Khi Trình Đế Uy trở về Mộng Uyển đã là gần trưa.
Hắc Ly cũng đã rời khỏi nhà từ sớm.
Dạo gần đây cô thường xuyên bận rộn công việc.
Hầu như ngày nào cũng đi sớm về khuya.
Mộng Uyển: tên biệt thự của Hắc Ly
Trong phòng khách, Tiểu Kiều Kiều vẫn luôn say sưa với trò chơi yêu thích của cô bé: ghép hình.
Hôm nay cô bé diện một chiếc đầm thun tay ngắn màu hồng đơn giản mà bắt mắt, mái tóc dài được xõa bung ở sau lưng.
Thỉnh thoảng bé con còn quay sang hỏi bảo mẫu mình xếp có đẹp không.
Cho đến khi nhận được câu trả lời vừa ý, cô bé lại vui vẻ tiếp tục hí hoáy với vô số mảnh ghép đổ đầy trên sàn.
Lúc Trình Đế Uy xuất hiện ở phòng khách, bảo mẫu là người đầu tiên phát hiện ra hắn.
Nhưng người đàn ông dường như không muốn làm phiền đến bé con đang tập trung, thế nên hắn chỉ lặng lẽ ra hiệu để bảo mẫu rời đi.
Bình thường mỗi khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Tiểu Kiều Kiều thường sẽ nhanh chóng chạy ra ngó nghiêng xem là ai về.
Tuy nhiên có vẻ lần này cô bé còn bận say mê với trò chơi yêu thích, thậm chí Trình Đế Uy đã ngồi trên sofa ngay sau lưng, cô bé cũng chưa phát hiện ra.
Tiểu Kiều Kiều nằm bò trên sàn gỗ, khuôn mặt non nớt thỉnh thoảng lại tỏ ra đăm chiêu giống như đang suy nghĩ điều gì.
Hình như bé con đã gặp phải chút khó khăn rồi.
Trình Đế Uy cố nhịn cười vì biểu cảm khôi hài của cô bé.
Hắn cúi người, cầm lấy một mảnh ghép ở trên khung xếp, đặt sang một vị trí khác: “Cái này, con phải xếp ở đây mới đúng.”
Trong chốc lát, vấn đề của Tiểu Kiều Kiều đã được giải quyết xong xuôi.
Cô bé theo cánh tay đang thu về của Trình Đế Uy mà ngước lên, giọng điệu non nớt bỗng trở nên cao hứng: “Ba ba!”
Tiểu Kiều đứng dậy.
Hai chân ngắn cũn lon ton chạy đến chỗ Trình Đế Uy, vui vẻ sà vào lòng hắn.
Người đàn ông chỉ cần một tay liền có thể nhẹ nhàng nhấc cô bé đặt lên đùi.
Bé con ôm cổ hắn, nũng nịu hỏi: “Sao hôm nay ba ba lại về sớm vậy?”
Hơn hai tháng nay, hầu như ngày nào Trình Đế Uy cũng ở lại Mộng Uyển cùng hai mẹ con Hắc Ly.
Tiểu Kiều Kiều đối với hắn cũng dần trở nên thân thuộc.
Tính cách cô bé ưa náo nhiệt giống mẹ, hẳn là vì thế mà không quá lâu để thân thiết với một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình.
“Ba ba về sớm để chơi với con.
Con có thích không nào?”
Trình Đế Uy vô cùng cưng chiều mà vuốt v e mái tóc mềm mại của con gái.
Chất tóc của Tiểu Kiều Kiều được di truyền hoàn toàn từ mẹ, vừa dài vừa dày, lại mượt mà khiến người khác ưa thích không thôi.
Hắn còn nghe Hắc Ly kể rằng, bé con này từ khi còn trong bụng mẹ đã nhiều tóc, làm cho cô bị ho mất mấy tháng cuối thai kỳ.
Tới lúc đẻ ra thì chính là một em bé đầu đầy tóc đen.
“Thích ạ.”
Có thể nói rằng, Tiểu Kiều Kiều rất biết cách lấy lòng người khác.
Vừa đáp lời xong, cô bé liền rướn người hôn một cái thật kêu lên má Trình Đế Uy.
Người đàn ông rốt cuộc cũng không nén được tiếng cười bật ra.
Phải thừa nhận là, hồi trước hắn quả thật không thích trẻ con cho lắm.
Một phần vì hắn cảm thấy lũ nhóc nhít nhít này tương đối phiền phức, còn nguyên nhân chủ yếu là do chuyện của mẹ hắn.
Thế nhưng kể từ lúc được gặp Tiểu Kiều Kiều, trong suy nghĩ của Trình Đế Uy đã có sự thay đổi.
Mà hắn có thể tiếp nhận cô bé dường như cũng không đơn thuần chỉ vì Hắc Ly.
Đứa nhỏ này mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc vô cùng lạ lẫm mà chính bản thân hắn cũng chẳng rõ lí do.
“Nhóc à, con giống mẹ con thật đấy!” Trình Đế Uy đưa tay nhéo nhẹ cái mũi nhỏ nhắn của con gái, lại bất giác buột miệng cảm thán.
Tiểu Kiều Kiều gần như di truyền y xì đúc tính cách của Hắc Ly.
Ngay từ cách lấy lòng người khác đến biểu cảm khi giận dỗi của cả hai đều giống nhau không lệch một li.
Lại phải kể thêm mỗi lần mẹ con họ cãi nhau, kết quả luôn luôn chính là chẳng ai chịu nhường ai.
Sau đó thì mỗi người chọn một chỗ mà ngồi yên không mở miệng.
Những lúc như thế, người bị kẹp ở giữa là Trình Đế Uy lại thấy vừa buồn cười vừa bất lực.
Một bên là vợ, một bên là con gái, bảo hắn phải chọn sao đây?
“Đâu có đâu.
Mẹ toàn bảo con giống ba thôi.”
Trình Đế Uy đang đề cập về tính cách, nhưng có vẻ Tiểu Kiều Kiều lại hiểu lầm hắn muốn nói đến ngoại hình.
Dường như nghĩ tới chuyện gì, cô bé bỗng dẩu môi tỏ vẻ hờn dỗi: “Mẹ bảo con giống ba.
Nhìn trông đáng ghét chết đi được!”
“Đừng nghĩ nhiều, mẹ con đùa thôi.” Trình Đế Uy “thương cảm” vỗ vai an ủi con gái: “Với ba thì con luôn là một cô nhóc dễ thương.”
Nghe được lời vừa ý, Tiểu Kiều Kiều xem như hài lòng.
Cô bé duõi tay ôm lấy mặt người đàn ông, vui vẻ đáp: “Thực ra con thấy cũng không vấn đề gì.
Dù sao ba ba của con cũng rất đẹp trai mà.”
Trình Đế Uy lại lần nữa bị lời của cô bé chọc cho bật cười.
Cái miệng của cô nhóc này quả thật là ngọt ngào như phết mật, khiến người ta yêu thích không thôi.
Nhưng rồi khuôn mặt người đàn ông bỗng trầm xuống, tựa như đang có tâm sự.
Hắn nhìn bé con trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng phức tap.
Tiểu Kiều Kiều vẫn chỉ là một đứa nhỏ, căn bản chưa thể hiểu cái gì gọi là ba ruột ba kế.
Đối với bé con hiện giờ, nó cũng chỉ biết Hắc Ly là mẹ nó, còn Trình Đế Uy là ba ba.
Nhưng đợi đến khi bé con trưởng thành rồi, lại biết chuyện rồi, cô nhóc còn có thể đối với hắn như thế này không?
Hoặc là giả sử…giả sử nếu một ngày nào đó ba ba thật sự của Tiểu Kiều Kiều xuất hiện và muốn đưa bé con đi thì thế nào?
Người đàn ông chẳng thể lí giải nổi vì sao bản thân đang yên đang lành đột nhiên lại nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn này.
Hắn chỉ cảm thấy mình thực sự rất yêu thích Tiểu Kiều Kiều.
Thời gian ở chung một nhà, hắn dường như đã hình thành thói quen nhìn thấy bé con mỗi ngày.
Lỡ như mà cô bé đột nhiên biến mất…
Nghĩ đến đây, Trình Đế Uy liền nhắm mắt lại, cũng chẳng dám nghĩ tiếp.
Thế nhưng hắn bây giờ ngồi đây lo đông lo tây, cuối cùng đâu thể ngờ được rằng đứa nhỏ ở trong lòng mình có thể xuất hiện trên đời vốn dĩ chính là kết quả của một lần ăn chơi ra sản phẩm giữa bản thân và cô tiểu thư nào đó ba năm trước.
Sống chung hơn ba tháng, Hắc Ly vẫn còn giấu giếm Trình Đế Uy sự thật về ba của Tiểu Kiều Kiều, khiến ai kia hiện tại bắt đầu đi lo lắng đề phòng một người chẳng hề tồn tại.
Không, nói chính xác hơn, là để cho hắn lo lắng đề phòng chính bản thân mình.
“Ba ba!” Tiểu Kiều Kiều thấy ba ba im lặng hồi lâu.
Cô bé không nhịn được liền túm áo người đàn ông kéo kéo.
Lúc này Trình Đế Uy mới chợt hồi thần.
Hắn cúi đầu nhìn áo bông nhỏ trong lòng, ánh mắt phút chốc đã dịu hẳn đi: “Sao thế bé cưng?”
Bé con mới nãy còn đang vui vẻ giờ lại xụ mặt hờn dỗi.
Cô bé ngước đôi mắt to tròn trong trẻo nhìn Trình Đế Uy, khuôn miệng nhỏ xinh đột nhiên mếu máo: “Ba ba, đói!”.