luôn dùng tài nguyên của Giang thị giúp đỡ công ty của Giang Vĩ Ngọc, ông ta đã lót sẵn đường lui cho đứa con riêng của mình trước.”
Cô dừng một chút, sau đó chuyển đề tài: “Cơ mà không sao. Giang Thiệu Quân đang trong thời kỳ bảo lãnh đợi xét xử, trong khoảng thời gian này ông ta không thể nào rời khỏi thành phố B, đúng lúc tiện cho chúng ta.”
Phương Gia Minh gật đầu: “Những lời đồn trên mạng có cần xử lý không?”
Giang Lăng nói: “Tạm thời không cần, em muốn xem mục đích của ông ta rốt cuộc là gì.”
Phương Gia Minh hỏi: “Vậy còn tai mắt do Giang Thiệu Quân sắp đặt trong tập đoàn, cũng không cần giải quyết sao?”
“Không cần.” Giang Lăng khép lại văn kiện, cô bắt chéo chân, khóe miệng hơi cong lên, “Em ngược lại muốn xem thử, nếu Giang Thiệu Quân biết được ông ta bị tai mắt của mình bán đứng thì sẽ có suy nghĩ gì.”