Lại một tuần mới bắt đầu.
Sáng thứ hai luôn là thời điểm bận rộn nhất của tuần bởi vì Trình Đế Uy phải xử lý lượng công việc dồn lại trong hai ngày nghỉ.
“Tiểu Uy, ba hi vọng con vẫn ổn.”
Trên màn hình điện thoại là khuôn mặt tươi cười của Chu Khải Tường.
Lúc này hai ba con đang thực hiện một cuộc gọi video.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau sau mấy tháng dài ông rời khỏi Hong Kong.
“Con ổn.
Tổ chức cũng ổn.” Trình Đế Uy tóm gọn tình hình mọi thứ cho Chu Khải Tường nghe, tầm mắt vẫn không rời khỏi màn hình laptop nửa phút.
“Con nói vậy là ba yên tâm rồi.”
Chẳng cần quá dài dòng.
Phong cách làm việc của cậu con trai nuôi này, ông sớm được chứng kiến.
Tuy bình thường hắn luôn tỏ vẻ cà lơ phất phơ, nhưng một khi đã gánh trọng trách nhất định sẽ không để người khác lo lắng.
Điểm này Chu Khải Tường đã suy nghĩ kĩ càng, thế nên ông mới an lòng giao tâm huyết cả đời vào tay Trình Đế Uy: “Còn về phần hai vị nguyên lão và các đầu lĩnh thì sao?”
“Bọn họ cho rằng con quá trẻ.” Ai đó ung dung đáp.
Tuy rằng trong tổ chức chẳng ai dám nói ra những lời này, nhưng Trình Đế Uy biết hầu như tất cả đều không phục quyết định của bố già.
Dù sao bọn họ cũng là tinh anh bao năm của tổ chức, dễ gì để một thằng nhãi ranh đè đầu chỉ tay năm ngón.
“Vất vả cho con.” Chu Khải Tường nghe xong chỉ biết thở dài nói ra mấy lời an ủi như vậy.
Đây là điều ông đã liệu trước.
Trình Đế Uy khẽ cong môi, cũng không nói thêm điều gì.
“Thôi bỏ mấy cái công việc này qua một bên đi.
Nói nhiều nhức đầu.” Chu Khải Tường không muốn mỗi lần cùng con trai trò chuyện chỉ xoay quanh về tổ chức.
Thế nên ông dứt khoát đổi chủ đề: “Tiểu Uy, ba nghe bảo con có bạn gái rồi.”
“Tin tức của ba nhanh thật!” Lúc này Trình Đế Uy mới chịu liếc nhìn ba nuôi của hắn: “Là Lục Nghị kể phải không ạ?”
“À thì, hôm trước ba có gọi cho cậu ấy để hỏi thăm tình hình của con.” Chu Khải Tường cười ngượng rồi đáp.
Ai đó nghe vậy thì thoáng chau mày.
Cái gã nhiều chuyện này…
Thế nhưng hắn cũng chẳng giấu giếm làm gì, trực tiếp gật đầu thừa nhận: “Đúng là con đang hẹn hò.”
“Thật à?”
Tuy tin tức của Lục Nghị luôn chính xác nhưng thấy con trai khẳng định như vậy, Chu Khải Tường vẫn không khỏi ngạc nhiên: “Là ai thế?”
“Là…”
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Trình Đế Uy đang định nói thì bên ngoài đột nhiên vang lên ba tiếng gõ cửa liên hồi.
Hắn đành phải gác lại cuộc trò chuyện: “Bây giờ con có việc bận rồi.
Tối con sẽ gọi lại cho ba sau.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, hắn mới cho phép người ở bên ngoài vào.
Thế nhưng không ngờ người tới lại là Liên Diệu Linh.
“Em…em đến đưa báo cáo.” Liên Diệu Linh bước vào.
Cô ấy rụt rè nói.
“Để trên bàn rồi đi ra.” Trình Đế Uy từ đầu đến cuối chẳng hề có lấy một cái liếc mắt.
Thái độ của hắn lạnh nhạt, sự tập trung thì vẫn đổ dồn vào công việc.
Liên Diệu Linh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt báo cáo lên bàn làm việc.
Tuy nhiên cô ấy lại chưa rời đi ngay mà vẫn đứng yên tại chỗ.
“Còn vấn đề gì nữa sao?”
“Em…” Vẻ mặt Liên Diệu Linh có chút lúng túng.
Dường như giọng nói cũng trở nên ngập ngừng: “Đế Uy, hôm trước…em không gây ra rắc rối cho anh chứ?”
Tuy Liên Diệu Linh không nhắc cụ thể hôm trước là hôm nào nhưng cả hai người họ đều ngầm hiểu cô ấy đang đề cập tới hôm mà cô ấy say rượu rồi chạy đến nhà Trình Đế Uy làm loạn.
Lúc này người đàn ông đột nhiên buông tài liệu xuống.
Rốt cuộc hắn cũng ngẩng mặt nhìn Liên Diệu Linh.
Trình Đế Uy ngả hẳn người ra ghế, trong ánh mắt thâm sâu thoáng lướt qua một tia châm chọc: “Ừ, cô không gây rắc rối gì cả.”
“Chỉ là khiến cho bạn gái tôi bị tai nạn lật xe thôi.”
[…]
“Cạch!”
Liên Diệu Linh cẩn thận đóng cánh cửa phòng làm việc của mình từ bên trong, sau đó lại quay lưng đứng dựa vào cửa.
Khuôn mặt diễm lệ cuối cùng cũng không giấu được vẻ man mác buồn đã cố kìm nén.
Cô vừa từ chỗ Trình Đế Uy trở về.
Cũng chẳng biết hai người đã nói những gì, thế nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của Liên Diệu Linh là đủ đoán được nội dung cuộc trò chuyện dường như không mấy tốt đẹp.
Cô khẽ thở dài một hơi, chậm chạp đi tới bên bàn rồi rót cho mình một cốc nước.
“Đừng xin lỗi.
Sau này cô tránh xa tôi ra một chút là được, dù sao tôi cũng đã có bạn gái rồi.”
“Liên Diệu Linh, cô không biết việc giữ khoảng cách với một người đàn ông đã có bạn gái là phép lịch sự tối thiểu sao?”
Từng lời từng lời của Trình Đế Uy vẫn còn văng vẳng trong đầu Liên Diệu Linh.
Bàn tay nắm chặt quai cốc.
Cõi lòng bất giác dâng lên cảm giác chua chát.
Chẳng lẽ trong mắt hắn, cô chính là loại phụ nữ không có liêm sỉ như vậy ư?
Chỉ là do Liên Diệu Linh nghĩ rằng Hắc Ly cũng sẽ giống như những cô người yêu trước kia của Trình Đế Uy.
Cũng là một cuộc chơi qua chớp nhoáng xuất hiện rồi lại nhanh chóng kết thúc.
Cô nào có ngờ hắn lại thật sự nghiêm túc với cô gái đó chứ?
Vậy nên cái gọi là lãng tử quay đầu chính là đây sao?
“Chà chà, cảm giác bị tình đơn phương phũ phàng thật sự đúng là không dễ chịu chút nào nhỉ!” Đằng sau Liên Diệu Linh bất ngờ vang lên một giọng nói của đàn ông.
“Tống Vỹ Thành, anh câm miệng!” Cô gái quay đầu.
Vẻ mặt phút chốc trở nên giận dữ: “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.”
Tống Vỹ Thành, một trong hai người con nuôi của bố già.
Anh ta với Liên Diệu Linh có thể xem như là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.
“Anh chỉ đưa ra cho em lời khuyên thôi mà.
Cần gì hung dữ như vậy.”
Trái ngược với thái độ của vị thanh mai, Tống Vỹ Thành dù bị mắng vẫn rất vui vẻ cười cợt: “Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao? Cho dù Trình Đế Uy có bỏ hết bạn gái, cậu ta cũng sẽ không để ý đến em đâu.”
“Làm sao anh biết?” Liên Diệu Linh nghe thế thì hơi nhướng mày.
Cô hỏi ngược Tống Vỹ Thành: “Chẳng lẽ anh lại cảm thấy tôi không xứng với anh ấy?”
Anh ta lúc nào cũng vậy, luôn tự cho mình là đúng.
Thật khiến người khác chán ghét.
Người đàn ông mỉm cười ý vị.
Anh ta bất ngờ vòng tay ôm lấy eo Liên Diệu Linh, vây cô giữa mình và ghế sofa.
“Không phải không xứng, mà là không hợp.”
Tống Vỹ Thành cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên vành tai nhẵn mịn của Liên Diệu Linh, rồi lại thủ thỉ bên tai cô: “Cậu ta và em hoàn toàn chẳng hợp nhau.
Thay vì cố chấp theo đuổi những thứ vốn không thuộc về mình, tại sao em không thử đi tìm kiếm một người phù hợp với em.”
“Ví dụ như…anh chẳng hạn!”.