Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ

chương 99: vạch trần (i)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Chú họ, có muốn bế con trai yêu một chút không?" Hắc Ly mỉm cười tươi rói, hai tay đưa Vu An Niên đến trước mặt Vu Hạo Đông.

Cái gì cơ?

"Tiểu Nhiên, con đang nói nhăng nói cuội gì vậy?" Vu Hạo Đông cười gượng. Tuy rằng ông ta cố gắng tỏ vẻ trấn tĩnh nhưng thực ra lòng bàn tay đã sớm đổ đầy mồ hôi.

Thấy Vu Hạo Đông dường như không có ý định bế đứa bé, Hắc Ly lại ôm Vu An Niên vào lòng. Cô khẽ cong môi, nói: "Chú họ, chú biết rất rõ con không hề nói nhăng nói cuội mà. Bởi vì..."

Bất thình lình, chẳng hiểu Hắc Ly lấy từ đâu ra một xấp ảnh dày. Sau đó, không để ai kịp phản ứng xem chuyện gì đang diễn ra, cô liền ném cả xấp ảnh lên không trung.

'Loạt xoạt! Loạt xoạt!'

Những bức ảnh tách rời nhau, bay tứ tung khắp nơi theo một quỹ đạo vô định. Cuối cùng, khi không còn khả năng lên cao hơn được nữa, chúng bắt đầu rơi lại xuống mặt đất.

Từng tấm từng tấm nằm la liệt trên sàn nhà. Tất cả hình ảnh đều vô cùng rõ ràng sắc nét.

Các vị khách mời lại được một phen kinh ngạc tới chết sững luôn. Bởi vì mỗi tấm ảnh toàn là hình giường chiếu của Vu Hạo Đông và Thẩm Chi Lăng, ở những góc độ cận mặt nhất.

Trời ạ! Chị dâu em chồng lén tằng tịu với nhau, thậm chí còn sinh con. Chuyện này thật sự quá cẩu huyết rồi!

Từng tấm ảnh đập vào mắt Vu Kính Trung. Trong giây lát, khuôn mặt ông bỗng chốc đen như đít nồi.

Hay! Rất hay!

Gian díu với ai không gian díu, lại chọn đúng người em họ duy nhất của ông.

Trông sắc mặt của ba mình, Hắc Ly tin rằng nếu bây giờ được cho phép, ông chắc chắn sẽ lập tức bóp chết Thẩm Chi Lăng không chần chừ. Dù sao thì việc này, đối với bất kì ai cũng là một chuyện khó có thể chấp nhận được.

Hắc Ly bế Vu An Niên quay lại chỗ Vu Kính Trung. Cô đứng đó nhìn Thẩm Chi Lăng chật vật, càng lúc càng cảm thấy hả hê. Đây là kết quả bà ta xứng đáng phải chịu. Nhưng thế này vẫn chưa đủ đâu.

"Này, các anh là ai vậy?"

"Không được vào trong!"

Bên ngoài lúc này bỗng truyền tới âm thanh huyên náo của bảo vệ khách sạn. Ngay sau đó có tiếng bước chân.

Lý Thanh, anh bạn trai cảnh sát của Lữ Anh Hồng xuất hiện ở cửa phòng tiệc. Theo sau anh ta còn có một vài người nữa. Bọn họ đều mặc cảnh phục, khả năng là cấp dưới của anh ta.

Lý Thanh bước nhanh vào phòng tiệc. Chẳng hề bận tâm tới ánh mắt tò mò của mọi người vì những vị khách không mời mà đến, anh ta và đồng nghiệp đi thẳng một mạch tới chỗ Vu Hạo Đông.

"Ngài chính là Vu Hạo Đông tiên sinh?"

"Đúng thế. Vu Hạo Đông là tôi." mặc dù khi nhìn thấy cảnh sát, Vu Hạo Đông liền chột dạ. Nhưng ngoài mặt, ông ta vẫn giữ bình tĩnh.

"Tôi là Lý Thanh từ tổ điều tra tội phạm kinh tế - thương mại. Chúng tôi nhận được bằng chứng tố cáo Vu tiên sinh đây biển thủ tiền công ty và có liên quan tới một số vụ làm ăn phi pháp. Mời ông theo tôi về đồn tiến hành điều tra."

Lời Lý Thanh vừa thốt ra, Vu Hạo Đông nghe xong liền tái mặt. Tất cả quan khách vốn chưa bình ổn sau khi biết về chuyện chị dâu em chồng nhà họ Vu, cũng tiếp tục sửng sốt thêm một lần nữa.

Biển thủ tiền công ty? Liên quan tới một số vụ làm ăn phi pháp?

"Đồng chí cảnh sát à." Lão phu nhân Triệu Bích Lệ vẻ mặt khó tin tiến đến trước Lý Thanh: "Vu Hạo Đông, cậu ta là người nhà họ Vu. Sao cậu ta có thể biển thủ tiền của Vu thị được chứ?"

"Cái này thì Vu lão phu nhân phải hỏi Vu tiên sinh rồi." Lý Thanh đẩy cao gọng kính trên sống mũi, nghiêm nghị đáp: "Tôi chỉ biết người báo án là..."

"Là con thưa mẹ." Lâm Nhã An bất ngờ lên tiếng.

...

Rốt cuộc, tiệc đầy tháng cho Vu An Niên cũng chấm dứt một cách chẳng hề tốt đẹp y như cái lễ đính hôn của Hắc Ly mấy tháng trước. Khách mời sớm ra về từ lâu, để chi người chủ trì bữa tiệc đóng cửa xử lý gia sự.

Về vấn đề của Vu Hạo Đông, vì không thể tự giải quyết nên Lâm Nhã An đã giao toàn bộ bằng chứng biển thủ tiền công ty của ông ta cho cảnh sát.

Hiện tại, Vu Hạo Đông cũng đã bị Lý Thanh cưỡng chế đưa đi. Nhưng còn ả tình nhân của ông ta...

"Kính Trung, em là bị Vu Hạo Đông dụ dỗ. Do em nhất thời hồ đồ mới phản bội anh. Xin anh, tha thứ cho em!" Thẩm Chi Lăng quỳ gối bên chân Vu Kính Trung, lại bắt đầu tỏ vẻ đáng thương mà khóc lóc cầu xin.

Bây giờ kế hoạch với Vu Hạo Đông của bà ta coi như tiêu tùng. Tất nhiên sẽ quay sang bám víu vào người bị bà ta 'đào mỏ' suốt mười mấy năm qua.

Hắc Ly đang ngồi thưởng thức ly trà xanh thơm nức. Thấy cảnh này, cô không nhịn được cười khẩy một tiếng. Đúng là kẻ chỉ biết yêu bản thân mình, thời khắc cấp bách ngay cả tình nhân cũng bán đứng.

Mặc dù cô hiểu Vu Kính Trung chắc chắn không có khả năng tha thứ cho Thẩm Chi Lăng. Nhưng thế này vẫn chưa đủ. Bà ta xứng đáng phải chịu những thứ khủng khiếp hơn nữa.

"Ba à, để con nói cho ba một chuyện còn thú vị hơn nhé!" Hắc Ly đặt ly trà lên mặt bàn, chống cằm nhìn Thẩm Chi Lăng chật vật quỳ dưới nền đất, mỉm cười khẽ nói: "Trong lúc mẹ con điều tra bằng chứng biển thủ tiền công ty của chú họ thì đã vô tình bắt được một người có liên quan tới vụ dùng thạch tín đầu độc con lúc trước."

Đầu độc bằng thạch tín?

"Là kẻ nào?" Vừa nghe liên quan tới việc đầu độc con gái, Vu Kính Trung lập tức hỏi ngay. Chẳng trách được, khi Hắc Ly xảy ra chuyện, tuy rằng ông đã dốc sức điều tra, nhưng vì nữ hầu kia đã bỏ trốn nên mọi thứ đều đi vào bế tắc.

Do không muốn làm rùm beng lên, Hắc Ly bảo Vu Kính Trung không cần tiếp tục tra xét nữa. Ai ngờ hôm nay lại phát hiện có một người dính líu tới chuyện này. Ông nhất định phải hỏi cho ra kẻ phía sau.

Lúc này, hai nữ vệ sĩ thân tín của Lâm Nhã An bất ngờ dẫn từ bên ngoài vào một người phụ nữ trẻ tuổi. Ngay khi cô ta ngẩng đầu nhìn thấy Vu Kính Trung, định nhào tới chỗ ông: "Tiên sinh, cứu tôi với! An phu nhân sẽ giết tôi mất!"

Bộ dạng điên cuồng của cô ta dọa cho Thẩm Chi Lăng giật nảy mình, sợ xanh mặt như gặp phải quỷ. Bà ta vội vàng bám chặt vào chân Vu Kính Trung. May thay, hai vệ sĩ của Lâm Nhã An kịp thời ấn cô ta ngồi yên.

"Đó chẳng phải nữ hầu đã bỏ trốn hay sao?" Lão phu nhân Triệu Bích Lệ chỉ nhìn thoáng qua cô ta liền nhận ra ngay là ai.

Bởi vì ngày thường rảnh rỗi, lão phu nhân có thói quen hay đi loanh quanh khắp nơi, trò chuyện cùng người làm trong nhà. Nên đối với từng người, bà đều nhớ mặt như in.

Nữ hầu bỏ trốn đã trở thành kẻ bị tình nghi số một trong vụ Hắc Ly bị đầu độc. Dù sao chính cô ta là người bê bát hoành thánh có trộn thạch tín cho Hắc Ly. Hơn nữa khi cô đi cấp cứu, lại còn biến mất không dấu vết.

"Rốt cuộc là ai đã sai cô bỏ thạch tín vào đồ ăn của Nhiên Nhiên?" Lão phu nhân vỗ mạnh tay lên mặt bàn, biểu lộ sự tức giận của bà. Kẻ trước mặt chắc chắn là người trộn độc không thể sai. Nhưng một nữ hầu nho nhỏ, làm gì có bản lĩnh tự mình hành động như vậy.

Vẻ mặt nữ hầu hoang mang. Cô ta sợ sệt liếc sang Lâm Nhã An, lại đổi về một cái lườm đầy sắc lạnh của bà, tựa như muốn cảnh cáo cô ta thành thật một chút.

Tuy người làm trong nhà đều nói Lâm phu nhân tính tình ôn hòa dễ gần, nhưng nữ hầu biết rõ, một khi bà nổi giận sẽ đáng sợ đến mức nào. Bởi vì lúc thuộc hạ của Trình Đế Uy tìm và bắt được cô ta trở về, Lâm phu nhân đã tự mình tới dẫn cô ta đi. Sau đó chính là chuỗi ngày cô ta bị 'tra tấn tinh thần' một cách khủng khiếp.

Loại trải nghiệm kinh hoàng ấy, nữ hầu tuyệt đối không dám thử lần thứ hai. Cô ta hướng ánh mắt nơm nớp về phía lão phu nhân, thành thật khai ra tất cả: "Là...là Tình tiểu thư giao thuốc bảo tôi cho vào. Rồi Thẩm phu nhân đưa tôi thêm một tờ chi phiếu, nói tôi xong việc thì rời đi luôn."

"Tiểu Tình ư?" Vừa nghe nữ hầu nhắc tên con gái út, Vu Kính Trung đầu tiên là ngạc nhiên, rồi dần dần chuyển thành tức giận. Ông quay ngoắt sang Vu An Tình, nghiêm giọng quát to: "Tiểu Tình, cô ta nói có đúng không? Là con bảo cô ta trộn thuốc vào đồ ăn của chị cả?"

Cơn thịnh nộ bất ngờ của Vu Kính Trung dọa cho Vu An Tình phút chốc tái xanh cả mặt. Từ nhỏ tới giờ, ba chưa từng nổi giận với cô ấy như vậy. Lần đầu bị ba mắng, trái tim bé nhỏ rốt cuộc không chịu được, bắt đầu mếu máo: "Ba...con không cố ý...Con không cố ý đâu mà...Con đâu biết...đấy là thạch tín...Hu hu..."

Cô gái nhát gan sợ hãi nói năng lộn xộn, cuối cùng chẳng nén nổi mà oà lên khóc nức nở. Lúc đó, cô ấy cũng hoảng lắm. Cứ tưởng chỉ là một trò đùa quá trớn thành công, chẳng ngờ chị cả lại ngã ra sàn, co giật dữ dội.

Giết người, nào có mấy ai đủ can đảm làm cái việc đáng sợ này.

"Chị cả...chị nói cho ba được không... Chị biết không phải tại em mà..." Vu An Tình vừa lấy tay quệt nước mắt vừa lay lay Hắc Ly cầu khẩn.

Được rồi!

Tuy rằng Hắc Ly vẫn chưa hoàn toàn có hảo cảm với cô em út của mình. Nhưng cô không thể không thừa nhận, bản tính An Tình vốn không xấu. Chỉ là do cách dạy con của Thẩm Chi Lăng mới biến cô nhóc thành một người đanh đá, chanh chua như lúc trước.

Khẽ thở dài, Hắc Ly cuối cùng cũng lên tiếng: "Ba à, quả thật không hoàn toàn phải lỗi của An Tình. Có người đưa thuốc cho An Tình, còn nói đó là thuốc xổ, rồi bảo em ấy giao nó cho nữ hầu kia."

"Hơn nữa, An Tình từng cứu con một lần. Nếu không nhờ em ấy báo tin với Đế Uy, có lẽ con đã bị một đám vô lại cưỡng bức tới chết rồi! Một người muốn hãm hại con, tuyệt đối chẳng cần phải làm thế."

(Miêu: Tội trạng dì Thẩm dài quá! Hứa với mọi người hôm qua mà hôm nay còn chưa xong:

Truyện Chữ Hay