(Ba mươi chín)
Tôi giống như con cá chép chảy máu trên tấm thớt, bị Nam Tô vớt ra khỏi nước, tỉ mỉ lau sạch bằng khăn lông, sau đó bọc kín bởi áo choàng tắm, bế lên sô pha.
Em cẩn thận cầm cổ tay tôi, dùng tăm bông y tế chấm cồn, chạm nhẹ lên vết thương của tôi.
Tuy rằng rất đau, nhưng tôi không hé tiếng nào.
Tôi lúc này giống như một con búp bê mặc người ta loay hoay, đầu óc trống rỗng, không thể tự suy nghĩ. Miệng cũng như bị khâu lại từ bên ngoài, không nói ra được câu nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn em khử trùng cho mình, thành thạo dùng băng gạc băng bó vết cắt trên cổ tay tôi.
Nam Tô nhìn chằm chằm cổ tay tôi, rồi lại dừng tầm mắt lên ngón tay gãy của tôi, trong mắt là nỗi xót xa không thể giấu.
Đôi tay chằng chịt sẹo bị em kéo lấy đặt lòng vào che kín.
"Niệm Niệm không đau, che đi rồi sẽ không đau nữa." Em nói."Niệm Niệm, hoa hồng nhỏ vẫn chưa nở hoa, nó vẫn đang chờ anh ngày ngày tưới nước bón phân đó, anh không muốn nhìn thấy nó nở hoa ư?"
Nam Tô cúi đầu, tôi không thấy rõ nét mặt của em, nhưng tôi cảm nhận được bờ vai em đang run rẩy.
Thế nhưng... Thế nhưng trong đầu tôi giống như có con ruồi lọt vào không ngừng vo ve, trước mắt cũng tối đen.
Sau cơn hưng cảm vừa rồi, tôi rơi vào trạng thái kiệt quệ một lần nữa.
Cánh tay nặng trịch như rót chì, tôi không ôm em được.
Phản ứng của tôi bắt đầu trở nên trì trệ, tôi phải uống thuốc rồi, uống xong nghỉ ngơi một lát sẽ bình tĩnh lại được.
Em đột nhiên chôn đầu vào hai tay tôi, tựa như một chú cún đáng thương phạm lỗi, mái tóc dài mềm mại rũ xuống, theo hơi thở của em cọ lên lòng bàn tay ngưa ngứa.
"Thuốc... Ngủ." Tôi ngọ nguậy rút tay, kéo tay áo Nam Tô, "Muốn... Uống thuốc, ngủ."
Nam Tô cuống cuồng bế tôi vào phòng ngủ, để tôi chìm vào trong giường đệm mềm mại. Nhờ nước ấm Nam Tô đút, tôi nuốt viên thuốc vào bụng, mơ màng nhắm mắt lại.
Mắt cá chân bị nắm lấy xoa bóp, chốc lát sau, chạm phải một thứ lạnh buốt. Tôi hé mí mắt, hốt hoảng nhìn thấy Nam Tô đang dùng khăn lông bọc đá, đặt cái chân bị thương của tôi lên chân, chườm đá cổ chân sưng đỏ cho tôi.
"Ấy..." Tôi rầm rỉ, lắc chân.
Nam Tô nghe tiếng đến gần, kề sát bên tai tôi dịu giọng hỏi:
"Sao vậy anh? Tối muốn ăn canh cá sao? Không được, vết thương vẫn chưa lành, phải kiêng đồ tanh, vậy buổi tối uống canh gà đi."
Mí mắt nặng trĩu, tôi thở gấp một hồi, chỉ tủ đầu ở giường, bên trong giấu quà tốt nghiệp tôi chuẩn bị đã lâu cho em.
Nam Tô hiểu ý tôi, em cúi người nhẹ nhàng mở cửa tủ, lấy ra cái hộp màu đen — bên trong để một chiếc và vạt đẹp đẽ mắc tiền, và một chiếc kẹp cà vạt đính hoa hồng.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, không biết liệu Nam Tô có thích không, tôi không rành chọn quà.
Trong mắt Nam Tô lấp lánh ánh sáng, em cầm và vạt trong tay, đặt lên ngực: "Đây là món quà tốt nghiệp thích nhất em nhận được." Em đến bên tai tôi nhẹ giọng thủ thỉ:
"Niệm Niệm ngoan, mau ngủ đi."
Sến sẩm quá, gặp quỷ rồi, hệt như đang dỗ trẻ.
Buồn ngủ quá...
__
@Chuối xanh nè cưng
Nam Sơn Nam - Mã Dịch