Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu

chương 68: là con gái của em!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại một ngày dài trôi qua.

Khi người đàn ông kéo rèm cửa ra, ngoài trời tuyết đã rơi đầy.

Nghỉ ngơi cả một ngày, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

Trình Đế Uy cầm điện thoại kiểm tra một lượt, không có thông báo gì.

Chỉ là hắn vẫn chưa vội tắt đi ngay mà lại soạn một tin nhắn.

[Ly Ly, dù em có giận không muốn gặp anh đi chăng nữa.

Ít nhất hãy cho anh cơ hội giải thích, được không?]

Trình Đế Uy nhìn màn hình điện thoại, khẽ mím môi.

Dường như hắn đang do dự.

Thế nhưng chỉ chưa đầy nửa phút sau liền quyết định nhấn nút gửi đi.

Cảm thấy chưa đủ, hắn tiếp tục gửi thêm một tin nữa.

[Yên tâm.

Sẽ không mất quá nhiều thời gian của em đâu.]

Người đàn ông nhắn xong, sau đó thở dài đặt điện thoại xuống bàn.

Tuy nhiên khi hắn vừa quay lưng…

“Tinh! Tinh!”

Âm báo tin nhắn bất ngờ vang lên.

Trình Đế Uy đi chưa nổi hai bước nghe được liền quay lại chộp vội lấy điện thoại.

Hắn không nghĩ Hắc Ly sẽ trả lời nhanh đến thế.

Trong lòng bỗng nổi lên cảm giác hồi hộp cùng căng thẳng, hắn cẩn thận mở điện thoại.

[Bây giờ em đang nằm viện chẳng thể đi đâu.

Anh muốn tới lúc nào cũng được.]

[…]

Mặc dù Hắc Ly nói Trình Đế Uy có thể tới bất cứ lúc nào nhưng bản thân hắn chỉ muốn giải quyết xong vụ này càng nhanh càng tốt.

Thế là người đàn ông nào đó sau khi ăn sáng xong liền chuẩn bị một chút hoành thánh cho bạn gái rồi vội vàng đến bệnh viện.

Lúc Trình Đế Uy đi tới gần phòng bệnh của Hắc Ly, hắn thấy cửa phòng không đóng hẳn mà chỉ khép hờ.

Đang định bước vào, trong phòng bỗng nhiên vọng ra tiếng trẻ con cười giòn tan.

Khuôn mặt người đàn ông lộ ra vẻ nghi hoặc mờ mịt.

Tuy nhiên Trình Đế Uy cũng chẳng nghĩ nhiều liền đẩy cửa đi vào.

Chỉ là cảnh tượng trước mắt khiến cho hẳn thoáng sững sờ.

Bây giờ Hắc Ly đã có thể ngồi dậy được.

Cô ngồi dựa vào chiếc gối lớn sau lưng, trên khuôn mặt xinh đẹp thấm đẫm ý cười dịu dàng.

Lâm phu nhân cũng ở đây.

Bà ngồi nơi ghế sofa, chuyên tâm đọc tạp chí, hoàn toàn chẳng để ý đến cô con gái trên giường.

Nhưng đó không phải vấn đề.

Sự tập trung của nam nhân lúc này đã đổ dồn vào nhân vật nhỏ ở bên cạnh người yêu.

Trí nhớ của Trình Đế Uy luôn rất tốt.

Chỉ liếc một cái hắn liền nhận ra ngay cô nhóc ranh ma đi lạc trong siêu thị mấy tháng trước, hơn nữa còn được giới thiệu là con gái nuôi của Hắc Ly.

Nghe tiếng động ngoài cửa, Tiểu Kiều Kiều liền ngóc cái đầu nhỏ nhìn lên.

Trông thấy người đàn ông, gương mặt nhỏ bầu bĩnh của bé con cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chú đẹp trai!”

Được rồi, xem ra cô nhóc đã quên tên hắn.

Mà chẳng sao, nhớ mặt là được.

Tiểu Kiều Kiều đang định chèo xuống giường để chạy tới chỗ chú đẹp trai của bé, ai ngờ lại bị một bàn tay từ đằng sau bất ngờ tóm lấy.

“Mẹ!”

“Mẹ ơi, mẹ mang Kiều Kiều sang siêu thị gần đây mua giúp con chút đồ được không ạ?”

Hắc Ly chẳng thèm để tâm con gái mà quay sang mở lời với Lâm Nhã An.

Ngoại trừ Tiểu Kiều Kiều, cả hai mẹ con bọn họ đều sớm biết Trình Đế Uy sẽ tới đây trong sáng nay.

Thế nên cũng chẳng ai có vẻ gì là bất ngờ vì sự xuất hiện của hắn.

Nói là đi siêu thị, thực chất đang tìm một cái cớ để dẫn con nhóc ranh ma quỷ quái kia rời khỏi chỗ này một lát.

Có lẽ được “di truyền” một phần từ người mẹ cuồng mua sắm của mình, Tiểu Kiều Kiều bé nhỏ cũng rất thích có người dẫn đi lượn lờ siêu thị.

Vừa nghe Hắc Ly nói vậy, bé con liền quên luôn chú đẹp trai đang đứng ở cửa, ngoan ngoãn để bà ngoại ôm lên.

“Bye bye mẹ!”

Tiểu Kiều Kiều trước khi đi còn không quên vẫy tay chào tạm biệt với Hắc Ly.

Sau đó thấy Trình Đế Uy, cô nhóc cũng làm hành động tương tự: “Bye bye chú đẹp trai!’

Người đàn ông khẽ mỉm cười, lại hơi cúi đầu chào hỏi Lâm Nhã An.

Cửa phòng được khép lại.

Trình Đế Uy cẩn thận đi tới bên giường Hắc Ly.

Tuy nhiên cô dường như chẳng hề để ý đến hắn, chỉ tập trung vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay.

“Anh ngồi được không?”

Trình Đế Uy dè dặt hỏi, trong lòng chỉ sợ vị tổ tông nhà mình có điểm không vừa ý.

May mắn là sau một đêm Hắc Ly cũng nguôi ngoai đi nhiều.

Giọng cô lạnh nhạt: “Cứ tự nhiên.”

Lúc này người đàn ông mới chậm rãi kéo ghế ngồi xuống.

Hắn quay sang đặt chiếc hộp giữ nhiệt lên tủ đầu giường.

“Cái gì vậy?” Hắc Ly thoáng liếc qua chiếc hộp, chủ động mở miệng hỏi.

“À, anh làm cho em chút mì hoành thánh ấy mà.” Trình Đế Uy vội giải thích cho cô.

Xong tới lượt hắn hỏi: “Nhân lúc còn nóng, em có muốn ăn luôn không?”

“Cũng được.”

Nghe vậy, Trình Đế Uy liền quay sang mở nắp hộp giữ nhiệt.

Hơi nóng bốc lên nghi ngút, một mùi hương thơm phức từ trong hộp xông ra khiến cái bụng mới ăn sáng xong của Hắc Ly bỗng chốc lại cảm thấy hơi đói.

Người đàn ông đưa một chiếc thìa cùng đôi đũa đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Hắc Ly nhướng mày nhìn Trình Đế Uy.

Trên khuôn mặt xinh đẹp lại thoáng hiện lên vẻ châm chọc.

Nhưng người nào đó trong chốc lát chỉ số EQ chợt giảm, hắn dường như không hiểu ý của cô: “Sao thế? Chẳng phải em bảo muốn ăn luôn mà?”

Vu đại tiểu thư có chút cạn lời.

Nhưng cô vẫn rất tốt bụng giơ hai cái tay đang được băng bó kín mít của mình lên trước mặt người đối diện: “Trình thiếu, anh đang bảo một cô gái bị què cả hai tay tự mình ăn uống đấy à?”

Trình Đế Uy hơi ngớ người.

Không phải lúc nãy cô còn cầm điện thoại chơi rất hăng say à, sao chưa chi đã thành đau tay rồi?

Thế nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, nhanh chóng gắp mì cho cô bạn gái.

[…]

“Thế…anh có gì định giải thích với em ư?”

Trong lúc cầm khăn giấy lau miệng, Hắc Ly lại hỏi.

Ánh mắt cô nhìn Trình Đế Uy bình lặng, tựa như muốn nói “Em đang chờ đây”.

Hai tay người đàn ông đan vào nhau.

Hắn hít một hơi, chậm rãi nói: “Cô gái hôm trước em nhìn thấy là Liên Diệu Linh, con gái của một vị nguyên lão trong tổ chức.

Anh và cô ấy không có quan hệ gì cả.

Thậm chí dù rằng vì công việc cũng thì rất ít khi nói chuyện với nhau.

Chỉ là…”

“Liên Diệu Linh có vài suy nghĩ khác biệt đối với anh.”

Trình Đế Uy cẩn thận dùng từ.

Nếu hắn dám bảo Liên Diệu Linh có tình cảm với mình, có thể sẽ khiến cho đại tiểu thư trước mặt mất hứng: “Tối hôm thứ sáu đó là do cô ấy uống say rồi.

Kết quả mới chạy đến nhà làm loạn, dẫn tới chuyện chẳng may kia…”

Chính là làm cô hiểu lầm bỏ đi, rồi bị tai nạn phải nằm đây.

“Ly Ly, liệu em có tin anh không?”

Trình Đế Uy nói xong liền ngẩng lên quan sát Hắc Ly, hồi hộp chờ đợi đáp án từ cô.

Hắn rất ít khi giải thích cho người khác chuyện gì.

Chính xác hơn, dù mọi người có cái nhìn thế nào về hắn, hắn cũng chẳng buồn bận tâm.

Cơ bản từ trước đến nay vẫn luôn bất cần như thế.

Nhưng Hắc Ly lại khác.

Cô khác với những người kia.

Đó là cô gái mà hắn muốn toàn tâm toàn ý yêu thương và che chở cả đời.

Thế nên mấy hiểu lầm không đáng có nhất định phải được giải thích rõ ràng.

“Em tin.”

Sau hồi lâu im lặng, Hắc Ly cuối cùng thốt ra hai chữ khiến cho tảng đá buộc trong lòng Trình Đế Uy rơi xuống.

Có lẽ tối hôm ấy cô đã quá tức giận nên mới phán đoán vội vàng.

Giờ ngẫm lại, cũng chẳng có kẻ nào ngu ngốc tới nỗi sắp đến thời gian hẹn họ với người yêu mà vẫn còn dây dưa cùng một cô gái khác.

Hơn thế nữa…

Hắc Ly cúi đầu nhìn hai bàn tay quấn băng kín mít của mình.

Nếu Trình Đế Uy thực sự phản bội cô, hắn sẽ không đến mức phải đuổi theo cô dưới trời mưa tầm tã thế kia, chỉ để giải thích.

“Chuyện này là lỗi của em.” Trầm mặc một lúc, cô gái trên giường bệnh mới nói được mấy lời.

“Được rồi.

Em đừng nghĩ ngợi nữa.” Trình Đế Uy mỉm cười, dùng tay của mình cẩn thận nắm lấy tay cô: “Điều quan trọng nhất bây giờ là em phải nghỉ ngơi thật tốt.

Mấy chuyện phiền muộn cứ ném nó ra sau đầu đi, hiểu không?”

Hắc Ly nhìn người đàn ông trước mặt, tâm tình phức tạp.

Cô khẽ gật đầu.

“Mà chẳng phải anh cũng có chuyện hỏi em sao?”

Cô gái tựa người vào gối, đột nhiên lại lên tiếng Trình Đế Uy thoáng ngây người trong giây lát, nhưng rồi hắn liền phủ nhận: “Anh nào có…”

“Anh đừng giấu.” Chẳng để bạn trai nói hết câu, Hắc Ly đã cắt ngang: “Từ lúc anh bước vào phòng, em đã biết rồi.”

Cô không phải kẻ ngốc.

Làm sao có thể không nhìn ra những nghi hoặc trong lòng hắn?

“Anh muốn hỏi về Kiều Kiều đúng chứ?”

Hắc Ly trực tiếp chỉ thẳng vấn đề.

Còn Trình Đế Uy rốt cuộc cũng gật đầu.

Xong hắn liền ngẩng mặt nhìn thẳng cô, ánh mắt cực kì nghiêm túc: “Ly à, Kiều Kiều không phải con gái nuôi của em, đúng không?”

Không phải con gái nuôi mà là…

“Anh đoán đúng rồi đấy! Con bé không phải con gái nuôi của em.” Chẳng quá lâu để Hắc Ly có câu trả lời.

Cô khẽ mỉm cười: “Nó là con gái ruột của em, là đứa trẻ có cùng huyết thống do chính em sinh ra.”.

Truyện Chữ Hay