“Lão đại, ông ấy đã đến rồi.”
Có tiếng của gã thuộc hạ từ bên ngoài truyền đến.
Hạ Quân Sơn chậm rãi ngồi thẳng lưng.
Gương mặt gã thoáng lộ vẻ không vui nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Đông Thành, Mạn Mạn, hai người ra ngoài đi.”
Rất rõ ràng, đây là mệnh lệnh.
Hạ Đông Thành dường như đã quá quen, ngay lập tức đứng dậy.
Nhưng Thi Mạn có vẻ không mấy cam tâm tình nguyện.
Cô ả ôm lấy tay Hạ Quân Sơn, nũng nịu với gã: “Anh à, em muốn ở lại cùng anh.
Hiếm lắm chúng ta mới có cơ hội gặp nhau, sao anh lại đuổi em đi chứ?”
Mỹ nhân làm nũng, Hạ Quân Sơn cũng cảm thấy trong lòng mềm nhũn như bông.
Tuy nhiên gã không thể chiều theo ý Thi Mạn: “Mạn Mạn ngoan, không phải anh muốn đuổi em.
Chỉ là việc này quan trọng, thực sự không tiện có người thứ ba nghe được.”
“Nhưng mà…”
Thi Mạn còn muốn nói gì nhưng Hạ Quân Sơn đã lập tức ngắt lời cô ả.
Gã kéo cô ả vào lòng, dịu giọng dỗ dành: “Được rồi, được rồi.
Hay là để anh bảo thuộc hạ đưa em về nhà anh.
Lát nữa anh sẽ trở về với em, có được không?”
“Được.”
Cuối cùng Thi Mạn cũng không tình nguyện mà gật đầu.
Cô ả cầm túi xách đứng dậy, theo bước Hạ Đông Thành rời đi.
Gã thuộc hạ từ bên ngoài mở cửa.
Hai người đi ra, cùng lúc có một người đàn ông bước vào.
Thế nhưng dường như ông ta rất cẩn trọng.
Ông ta đội một chiếc mũ Fedora đen và đeo kính, căn bản chẳng thể thấy rõ khuôn mặt.
Bọn họ lướt qua nhau rất nhanh.
Chỉ là trong một khoảnh khắc, Hạ Đông Thành cảm giác như ông ta đang nhìn mình.
[…]
Cạch!
Cánh cửa của phòng nghỉ cao cấp một lần nữa được khép lại.
“Nguyên lão tiên sinh, ông đúng là biết chọn giờ mà đến.”
Hạ Quân Sơn nhìn người đàn ông đang dùng mũ và kính râm che hết gần nửa khuôn mặt, không kìm được mà cười khẩy: “Đúng lúc tôi đang vui vẻ với mỹ nhân thì lại bị ông làm phiền.
Thật mất hứng.”
Nói rồi, gã cầm lấy cốc rượu của mình trên mặt bàn, chậm rãi nhấp một ngụm.
Chất lỏng màu hổ phách dần vơi đi.
Hơi cồn trong miệng tựa như muốn thiêu đốt cổ họng, rồi lại biến thành một cảm giác kích thích khó tả.
Người được gọi là Nguyên lão tiên sinh đối với thái độ trách móc của Hạ Quân Sơn thì không có bất kỳ phản ứng nào.
Ông ta chỉ ngồi xuống đối diện gã, lặng lẽ cởi mũ và tháo kính.
Đó là một người đàn ông trung niên, có lẽ cũng phải gần sáu mươi tuổi.
Trên mái đầu đen của ông ta đã có một vài sợi tóc hoa râm điểm bạc.
Tuy nhiên điều khiến người khác chú ý nhất, hẳn chính là đôi mắt của Nguyên lão tiên sinh.
Ánh mắt của ông ta nhìn người đối diện luôn mang theo quyền lực vô hình đầy uy áp.
Vẻ thâm sâu khó dò trong đôi mắt ấy có lẽ sẽ khiến cho đối phương cảm thấy mình như một con mồi bị ông ta bóp nghẹt trong lòng bàn tay.
Đó là ánh mắt của một kẻ đã trải qua đủ gió tanh mưa máu, trầm lặng mà đầy nguy hiểm.
Dẫu sao thì thân phận của ông ta cũng chẳng hề đơn giản…
“Chuyện lần trước cậu đã làm rất tốt.”
Nguyên lão tiên sinh đặt mũ và kính sang một bên.
Ông ta nhanh chóng nói vào chủ đề chính: “Chỉ là lại không thể dẫn dụ Trình Đế Uy sa lưới.
Thật đúng là đáng tiếc…”
“Rầmmm!”
Lời của Nguyên lão tiên sinh vừa dứt, cốc rượu thủy tinh trên tay Hạ Quân Sơn đột nhiên bị đập mạnh xuống mặt bàn.
Cũng may đế cốc khá dày, nếu không chắc hẳn đã bị đập vỡ từ lâu.
Chuyện này không nói tới thì thôi, một khi nhắc lại thì chẳng khác nào cào phải vảy ngược của Hạ Quân Sơn.
Khuôn mặt gã phút chốc liền trầm xuống, trong giọng nói cũng không hề che giấu vẻ tức giận bùng lên: “Khốn kiếp! Tôi đã làm theo như ông căn dặn.
Nhưng kết quả thì sao?”
“Thằng nhãi họ Trình đó căn bản không phản ứng như dự đoán.
Ngược lại kẻ mà nó cử đi còn đánh trọng thương mất hai thuộc hạ thân cận của tôi.
Ông còn ở đây trách tôi?”
Vì chuyện ra tay với người phụ nữ của Trình Đế Uy, gã đã phải dùng không ít tiền mới có thể đè xuống được phía cảnh sát.
Thậm chí còn khiến A Tín và A Thạch bị thương nghiêm trọng.
Tất cả chỉ vì nghe theo lão già trước mặt!
“Chuyện các thuộc hạ của cậu, tôi cũng đã nghe nói.
Thật sự tôi lấy làm tiếc cho họ.”
Nguyên lão tiên sinh căn bản không hề bị sự quở trách của Hạ Quân Sơn làm cho tức giận, từ đầu đến cuối đều giữ thái độ bĩnh tĩnh: “Thực ra chính tôi cũng không ngờ rằng thằng nhãi Trình Đế Uy đó lại có thể thản nhiên mà giải quyết vấn đề như vậy.
Hành động của nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.”
Quả thật là ông ta đã đánh giá thấp kẻ thừa kế do đích thân Chu Khải Tường lựa chọn.
Bố già đúng là bố già, cho dù đã rời khỏi tổ chức thì vẫn để lại một hòn đá ngáng đường vô cùng lợi hại.
Nhìn vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của ông ta, Hạ Quân Sơn chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng.
Gã rút một điếu thuốc từ trong bao ngậm vào miệng, sau đó mới châm lửa: “Thế, hôm nay ông đến tìm tôi là vì có việc gì?”
“Đương nhiên có việc.
Hơn nữa còn vô cùng quan trọng.”
Vẻ mặt của Nguyên lão tiên sinh đã trở nên nghiêm nghị hơn hẳn lúc đầu.
Ông ta nhanh chóng rút từ trong túi áo ra một tấm ảnh, đặt nó đến trước mặt Hạ Quân Sơn: “Đây là con gái của Trình Đế Uy và người phụ nữ kia.”
Hạ Quân Sơn vươn tay cầm lấy tấm ảnh trên mặt bàn.
Trong ảnh là một bé gái chỉ tầm khoảng - tuổi đang ngồi chơi đu quay ngựa gỗ, không ai khác chính là Tiểu Kiều Kiều.
Lúc này gã cũng đã lờ mờ đoán ra được ý đồ của đối phương.
“Cho nên?”
“Cho nên tôi không cần biết cậu dùng cách gì.
Bằng mọi giá phải bắt được đứa bé đó về đây.
Đó là đứa con duy nhất của Trình Đế Uy.
Thằng nhãi đó rất coi trọng đứa nhỏ này, đương nhiên sẽ dùng mọi cách để cứu nó.”
Vừa nói, trong ánh mắt của Nguyên lão tiên sinh bỗng lóe lên một tia hiểm độc: “Đến lúc đó một mạng đổi một mạng, trực tiếp giết ch/ết Trình Đế Uy!”
Nếu ông ta muốn nắm được Hoàng Ảnh Môn trong tay, vậy thì điều đầu tiên cần làm chính là loại bỏ thằng nhãi họ Trình kia.
“Vậy ông muốn khi nào thì ra tay?”
Hạ Quân Sơn chỉ hỏi đúng một câu.
Dường như gã đối với kế hoạch của Nguyên lão tiên sinh cũng chẳng có quá nhiều phản ứng hay kinh ngạc.
Dù sao ở trong cái giới này vẫn luôn luôn không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, một đứa trẻ con thì đã là cái gì.
Câu hỏi của Hạ Quân Sơn khiến cho Nguyên lão tiên sinh rơi vào trầm tư trong giây lát.
Ông ta đặt một bàn tay lên tay vịn sofa, năm ngón tay bắt đầu nhịp nhịp trên mặt gỗ, phát ra từng tiếng ‘cạch’,’cạch’.
Hồi lâu sau…
“Ta nghĩ thời điểm thích hợp nhất để giết ch/ết Trình Đế Uy, chính là vào đêm diễn ra đại hội liên minh hắc đạo.”
“Ông bị điên à?”
Rốt cuộc thì Hạ Quân Sơn cũng đã có phản ứng.
Ánh mắt gã nhìn Nguyên lão tiên sinh lúc này tựa như đang nhìn một kẻ tâm thần vừa trốn trại.
Dường như không thể tin vào tai mình.
Đại hội liên minh hắc đạo là nơi nào chứ?
Đó là kì họp trên du thuyền được tổ chức năm năm một lần trong giới hắc đạo, quy tụ các tổ chức lớn nhỏ trong giới cùng tham gia.
Vì để đề phòng trường hợp ám sát xảy ra, tất cả khách mời sẽ phải soát người trước khi bước lên du thuyền.
Ngoại trừ những người được phân công để làm công tác bảo vệ, căn bản là không ai được mang theo vũ khí.
Nếu như bị phát hiện làm trái quy tắc, chắc chắn sẽ bị khai trừ khỏi liên minh.
“Huống hồ kì đại hội năm nay còn có sự tham gia của hai trong bảy vị Thất Lão.” Hạ Quân Sơn trừng mắt giận dữ: “Ông đang bảo tôi đi tìm chết đấy à?”
Nếu gã làm trái quy tắc bị phát hiện, đừng nói là gã, mà ngay cả Tà Diệc cũng đều xong luôn.
“Hạ lão đại, cậu cứ bình tĩnh nghe tôi đã.”
Nguyên lão tiên sinh thấy Hạ Quân Sơn đã giận tới mức gân xanh giật giật thì phải vội vàng trấn an gã.
Sau đó, ông ta mới dịu giọng nói tiếp: “Tôi đã suy tính cẩn thận.
Tuy rằng đại hội liên minh có nhiều quy tắc, nhưng chính vì như vậy mới có thể dễ dàng ra tay.”
“Người chủ trì đại hội lần này là một người quen của tôi.
Tôi sẽ bảo người đó sắp xếp cho cậu.
Còn Trình Đế Uy, nếu như không thể mang vũ khí, vậy thì thằng nhãi đó chắc chắn không thể tìm được cứu binh.
Đến lúc ấy cậu tách nó ra khỏi mọi người, giết ch/ết đi.”
Hơn nữa giữa đại dương bao la như vậy, chính là nơi tốt nhất để xóa sạch mọi dấu vết.
Cho dù là Trình Đế Uy hay đứa con gái của nó..