Chương . Đa nghi.
Hàn Linh Hi xoa đôi mắt nhập nhèm ra mở cửa, thấy Trương Phượng Lan và Lâm Ngọc Chi một trái một phải, chiếm hết không gian trước cửa.
"Mẹ, dì? Hôm nay tới sớm vậy ạ?"
"Cái con bé kia, mấy giờ rồi còn kêu sớm hả."
Trương Phượng Lan đẩy cô ra, dắt Lâm Ngọc Chi vào cửa, "Hôm nay mẹ với dì con rảnh nên cố ý đến thăm các con, này, Đình Đình đâu rồi?"
"Công ty có việc, đi từ sáng rồi ạ."
"Ơ, ngày nghỉ còn phải tăng ca à." Lâm Ngọc Chi lắc đầu, oán giận với Trương Phượng Lan: "Bà nhìn con gái tôi đi, quá chú ý tới công việc, vậy thì còn gì thời gian để lo tới chuyện bản thân chứ?"
"Đó là vì công ty đánh giá cao con bé, mới có thể ủy thác nhiệm vụ quan trọng." Trương Phượng Lan liếc mắt nhìn Hàn Linh Hi, nói lời ẩn ý: "Dù sao cũng còn hơn mấy người ở nhà ngủ nướng có sức mà không dùng."
Hàn Linh Hi không chấp gì cười nhạo của mẹ mình, bĩu bĩu môi cầm hai cái ly trong bếp ra rót nước cho hai vị trưởng bối, Trương Phượng Lan khoát khoát tay, "Được rồi, chúng ta không khát, con ngồi xuống đi, dì Năm của con cố ý nấu canh đó, ngồi xuống uống chút đi."
"Đúng đúng rồi, đừng gấp, Nhiễm Nhiễm à, đến đây ngồi đi." Lâm Ngọc Chi cười híp mắt kêu Hàn Linh Hi ngồi bên cạnh, vặn nắp bình giữ nhiệt rót một chén cho Hàn Linh Hi, "Nhìn xem, canh táo đỏ hầm xương, dì cố ý bỏ thêm sâm Mỹ đó, bổ âm lợi khí, cực kỳ tốt với con gái đó, con uống nhiều chút, nha."
Hơi nóng lượn lờ bốc lên, mùi thịt xông vào mũi, Hàn Linh Hi vui vẻ nhận chén, cảm ơn ngọt ngào: "Cám ơn dì ạ, tay nghề của di tốt hơn mẹ con nhiều lắm luôn!"
"Khách sáo với dì làm gì, nếu thích thì sau này làm cho các con thường xuyên." Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Lâm Ngọc Chi hỏi Hàn Linh Hi, "Nhiễm Nhiễm à, lúc nào con bé Đình Đình về vậy?"
"Con cũng không rõ nữa ạ. Nghe cậu ấy nói gần đây nhận một dự án lớn, phải đẩy nhanh tiến độ." Hàn Linh Hi có hơi giận trạng thái mấy ngày gần đây của Chu Đình Vũ, bộ phận sáng tạo có nhiều người như vậy cần gì phải ôm đồm hết vào người, cứ cách một ba ngày là tăng ca, cô rất lo lắng cơ thể của Chu Đình Vũ sẽ không chịu nổi. Nhưng cô lại hiểu cái tính nghiêm túc với mọi chuyện của cô gái ấy nhất, nên cô không thể làm gì với lần này, chỉ có thể căn dặn đôi ba câu bảo Chu Đình Vũ chú ý thân thể.
"Ôi, khổ con bé nhà dì mà." Lâm Ngọc Chi nhỏ giọng lầm bầm, thăm dò hỏi Hàn Linh Hi chuyện khác: "Vậy, Nhiễm Nhiễm à, ngoại trừ công việc ra Đình Đình nhà dì còn có chuyện gì khác không?"
Hàn Linh Hi mù mờ nháy mắt mấy cái, "Dạ? Có gì ạ?"
Trương Phượng Lan đập cô một phát, "Trời, dì Năm con muốn hỏi, gần đây sinh hoạt với chuyện tình cảm của Đình Đình có thay đổi gì không, các con ở chung chỗ cả ngày, con bé có làm gì là con rõ nhất mà?"
Được mẹ mình nhắc nhở, Hàn Linh Hi lập tức hiểu ý đồ của hai người già trong nhà, thì ra là đến thu thập tình báo.
Vị đồ ăn trong miệng nhanh chóng giảm đi nửa phần ngon, cô ngậm canh lắc đầu nói cho có lệ: "Hình như... không có gì ạ, tuy bọn con ở chung chỗ đi làm cũng chung công ty nhưng mà ai cũng bận bịu, việc hằng ngày con cũng không rõ lắm..."
"Tâm tình của con bé thì sao?"
"Không tệ ạ."
"Trạng thái tinh thần?"
"Tốt ạ."
Trương Phượng Lan lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, "Nếu cái nào cũng tốt, sao con bé không yêu đương, nhưng mà nếu nói là không yêu đương, sao lại nói là có người thích?"
Hàn Linh Hi hết cách với logic của mẹ mình rồi, "Mẹ nghĩ kiểu gì vậy, ai quy định tâm trạng tốt trạng thái tinh thần không tệ thì nhất định phải yêu, một người sống không thể có tâm trạng tốt à?"
"Được được được, có nói không được đâu, không phải hai người càng tốt hơn à, sau này kết hôn sinh con cho bậc cha mẹ chúng ta đây, mọi người cùng nhau tốt có phải hơn không." Lúc này Trương Phượng Lan kéo đề tài lên người Hàn Linh Hi, "Con không nói thì thôi chứ mẹ còn chưa nói con đó, con có nhiều bạn bên ngoài vậy mà có người yêu đáng tin nào không, đâu phải không đồng ý cho con yêu đâu, vậy nếu có thì giới thiệu cho Đình Đình một người với, hai các con nhanh xử lý chuyện này đi, để bọn ta bớt lo được không?"
Hàn Linh Hi nghe đến mấy kiểu đề tài nhàm chán này đã cảm thấy đầu óc đau nhức. Thật ra thế giới hai người của cô và Chu Đình Vũ rất tốt, người yêu gần trong gang tấc, ai muốn để ý bên ngoài? Chỉ là người lớn không hiểu được, lại không thể nói ra sự thật, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng hai mẹ lải nhải.
"Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm à, hai các con ngang tuổi nhau, đều là do chúng ta nhìn lớn lên, mẹ con cũng chỉ quan tâm con thôi." Lâm Ngọc Chi xem như trầm mặc của Hàn Linh Hi là thuận theo, nói theo ý của Trương Phượng Lan bổ sung thêm câu, "Con gái thì đừng nên độc lập quá liều mạng quá, bình thường thôi là được rồi, dù sao cũng phải lập gia đình mà."
"Đúng đó, lần trước làm con chướng mắt thì giờ chúng ta tìm người khác, một trăm người thì cũng phải có một người vừa mắt chứ? Với lại có một căn nhà thật sự, con đừng yêu cầu quá cao..."
"Ôi trời mẹ, sao mẹ lại nói tới nó nữa!" Hàn Linh Hi nhíu mày, "Để con tự làm chủ chuyện tình cảm được không? Có người thích hợp sẽ dẫn về cho mọi người xem mà."
"Đừng có lấy lệ với mẹ con, mẹ với ba con đợi bao năm vậy rồi mà con đã dẫn người thích hợp nào về chưa?"
"Mẹ..."
"Đừng có kêu tôi là mẹ, nếu muốn tôi mặc kệ cô thì nhanh dẫn bạn trai về đi..."
"Này, hai mẹ con bà nói chuyện trước đi, tôi mang mấy bộ đồ cho Đình Đình, treo lên tủ cho nó đã."
Cầm cái túi trêи ghế lên, Lâm Ngọc Chi đứng dậy đi vào phòng ngủ của Chu Đình Vũ, quay đầu lại nhìn hai mẹ con ở phòng khách không chú ý đến, tiện tay đóng cửa lại.
Xem lướt qua một vòng phòng ngủ của con gái, ngoại trừ những hoa cỏ trêи bệ cửa sổ thì không thấy đồ vật gì nổi bật. Toàn là đồ dùng cho con gái.
Lâm Ngọc Chi thở dài, biết là con gái làm lấy lệ với mình. Nếu thật sự yêu đương có bạn trai, sao trong phòng lại không có chút dấu vết nào được?
Bà bỏ đồ xuống giường sắp xếp gọn rồi treo từng món lên tủ, còn cố ý nhìn trong ngăn tủ.
Lúc khom lưng xếp cái túi lại, Lâm Ngọc Chi để ý đến khung hình trêи tủ đầu giường, bên trong là ảnh chụp chung của Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi.
Hai người tự sát nhau trong hình, mỉm cười vừa vặn. Lâm Ngọc Chi vui vẻ khi khổ tâm tốn sức của mình và Trương Phượng Lan không có uổng phí, rốt cuộc hai đứa con cũng thành bạn thân.
Chỉnh góc khung hình lại cho ngay ngắn một chút, ánh mắt bà vô tình rơi vào trêи ngăn kéo đang đóng, ma xui quỷ khiến vươn tay kéo ra.
Trong ngăn kéo có một cuốn album da cứng, Lâm Ngọc Chi tưởng là có thể nhìn trộm được chút bí mật của con gái từ trong đó, liền cầm lên ngồi trêи giường lật xem.
Nhưng mà, sao trong cuốn album này chỉ toàn là ảnh chụp của Hàn Linh Hi? Bà lại lục lục trong ngăn kéo, tìm thấy một khung ảnh nhỏ bị lộn ngược, cầm lên nhìn, thì thấy Hàn Linh Hi nằm trêи vải nhung trong hình, ánh mắt cách ăn mặc ấy khiến Lâm Ngọc Chi mắc cỡ mặt đỏ bừng ngay lập tức.
Con gái thời nay càng ngày càng cởi mở, đổi lại là trước đây thì các bà không dám chụp mấy tấm hình lộ chân lộ tay kiểu này.
Trước đây khi Chu Đình Vũ ở nhà, trong ngăn kéo luôn để sách trong đó, trước khi ngủ sẽ lật vài trang. Nhưng sao bây giờ lại để album ảnh, còn toàn là của Hàn Linh Hi?
Lâm Ngọc Chi cảm thấy rất kỳ quái, nhưng rồi nghĩ lại thì có lẽ là hai cô bé tám chuyện đêm, lấy album ảnh của mình ra lật xem rồi tiện tay bỏ trong ngăn kéo của Chu Đình Vũ. Bà muốn hỏi con gái chuyện này, đầu tiên có vẻ mình rất đa nghi, thứ hai là để con gái biết mình lục lọi đồ của nó thì chắc chắn sẽ không vui.
"Bà Năm, bà còn chưa xong à, nhanh tới dạy dỗ ranh con này giúp tôi đi, đúng là muốn làm tôi tức chết mà..."
"Đây, đến đây đến đây!"
Nghe thấy Trương Phượng Lan đang gọi mình, Lâm Ngọc Chi nhanh chóng lên tiếng trả lời, vội vàng nhét cuốn album vào ngăn kéo, cầm túi đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này Hàn Linh Hi đã đặt chén đũa sang một bên, bịt lỗ tai nằm nhoài xuống bàn, Trương Phượng Lan ngồi bên cạnh liên tục quở trách: "Mỗi lần nói đề tài này với con là con lại làm cái kiểu này, không phải mẹ con đang nói chuyện với con sao? Lấy tay ra!"
"Được rồi được rồi, làm gì vậy, nói chuyện với con bé đàng hoàng chứ." Lâm Ngọc Chi kéo cánh tay của Hàn Linh Hi ra khuyên, "Nhiễm Nhiễm, nói chuyện với mẹ đừng dùng thái độ này."
Mẹ ruột mình thì có thể không kiêng kỵ gì, nhưng mà mẹ ruột người khác thì phải chú ý thái độ một chút. Hàn Linh Hi bực bội thì bực bội nhưng vẫn nghe lời Lâm Ngọc Chi, thả tay xuống ngồi thẳng lưng, ngắt lời mẹ mình vẫn đang lải nhải, "Chuyện như thế này vốn không thể miễn cưỡng được, mẹ có thể đừng treo mấy lời này bên mép mỗi khi đến thăm con được không?"
"Mẹ không nói chuyện này thì mẹ có thể nói gì đây, muốn mẹ không nói con nữa thì nghe lời đi không phải tốt liền à!"
"Mẹ..." Hàn Linh Hi vừa tức vừa nóng nảy vì lời nói này của Trương Phượng Lan, đang muốn cãi lại chợt cảm thấy có gì đó trượt ra khỏi mũi, từ cằm rơi xuống bàn.
Lâm Ngọc Chi là người đầu tiên kêu lên: "Ôi trời, Nhiễm Nhiễm, sao con lại chảy máu mũi?!"
"Chảy máu mũi?"
Hàn Linh Hi dùng đầu ngón tay lau, nhìn vệt máu đỏ sẫm đó mà mù mịt, vừa mới liếc nhìn mẹ mình thì máu chảy ra ngoài càng nhiều hơn. Trương Phượng Lan và Lâm Ngọc Chi bị dọa sợ, luống cuống tay chân rút khăn giấy ra lau giúp cô, "Ngốc ra đó làm gì, ngẩng đầu lên, ngẩng đầu!"
Cằm bị hất lên, máu tanh chảy ngược vào trong khoang miệng, dinh dính nhơn nhớt không dễ chịu chút nào. Hàn Linh Hi đẩy hai người già ra chạy vào buồng vệ rửa, Trương Phượng Lan lo lắng nên đi vào theo cô, đứng bên cạnh chỉ giúp cô, cuối cùng máu cũng dừng lại.
Nhìn vết máu loang lổ trêи khăn giấy, Lâm Ngọc Chi lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy, không phải là do canh của dì gây ra đó chứ? Nhưng, nhưng mà chỉ bỏ chút sâm Mỹ thôi sao lại nóng đến mức..."
"Đừng nói nhảm, sao có thể được, tôi uống canh bà nấu nhiều lần thế mà có sao đâu." Trương Phượng Lan vừa làm yên lòng Lâm Ngọc Chi vừa đau lòng Hàn Linh Hi, "Con nói con xem, không phải chỉ mắng con có hai câu thôi à, nóng nảy đến thế làm gì? Sao rồi, còn khó chịu chỗ nào không, còn chảy à, không được chúng ta tới bệnh viện kiểm tra ha?"
"Đi bệnh viện làm gì, chỉ là chảy máu mũi thôi mà." Hàn Linh Hi che mũi tức giận nói: "Sau này mẹ đừng ép con nữa thì con sẽ không sao hết."
"Mẹ ép con cái gì..." Trương Phượng Lan lại bắt bẻ theo thói quen, thấy con gái híp mắt như khó chịu, lại nuốt lời còn lại vào bụng. Nói thế nào thì cũng là cục thịt rớt xuống từ người mình, tức thì tức mà nên yêu thương thì vẫn phải yêu thương.
"Được được được, không nói không nói."
Bà thở dài thỏa hiệp, "Bình thường con nhớ chú ý chút, đừng ăn lung tung, bớt chút thời gian về nhà với Đình Vũ, thăm bốn người già chúng ta đây."
Hàn Linh Hi rút khăn giấy ra lau chút máu trêи ống tay áo, buồn bực trả lời: "Biết rồi mà."