Khu này khá đông dân cư, có không ít quán cơm với các xe bán hàng rong, đồ ăn sáng phong phú đa dạng. Bách Dịch mua hai suất bún và hai cái bánh quẩy, mua thêm một lồng bánh bao hấp nữa rồi mới xách bữa sáng về tầng. Song chỗ thức ăn này không được đóng hộp, tất cả đều được đựng trong túi nilon. Anh ra cửa lúc hơn sáu giờ, giờ về tới nhà đúng bảy giờ tròn.
Bách Dịch cũng thấy hơi đói. Anh mở cửa vào nhà, lấy hai cái bát tô đổ bún ra, lại xếp bánh bao và bánh quẩy lên đĩa.
Anh còn mua cả bàn chải mới để Chương Lệ dùng.
Bách Dịch mở cửa phòng ngủ, thấy Chương Lệ vẫn đang nằm ngủ say ở trên giường. Tia nắng xuyên qua kính cửa sổ chiếu rọi lên gương mặt của Chương Lệ, bấy giờ mới khiến Chương Lệ có thêm chút sức sống.
“Dậy ăn sáng thôi.” Bách Dịch đứng ở ngoài cửa gọi.
Chương Lệ mở mắt, từ lúc hắn tỉnh lại cũng không có ngủ tiếp, nhưng không biết vì sao mà khi nghe thấy tiếng bước chân của Bách Dịch mà hắn lại quyết định nhắm mắt giả vờ ngủ. Chính hắn cũng không hiểu nguyên nhân là gì.
“Không cần.” Chương Lệ ngồi dậy, chân trần chạm xuống nền xi măng. Khác với ở nhà, nền nhà của nhà hàng xóm này rất sạch sẽ, giẫm chân trần cũng không có cảm giác bị bám bụi.
“Tôi đã mua hai suất rồi.” Bách Dịch nói, “Cậu mà không ăn thì tôi đành phải đổ đi vậy.”
Chương Lệ: “Anh giữ lại đến trưa hâm nóng là được.”
Bách Dịch: “Bún không để đến trưa được.”
Chương Lệ ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, hắn còn định nói nữa nhưng cái bụng lại sôi réo lên.
Suốt từ hôm qua đến giờ hắn mới chỉ ăn một đĩa cơm.
Chương Võ chưa bao giờ quan tâm hắn sống hay chết. Hắn chỉ học hết trung học cơ sở, nếu không phải vì cải cách giáo dục trung học cơ sở thuộc nhóm giáo dục bắt buộc thì có lẽ cấp hai hắn cũng không được học. Chương Võ có chút tiền là đi mua rượu uống, không có công việc ổn định, theo một đám bạn bè vớ vẩn trong khu mà kiếm chút tiền lẻ. Lão ta đối xử với con trai như kẻ thù, đừng nói là tiền, đến cho một bát cơm thôi Chương Võ cũng tiếc.
Trên tư liệu có viết, Chương Lệ thật sự phát điên, bắt đầu khi hắn giết Chương Võ.
Chuyện cùng sống với người bố trong một mối quan hệ kỳ lạ này, mãi đến tận khi Chương Lệ biết được chân tướng mẹ mình tự sát, thế cân bằng bị phá vỡ, hắn lựa chọn cách tàn nhẫn nhất để xóa đi quá khứ của chính mình.
Bách Dịch lấy một bộ quần áo mà ngày hôm qua mới mua được cất ở trong tủ ra để trên giường: “Cậu mặc bộ này đi, là mới mua đó, tôi chưa mặc lần nào đâu. Lần sau giặt sạch trả tôi là được, cũng rẻ thôi.”
Áo mất đồng còn quần thì . Chất lượng không tệ, so với chỗ quần áo hàng hiệu mà Bách Dịch mua ở thế giới thực thì mặc cũng không khác lắm.
Có lẽ ở nơi nhỏ bé này thì tiền vẫn rất có giá trị.
“Cậu đi dép của tôi đi.” Trước khi ra ngoài Bách Dịch đặt đôi dép mới bên giường.
Chương Lệ im lặng nhìn anh, Bách Dịch cười nói: “Tôi ra ngoài chờ cậu.”
Sau khi cửa phòng khép lại Chương Lệ mới vén chăn ra rồi thay quần áo. Hắn cởi cái áo cầu thủ đang mặc trên người ra, chiếc áo bóng đá này chất lượng rất kém, còn bị sút chỉ lộ ra ngoài. Chương Lệ cởi bỏ quần áo rồi cúi đầu nhìn thân thể mình, phủ đầy các vết thương lớn nhỏ, còn có cả vết sẹo tròn do tàn thuốc làm bỏng.
Sau khi Chương Võ uống say rất thích phát tiết như thế, đánh con là không phạm pháp nên mỗi lần lão ta đánh là đánh đến gần chết mới thôi.
Chương Lệ nhìn bộ quần áo Bách Dịch đặt trên giường, áo cộc tay đen và quần dài cũng màu đen.
Quần áo mới.
Chương Lệ vươn tay cầm lên.
Không biết ý tốt của người hàng xóm mới này sẽ kéo dài đến bao giờ.
Chương Lệ thay quần áo, đi dép lê ra khỏi phòng ngủ. Tối hôm qua hắn chưa nhìn rõ được phòng khách, giờ mới phát hiện ra căn nhà này rất giống chủ nhân của nó. Bàn uống nước và bàn ăn đều được trải khăn trải bàn sáng màu, ghế sô pha xanh nhạt, rất trang nhã. Giống như một ngôi nhà hoàn chỉnh vậy.
Mặc dù ngôi nhà này chỉ có một người.
Nhưng còn ra dáng một ngôi nhà hơn so với căn nhà của mình.
Trong nhà mình chỉ có mùi rượu hôi thối không bao giờ biến mất, những chai rượu rỗng vứt ngổn ngang, quần áo vứt lung tung, rồi gián bọ ruồi muỗi ở khắp nơi.
Chương Lệ nhìn về phía bàn ăn, hàng xóm mới đang ngồi ở đó. Trên bàn có hai bát bún, một đĩa bánh bao và hai cái quẩy.
“Qua ăn đi.” Hàng xóm mới mỉm cười gọi hắn.
Chương Lệ đi đến, từ từ ngồi xuống.
“Tôi thấy tiệm này đông khách.” Bách Dịch cười nói: “Chắc hẳn sẽ ngon.”
Chương Lệ cầm đũa, đáp: “Ừm, tiệm này đã bán bún được hơn mười năm rồi.”
Bách Dịch nhận ra Chương Lệ đã không còn kháng cự chuyện giao tiếp với anh nữa, lại hỏi: “Cậu cần đến bệnh viện không?”
Chương Lệ uống một hớp canh, ăn một cái bánh bao, lắc đầu nói: “Không đi, tôi khỏe rồi.”
Nhất thời Bách Dịch không biết nói gì nữa, cúi đầu chăm chú ăn cơm.
Bún rất mềm, anh không cần phải nhai kỹ, Bách Dịch cắn một miếng bánh bao, nước thịt ứa ra nhỏ xuống bát.
“Bố của cậu…” Bách Dịch nhắc đến vấn đề không nên, cố gắng không để cái vấn đề này vượt quá giới hạn, “Ban ngày không phải đi làm à? Tôi thấy hàng ngày ông ta về rất khuya.”
Chương Lệ: “Ông ấy làm phiền anh à.”
Đây là một câu khẳng định.
Bách Dịch: “Không phải, tôi cũng hay ngủ muộn.”
Chương Lệ: “Anh chuyển đi nơi khác đi.”
Bách Dịch chăm chú nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Có lẽ Chương Lệ không nói câu nào nữa, câu chuyện cứ thế mà chấm dứt. Một câu “Anh chuyển đi đi” như là lời cảnh cáo, mà cũng có thể là lời khuyên.
“Tiền đồ ăn sáng, quần áo rồi tiền thuốc men và cả phí ngủ lại nữa.” Chương Lệ ăn xong miếng cuối cùng, nói: “Trong tuần này tôi sẽ trả lại cho anh.”
Bách Dịch: “Không cần vội, tôi còn có chút tiền tiết kiệm, lúc nào cậu có thì trả tôi cũng được. À đúng rồi, tôi mới đến Tuyên Dương, không biết có công việc nào thích hợp để tôi làm không nhỉ.”
Anh muốn biết Chương Lệ kiếm tiền từ đâu.
Là một công việc đàng hoàng… Hay là mấy đồng bạc ăn chặn người ta.
Chương Lệ thu dọn bát đũa: “Trước kia anh làm gì?”
Bách Dịch tùy tiện đáp: “Kế toán.”
Chương Lệ: “Có bằng cấp gì không?”
Bách Dịch lại nói nhảm: “Bị mất lúc ngồi tàu rồi, không biết đi đâu để làm lại nữa.”
Chương Lệ vạch trần lời anh nói: “Anh không có bằng cấp.”
Bách Dịch cũng không cáu, anh cười híp mắt nói: “Cậu thông minh thật đấy.”
Giọng điệu này rất quen, nhưng nhất thời Chương Lệ cũng không phát hiện ra có điều vô lý.
“Đi theo tôi.” Chương Lệ đứng dậy. Hắn đã thay quần áo, vóc dáng cũng có vẻ rắn rỏi. Nhưng mái tóc lòa xòa che khuất đôi mắt khiến hắn nhìn trông rất u ám.
Bách Dịch theo Chương Lệ ra khỏi nhà. Hai người đi qua mấy con phố, tới quán bi-a ở trung tâm thị trấn.
Quán bi-a nắm ở tầng một của khu bách hóa tổng hợp Bằng Phi ở trung tâm thị trấn. Nói là bách hóa tổng hợp, nhưng theo Bách Dịch thấy nói đây là khu giải trí sơ sài nhất cũng chẳng ngoa chút nào. Toàn bộ tầng một là Quán bi-a, tầng hai là phòng trà còn tầng ba là KTV. Tất cả có ba tầng, tổng diện tích không lớn lắm, nhưng rõ ràng đây là nơi cao cấp nhất trong thị trấn này.
Sáng ra ở đây chưa có ai đến, hơn hai mươi bàn bi-a thì chỉ có một bàn có người đang chơi.
Một tên côn đồ trẻ tuổi, tóc nhuộm màu vàng, còn dùng keo xịt tóc vuốt dựng đứng lỉa chỉa, mặc một cái áo màu vàng chóe và cái quần đũng thụng màu tím, lộ ra một góc quần lót cũ bẩn. Dưới chân đi đôi giày vải màu lam bình thường, đúng “trào lưu” đang hiện hành ở thời đại này.
“Anh Lệ?” Tên côn đồ đặt cây cơ xuống, nhìn Bách Dịch một cách kỳ lạ. Hắn đi đến chỗ Chương Lệ và Bách Dịch, đứng cách một khoảng, “Hôm nay anh đến sớm thế? Còn dẫn theo ai thế này?”
Chương Lệ gật đầu nói: “Ừ, hôm qua xảy ra chút chuyện. Đây là hàng xóm của tao, đang tìm việc làm.”
Tóc Vàng nhướn mày: “Ở đây cũng đủ người rồi, nhưng sân trượt băng ở con phố cũ phía bên kia vẫn đang tuyển thì phải. Chiều anh Hoắc có đến thì anh hỏi anh ấy xem sao.”
Chương Lệ: “Anh ấy là kế toán, có thể để tính sổ sách.”
Tóc Vàng khoa trương nói: “Ồ, hóa ra là một nhân tài.”
Thanh niên mười bảy mười tám tuổi là cái tuổi ngông cuồng ‘đầu đội trời chân đạp đất’. Tóc Vàng nhìn thẳng mặt Bách Dịch, không hứng thú lắm nói: “Ăn mặc trông quê mùa nhưng mặt mũi cũng không tồi…”
Bản thân hắn mặt nhiều mụn nên nhìn thấy người mặt mày trơn nhẵn sẽ bày ra thái độ không hề dễ chịu.
“À, nghe nói hôm qua cái thằng họ Triệu gây hấn với anh à?” Tóc Vàng hơi kích động: “Thằng nhãi đó đúng là mắt mù, dám chọc vào anh Lệ nhà ta, anh Lệ, chuyện tối qua là thế nào, anh kể cho em được không?”
Bọn họ xem Người trong giang hồ quá nhiều, luôn mơ mộng mình cũng mang hơi thở anh hùng tràn ngập bi kịch giống như trong phim, thích nhất là bàn tán về mấy cuộc ẩu đả đánh đấm.
Bách Dịch cũng chẳng hiểu nổi suy nghĩ của bọn họ, càng không hiểu vì sao tụi thanh niên này đường ngay không đi mà lại thích đâm đầu đi làm “dân anh chị” không có tiền đồ như vậy. Chung quy cũng không thể như mấy bộ phim truyền hình Hồng Kông, làm một tên lưu manh trong thị trấn này thì kẻ đứng đầu cũng không đến một phần một nghìn.
Hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Mấy tên trùm đứng sau đều lợi dụng mấy tên nhãi côn đồ này để kiếm tiền.
Những kẻ thật sự liều lĩnh vì hư vinh nhất thời mà mặc kệ tất cả ở phía sau thường là những tên côn đồ không còn quan quý trọng mạng sống nữa.
Chương Lệ kiệm lời: “Đến rồi.”
Tóc Vàng kích động chờ nghe tiếp, Chương Lệ: “Tao không chết.”
Tóc Vàng đỏ mắt chờ mong nhìn Chương Lệ: “Anh Lệ à, nói rõ ràng hơn có được không?”
Chương Lệ chẳng buồn tiếp chuyện với hắn nữa, dẫn Bách Dịch vào văn phòng nhỏ phía trong cùng sau dãy bàn bi-a. Căn phòng làm việc này thường để chi tiền cho vay với ghi nợ.
“Đến chiều anh Hoắc sẽ tới đây.” Chương Lệ đưa cho Bách Dịch một chai nước, “Quán bi-a này là của anh ấy.”
Bách Dịch nhận lấy chai nước hỏi: “Tiền lương thế nào?”
Chương Lệ: “Không biết.”
Bách Dịch cười nói: “Tôi hỏi của cậu ấy.”
Chương Lệ: “Lương cơ bản là hai trăm.”
Bách Dịch cũng không nhiều lời: “Cũng tốt.”
Tóc Vàng tên là Trần Tuấn Tường, cha mẹ là nông dân sống ở trong thôn thuộc huyện Tuyên Dương. Lúc vào cấp hai thì thằng nhóc lên thị trấn học, còn chưa học xong đã bắt đầu lăn lộn trong giới xã hội đen. Cũng không về nhà nữa mà muốn thành danh. Nay vừa tròn mười bảy tuổi, chỉ là một tên sai vặt suốt ngày lượn lờ làm bảo kê trong khu, vẫn chưa làm được cái trò trống gì. Thằng nhóc cũng làm đàn em lâu năm dưới trướng anh Hoắc, cũng thấy được sự trung thành mà phân việc cho.
Bách Dịch chờ ở quán bi-a suốt cả buổi sáng cũng dần thân quen với thằng nhóc.
Sau khi nhận lấy một điếu Trung Hoa, Trần Tuấn Tường một lòng xưng huynh gọi đệ với Bách Dịch.
“Đây là lần đầu anh Lệ dẫn người đến đây.” Trần Tuấn Tường ngồi xổm trên bậc thang, mặt mũi vẫn còn mang sôi trào nhiệt huyết tuổi trẻ, “Tôi nói với anh câu này, anh ấy đỉnh lắm! Anh Hoắc cũng bảo, chờ anh ấy thành niên sẽ sắp xếp anh ấy đến làm bảo kê ở khách sạn lớn trong trấn!”
“Anh chưa thấy tư thái đánh nhau của anh Lệ đâu!”
Thằng nhóc khoe khoang kể lại chuyện cũ của Chương Lệ, miêu tả sống động như thể nhân vật chính đánh đâu thắng đó, dũng mãnh tàn nhẫn là chính nó vậy.
“Lúc đó bọn tôi có khoảng hơn chục người, phải đối đầu với hơn ba mươi tên.”
“Anh Lệ đánh tên trùm sò bên đó đến gãy bốn cái xương sườn.”
Trần Tuấn Tường hưng phấn khua tay múa chân: “Tôi chỉ mong mình lợi hại bằng một nửa anh Lệ thôi là tốt lắm rồi.”
Bách Dịch nhìn vẻ mặt của thằng nhóc, nội tâm không hề giao động nghĩ.
Không phải hắn lợi hại, là hắn không thiết sống mà thôi.