(Mười bảy)
26 năm, tựa như một giấc mộng dài.
Tôi cảm nhận được sự nóng cháy của Địa Ngục, lại chạm phải cái rét lạnh của nước sông.
Cơ thể tôi vùng vẫy trong nước sâu theo bản năng, cố gắng muốn nổi lên mặt nước. Linh hồn của tôi đang cầu cứu, nó lần mò, kiếm tìm trong bóng đêm vô tận ngọn lửa có thể đem đến cho tôi ánh sáng và ấm áp.
Cuối cùng, tôi choàng tỉnh khỏi giấc ngủ say, cả người thấm ướt mồ hôi lạnh, giống như quỷ bò lên từ trong nước.
Ánh mặt trời rất chói loá, khiến cho tôi muốn vươn tay che mắt lại, nhưng phát hiện lúc này mình chẳng còn sức nâng tay.
Tôi đây là? Vẫn còn sống?
Không biết vì sao, tôi khóc. Tôi cắn chặt môi, nhưng không thể nén nổi nghẹn ngào trong cuống họng.
Rõ ràng tôi muốn chết, rõ ràng tôi đã chuẩn bị xong, nhưng tôi vẫn còn sống. Tôi không biết tôi khóc vì may mắn sống sót hay là do điều gì khác.
Bởi vì cảm xúc của tôi không bình thường, vậy nên, tôi thường xuyên hoài nghi buồn vui hờn giận của mình, phải chăng có thật là xuất phát từ chính nội tâm.
Tôi khó khăn liếc mắt tới bên giường, vì để tránh ánh nắng đáng ghét kia, trong khoé mắt có một bóng người lọt vào.
Có một người đang ngồi lặng bên cửa sổ, trong lòng ôm một cây ghita, tựa cằm bên trên.
Em nhắm mắt, có lẽ đã ngủ.Tay người kia đặt hờ trên gối, ánh nắng nơi cửa sổ chiếu vào, bao trùm em dưới ánh mặt trời vàng kim. Gió nhẹ thổi đến, rèm cửa trắng tinh phất nhẹ qua đôi gò má, sạch sẽ xinh đẹp khiến người ta ngưỡng mộ.
Đường nét thanh tú mềm mại, mái tóc hơi dài che đi vầng trán, em hệt như thần linh đội vòng hào quang.
Khoảnh khắc ấy, chẳng rõ tại sao, tôi liên tưởng đến hoa hướng dương dưới nét bút của Van Gogh, tượng trưng cho sức sống nhiệt huyết.
Tôi xuyên thấu em bằng ánh mắt mong mỏi, như thể xoay vần bao lần, cuối cùng đã chờ được ai đó cố gắng vươn tay ra với tôi. Lại vụng về làm ngã ly nước trên tủ đầu giường, nó và gạch men sứ trên sàn chạm nhau, phát ra tiếng thủy tinh vỡ vụn khó nghe.
Thần chầm chậm mở mắt ra, theo động tác nghiêng đầu của em, tôi nhìn thấy băng vải quấn trên trán em, có một ít máu rướm ra qua khe hở của băng gạc, giống như hoa hồng nở rộ.
Đó là một gương mặt được Thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, Thượng đế rót sao trời vào trong đôi mắt em.
Em hơi cúi người, tôi ngửi thấy hương hoa hồng thoang thoảng trên người em.
"Anh tỉnh rồi, dũng sĩ."
Thần mỉm cười dang tay với tôi, ánh nắng đậu lên ngón tay của em, đó là một đôi tay thon dài đầy ắp ánh nắng.
Tôi chăm chú nhìn cổ tay của em, nơi đó xăm một cành hồng nho nhỏ.
Thần gọi tôi là dũng sĩ, trong ánh mắt của thần không có sự thương hại mà tôi ghét.
"Tôi không phải dũng sĩ, tôi là một kẻ hèn nhát, tôi mắc bệnh rất nặng, rất nặng. Cậu là ai? Tôi chết rồi ư? Cậu là tử thần Thanatos? Cậu trông rất đẹp."
Giọng nói khàn đặc như băng nhạc bị kẹt, tôi nhẹ nhàng hỏi em, hỏi rất hoang đường.
Thần lộ ra lúm đồng tiền bên má trái, trong lúm đồng tiền đong đầy ánh dương.
Kế đến tôi nghe thấy thần trả lời tôi, em nói:
"Em không phải thần chết, đương nhiên cũng không biết ông ấy trông thế nào. Chẳng qua nếu em đoán không sai, anh là Apollo nhỉ? Cảm ơn lời khen của anh, anh cười lên cũng đẹp lắm, rực rỡ hệt như ánh mặt trời. Vậy nên em đoán, anh chính là Apollo."
Hoá ra lúc nói chuyện với em tôi đang cười ư? Tôi sửng sốt, đưa tay sờ khoé môi mình.
Còn nữa, ấy thế mà cậu lại phối hợp câu đùa vụng về của tôi, thật dịu dàng.
Tôi tò mò truy hỏi em:
"Vậy em thì sao? Em là vị thần nào?"
"Em là Flora."
"Mỗi khi em xuống thế gian, trên người sẽ điểm xuyến đầy hoa hồng."
Em chớp mắt, đặt cây ghita lên bệ cửa sổ, chắp hai tay sau lưng.
Sau đó, như ảo thuật, trên tay em có thêm một cành hồng đỏ tươi thắm.
Em nhìn ánh mắt ngạc nhiên của tôi, mỉm cười giải thích:
"Cành hồng này là dì mới xuất viện tặng cho anh, người yêu dì tặng dì một bó to, dì sợ hoa tàn, vậy nên chia anh một cành, đồng thời chúc anh sớm ngày bình phục. Chẳng qua, nó quả thật rất đẹp, không phải sao? Anh thích hoa hồng không?"
"Thích, anh thích hoa hồng nhất." Tôi vươn tay nhận hoa hồng, nắm lấy.
Đó là một đoá hồng tươi, mang hương thơm tươi mới của nắng trời.
"Cảm ơn em, anh là Bắc Niệm."
"Không cần khách sáo, Bắc Niệm." Em dừng lại, khoé môi ngậm nụ cười, "Em tên Ngụy Nam Tô, hồng đậu mọc chốn "Nam", xuân đưa gió ấm chén Đồ "Tô".
Xin lỗi, Thanatos, tạm thời tôi không muốn đến thăm ông nữa.
Bởi vì dường như tôi đã gặp được Flora, em tặng cho tôi một cành hoa hồng.
Vì cành hồng này, tôi quyết định thử sống tiếp.
__
@Chuối xanh nè cưng
[Ngang qua nhân gian] Úc Khả Duy