Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ học cuối cùng đã kết thúc, từng lớp học vốn yên tĩnh giờ đây lại nhốn nháo ồn ào đến khác lạ.
Người thì mặt mày ủ rũ vì đói, người thì vui vẻ vì sắp được trở về nhà.
Đã là năm cuối của cấp ba, thời gian này đối với học sinh lớp mà nói vô cùng bận rộn và mệt mỏi.
Đã thế dưới cái nắng gay gắt của mùa hè tháng lại khiến lòng người càng uể oải hơn.
Hàn Tiểu Anh thu dọn đồ dùng chuẩn bị ra về, chủ nhiệm Lê đứng trên bục giảng gọi to: "Tiểu Anh ở lại gặp cô một chút." Hàn Tiểu Anh gật đầu biểu thị sự đồng ý rồi cùng cô Lê ra khỏi lớp học.
Cô Lê là giáo viên chủ nhiệm ba năm cấp ba của Hàn Tiểu Anh, trong ấn tượng của cậu, cô Lê là một giáo viên rất nhiệt tình và tâm huyết trong công tác giảng dạy cũng như chăm sóc quan tâm đến mọi thành viên trong lớp.
Cô Lê rót cho Hàn Tiểu Anh cốc nước rồi bỏ thêm vài viên đá vào, sau đó ngồi xuống nhìn thẳng người đối diện: "Dạo gần đây không có áp lực học hành gì chứ?"
"Vâng." Hàn Tiểu Anh tay cầm cốc nước mát trong tay, không uống mà nhìn chằm chằm vào nó.
"Cũng gần tới kỳ thi tuyển sinh rồi, em đã chọn được ngành học mình muốn hay có dự định thi vào trường nào không? Cô nghĩ với thành tích của em thì chắc chắn có thể vào được trường top của nước." Cô Lê ung dung thong thả mà nói, tạm dừng quan sát phản ứng của cậu học sinh rồi đưa tay xuống ngăn kéo lôi ra một tờ giấy, đó là bảng thành tích học tập của Hàn Tiểu Anh, tất cả các môn đều đạt điểm cao tuyệt đối.
Có thể nói Hàn Tiểu Anh chính là con nhà người ta trong miệng các bậc phụ huynh.
Hàn Tiểu Anh không nói gì mà chỉ nhẹ mỉm cười lắc đầu.
Cậu đã từng suy nghĩ rằng bản thân sau khi tốt nghiệp thì sẽ làm gì, đi đâu, có nên học tiếp hay không.
Cậu cũng từng ấp ủ ước mơ được trở thành luật sư của mình.
Trước đây, Hàn Tiểu Anh cậu nhìn màn ảnh ti vi mà vô cùng ngưỡng mộ những người làm nghề này, luật sư có thể đứng ra đàm phán, biện luận và thậm chí là bảo vệ thân chủ của mình.
Nghề luật sư đối với Hàn Tiểu Anh mà nói, hoàn toàn là vì mẹ.
Cô Lê nhìn phản ứng của Hàn Tiểu Anh, khó đoán được suy nghĩ của cậu.
Nhưng cô chắc chắn rằng đâu đó trong tiềm thức của Hàn Tiểu Anh đã có thể định rõ được tương lai cho bản thân mình.
Cô tiếp tục đưa ra một tờ giấy, ngoài bìa là dòng chữ được viết vô cùng ngay ngắn, là thư mời.
"Nếu được, cô mong em có thể suy nghĩ đến việc sang Anh Quốc du học, môi trường học tập bên đấy có thể nói là tốt hơn nhiều so với trong nước.
Em cũng có thể sống cuộc sống mà em mong muốn."
"Cảm ơn cô.
Em sẽ suy nghĩ kĩ rồi nhanh chóng trả lời cô." Hàn Tiểu Anh nhận lấy thư mời rồi chào tạm biệt với cô Lê.
Trước khi bóng dáng Hàn Tiểu Anh biến mất, cô Lê giọng lớn nói ra phía ngoài cửa: "Hãy cho bản thân cơ hội." Hàn Tiểu Anh đáp lại cô là nụ cười có chút gượng gạo.
Sau khi rời khỏi trường học, Hàn Tiểu Anh tiếp tục đi bộ đến cửa hàng bánh ngọt cách trường khoảng km.
Cậu là nhân viên làm bán thời gian ở đây.
Không những vậy, bất cứ chỗ nào tuyển nhân viên Hàn Tiểu Anh cũng đều vào xin ứng tuyển, những lúc không cần học tập cậu đều sẽ đi đến nơi đó làm.
Hàn Tiểu Anh cậu đã bắt đầu làm thêm từ lớp , sau năm khi mẹ Diễm rời đi.
Nghề gì cậu cũng đã từng làm qua.
Nhặt ve chai có, bán tờ rơi có, giúp việc rửa bát cũng đều có, bất kể nơi đâu kiếm ra tiền Hàn Tiểu Anh cũng làm.
Tuy mệt nhưng Hàn Tiểu Anh luôn cảm thấy vui khi tự tay chính mình kiếm ra tiền.
Cậu có thể mua đồ cậu thích, có thể đóng tiền học và thỉnh thoảng còn có thể cho Hàn Tiểu Trúc một ít tiền tiêu vặt.
Mọi người trong tiệm bánh ngọt đều rất thích Hàn Tiểu Anh.
Thiếu niên với nước da trắng hồng, đôi mắt hạnh luôn tươi cười trước khách hàng cũng như mọi người, từng cử chỉ hành động đều rất nhẹ nhàng và vô cùng đáng yêu, hai má vì mệt mà phiếm đỏ khiến người nhìn vào chỉ muốn nựng nựng.
Nhưng chẳng một ai biết rằng khi họ yêu thích dáng vẻ của cậu bao nhiêu thì cậu lại căm phẫn nhan sắc này bấy nhiêu.
Không có nó, mẹ sẽ không rời đi, không có nó, mẹ sẽ hạnh phúc cùng cha Hàn đến khi tóc bạc răng vàng.
Sau mỗi giờ làm, quản lí đều sẽ chia một ít bánh hôm nay còn dư lại cho từng nhân viên trong tiệm.
Hàn Tiểu Anh rất thích ăn đồ ngọt, lúc đầu cậu xấu hổ không nhận nhưng vị giác đâu thể cưỡng lại vị ngọt kia, lâu dần cậu cũng thả lỏng bản thân đón nhận món quà của mọi người.
Về nhà, cậu đều sẽ ăn cùng Hàn Tiểu Trúc.
__________
Bữa cơm ngày hôm nay có chút căng thẳng với Hàn Tiểu Anh, sau một trận đắn đo suy nghĩ, cậu đặt đũa xuống và nói với mọi người: "Con định sẽ đi Anh Quốc du học." Sau đó thầm liếc mắt nhìn cha Hàn.
Không ngoài dự đoán, cha Hàn đang gắp đồ ăn bõng dưng cũng dừng đũa rồi hét lên: "Du học? Mày nghĩ nhà này có tiền cho mày sang kia tung tăng tự do bay nhảy hả?"
"Con sẽ tự lo liệu.
Mong cha suy nghĩ cho con." Hàn Tiểu Anh tiếp tục cầm đũa gắp đồ ăn.
Mẹ kế - Tử Dương ngồi bên cũng nói vài câu khuyên lơi: "Tiểu Anh à, con cũng nên suy nghĩ cho cha con cũng như cái nhà này.
Con xem cha con sức khoẻ không tốt, nếu con đi thì dì và Tiểu Trúc có thể đàn bà con gái lo liệu được sao?"
"Con mong dì cũng sẽ ủng hộ con." Hàn Tiểu Anh gắp món cá cho vào miệng, hình như để nguội quá lâu mà thịt cá có chút vị tanh nồng.
Hàn Tử Trúc ngồi bên cạnh lắng nghe, sau khi nghe xong cũng ngầm đồng ý với quyết định của anh trai, cô nhóc từ lâu đã muốn anh mình có thể sống với tự do thoải mái, không gò bó.
"Cha mẹ, anh ấy đã lớn rồi, cũng có quyết định cho riêng mình.
Hai người nên tôn trọng quyết định của anh thì hơn." Hàn Tiểu Trúc lên tiếng.
Hàn Tiểu Anh nghe em gái nói xong thì quay sang nhẹ mỉm cười với cô nhóc, trong lòng vô cùng biết ơn Tiểu Trúc đã ủng hộ mình.
Cha Hàn nghe vậy lại càng thêm tức giận, không nói không rằng cầm bát cơm còn dở trước mặt ném về phía Hàn Tiểu Anh, Hàn Tiểu Trúc nhanh mắt kéo anh trai về phía mình mới có thể may mắn tránh được, bằng không giờ mặt Hàn Tiểu Anh đã sớm chảy máu rồi.
"Cha, người có biết làm vậy rất nguy hiểm không?" Hàn Tiểu Trúc hét về phía người đã làm ra hành động dại dột kia.
Hàn Tiểu Anh nắm tay em gái, muốn cô không nên lớn tiếng với cha.
Nhưng Hàn Tiểu Trúc nào đâu nghe, cảm xúc muốn bảo vệ anh trai lại dâng lên: "Tiểu Anh anh ấy muốn đi học ở đâu là quyền của anh ấy, cha không những không ủng hộ lại còn lớn tiếng trách móc.
Cha xem từ xưa đến nay anh ấy đã làm gì có lỗi với cha chưa.
Người cũng quá đáng vừa phải thôi."
Tử Dương bên kia cũng đen mặt nhìn con gái bé bỏng đang thay đứa con không cùng máu mủ kia bất bình.
Bà chỉ muốn đứa con gái này bớt lo chuyện bao đồng đi thôi.
Cứng đầu thì thôi đi, càng lớn ăn nói càng không ra thể thống gì.
Cha Hàn từ xưa đến nay chưa bao giờ lớn tiếng với con gái, ông nhiều lần vì nể mặt đứa con này mà nhẹ tay với Hàn Tiểu Anh.
Lần này cũng vậy, ông chỉ có thể tức tối nghe những lời kia, sau cùng chỉ để lại một câu ngắn gọn rồi rời mâm cơm.
"Nếu mày dám đi, tao thề sẽ cho người đào mộ mẹ mày lên rồi cho bả đi cùng mày."
Hàn Tiểu Anh không ngẩng mặt, nắm tay siết lại rồi nhanh chóng thả lỏng.
Mẹ Tử Dương thấy bầu không khí căng thẳng đã dịu bớt nhưng lại chẳng buồn muốn ăn, cũng rời chỗ đến phòng khách uống trà.
Trong mâm cơm chỉ còn lại hai anh em.
"Tiểu Anh, cha nói gì thì mặc kệ ổng, Tiểu Anh cứ đi đi, em ủng hộ." Cô nàng đưa tay xoa xoa đôi mắt đỏ au của Hàn Tiểu Anh, cô biết anh trai cô lại sắp khóc nữa rồi.
Hàn Tiểu Anh cầm ngược lại tay cô nàng, áp nhẹ vào má.
So với tay Hàn Tiểu Trúc thì tay cậu mềm mại hơn nhiều, chỉ là có hơi gầy nên xương đều lộ rõ ra bên ngoài lớp da thịt.
"Cha nói cũng đúng, anh nên ở lại thì hơn.
Ở đây còn có Tiểu Trúc của anh mà." Hàn Tiểu Anh cười dịu dàng nhìn cô.
"Tiểu Anh, đừng...."
"Ăn nhanh lên, sau đó vào phòng anh lấy bánh ăn.
Bánh hôm nay là bánh matcha mà em thích đấy." Cậu gắp xoa đầu cô, bảo mình không sao cả.
Hàn Tiểu Trúc biết có lẽ anh trai mình sẽ nghe lời cha.
Cô biết mình nên vui vẻ ủng hộ anh trai nhưng nghĩ đến cảnh trở về không có bóng dáng Hàn Tiểu Anh, cô biết chắc chắn sẽ rất buồn và cô đơn.
Quyết định của anh trai như nào, cô cũng đều vui vẻ.
"Cho em ăn hết hả?" Hàn Tiểu Trúc cười tươi lộ ra cái lúm má đồng tiền, rất dễ thương.
"Ừm, đều cho em ăn hết." Hàn Tiểu Anh cưng chiều cô em gái nhỏ.
"Em sẽ rộng lượng chia cho Tiểu Anh một nửa."
"Anh cảm ơn."
Hôm sau đi học, Hàn Tiểu Anh nói lại với chủ nhiệm Lê quyết định của mình.
Cô Lê tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng rất cũng hộ cậu học trò ngoan của mình.
Cô tin Hàn Tiểu Anh sẽ không hối hận với điều mà mình lựa chọn..