"Con bé ấy..." Thanh Nhã phu nhân thở dài thườn thượt: "Mẹ nó là gái bán hoa anh ạ."
Câu nói của vợ vừa dứt lập tức làm cho Trình Chấn Nam phải nhíu mày. Xong, ông chậm rãi hỏi: "Cụ thể mọi chuyện là như thế nào?"
Thanh Nhã phu nhân cũng chẳng định giấu diếm chồng. Bà liền mang những chuyện liên quan đến An Nhã Lệ và Trình Trạch Dương thuật lại rõ ràng một hai.
"Lúc đầu hai đứa tụi nó đã từng chia tay một lần rồi. Sau đó bỗng nhiên lại quay về với nhau." Tường thuật xong, Thanh Nhã phu nhân ảo não chốt nốt câu cuối cùng.
Cả căn phòng chìm vào khoảng không im lặng...
Trình Chấn Nam nghe Thanh Nhã phu nhân kể hết, sắc mặt cũng thay đổi ít nhiều. Hồi lâu sau, ông mới đưa tay bóp trán, biểu cảm chán nản.
Trình Chấn Nam tự hỏi bản thân. Liệu có phải kiếp trước ông đã từng gây nghiệp nhiều quá hay không? Thế nên kiếp này hai đứa con trai của ông, một đứa đi yêu con gái của đối thủ, đứa còn lại yêu luôn con gái của gái bán hoa.
Ông trời sao cứ thích trêu ngươi vậy?
"Chấn Nam, anh nói xem chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Thanh Nhã phu nhân lo lắng nhìn chồng. Việc chung thân đại sự của con trai, bà không dám tự quyết định: "Hay là em đưa cho con bé đó một số tiền rồi..."
"Rầm!"
"Ăn nói hồ đồ!" Trình Chấn Nam vốn đang trầm tư đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, nghiêm giọng quát. Hành động bất ngờ này của ông lập tức khiến cho Thanh Nhã phu nhân không khỏi giật thót. Ông liếc mắt qua chỗ bà, khuôn mặt lộ rõ vẻ không vui: "Thanh Nhã, vấn đề tình cảm không phải việc có thể lôi tiền bạc ra giải quyết."
"Em hiểu. Nhưng mà thế thì gia đình ta phải làm sao hả anh?"
Đằng sau mỗi cánh cửa hào môn, lợi ích và thể diện luôn là hai thứ song hành được đặt lên hàng đầu.
Để An Nhã Lệ và Trình Trạch Dương bên nhau, vậy danh tiếng của Trình thị thì sao? Danh dự của nhà họ Trình thì sao? Người ngoài sẽ nghĩ thế nào nếu Trình thiếu phu nhân tương lai là con của một ả gái bán hoa, cái nghề lúc nào cũng bị khinh miệt trong xã hội này?
"Thanh Nhã, anh hiểu những lo lắng của em."
Tại sao Trình Chấn Nam lại không hiểu được cơ chứ? Hơn ai hết, chính ông càng rõ ràng thể diện của gia đình quan trọng thế nào. Nhưng cho dù vậy...
"Chúng ta càng không thể vì giữ thể diện mà đem hạnh phúc của con trai ra đánh đổi. Thanh Nhã, chính anh và em đã từng bị buộc trong cái vòng luẩn quẩn thể diện gia tộc. Hiện tại, em còn muốn để Tiểu Dương lặp lại lần nữa?"
Câu hỏi của chồng làm Thanh Nhã phu nhân chẳng biết đáp sao, chỉ đành im lặng trầm ngâm.
[...]
"Mẹ ơi, con về rồi."
Mở cửa vào nhà, An Nhã Lệ vừa thay giày vừa gọi vọng vào trong.
Rất nhanh sau đó, có tiếng dép loẹt quẹt vang lên. An Yến Lan từ phòng khách đi ra. Thấy con gái đã về, bà vội vàng bước đến, khẽ giọng bảo nhỏ với cô: "Lệ Lệ, con mau vào nhà đi. Có khách của con tới chơi kia kìa.
"Khách của con ấy hả?" Đầu mày An Nhã Lệ hơi nhướn lên. Cô ngạc nhiên hỏi: "Là ai vậy mẹ?
"Sao mà mẹ biết được!" An Yến Lan nhún vai tỏ ý không liên quan: "Người đó ăn mặc sang trọng lắm. Hình như là phu nhân nhà giàu thì phải."
Phu nhân nhà giàu?
Nghe mẹ nói thế, vẻ mặt An Nhã Lệ càng thêm mờ mịt, cũng chẳng đoán ra nổi rốt cuộc người khách của mình là ai.
"Thôi hay là mẹ cứ đi nghỉ ngơi trước đi. Để con vào tiếp người ta cho." Hiện tại cô phải đích thân xem thử mới được.
An Yến Lan hơi chần chừ giây lát, sau đó liền gật đầu: "Được rồi, vậy mẹ sẽ đi nghỉ. Con nhất định phải tiếp người ta chu đáo đấy!"
"Vâng vâng. Con biết nên làm thế nào mà."
Tiếng dép loẹt quẹt lại xa dần. An Nhã Lệ lúc này đã thay xong đôi dép đi trong nhà, nhanh chóng bước vào phòng khách, cốt để xem vị khách muốn gặp mình là ai. Nhưng ngay khi nhìn thấy người phụ nữ đang uống trà nơi sofa, khuôn mặt cô thoáng sững sờ...
"Thanh Nhã phu nhân?" An Nhã Lệ không giấu được tiếng kêu kinh ngạc.
Đúng vậy. Người muốn gặp cô vốn chẳng phải kẻ nào xa lạ, mà là mẹ ruột của bạn trai ~ Thanh Nhã phu nhân.
Thanh Nhã phu nhân chưa vội đáp mà chậm rãi đặt tách trà lên đĩa. Từng hành động nhỏ của bà đều phảng phất khí chất cao quý đã sớm ăn sâu vào trong cốt tủy.
Lúc này, Thanh Nhã phu nhân mới chậm rãi ngẩng mặt nhìn An Nhã Lệ. Giữ vẻ mặt dịu dàng, bà cuối cùng cũng lên tiếng: "Đừng chỉ đứng đó như thế. Cháu mau tới đây ngồi đi đã."
Trông điệu bộ này, xem chừng bà đã có chuẩn bị mà đến.
An Nhã Lệ hơi mím chặt môi, từ từ bước tới trước mặt Thanh Nhã phu nhân rồi ngồi xuống đối diện bà. Hiện tại cô có thể cảm nhận được trống ngực của mình đang đập thình thịch liên hồi. Trong lòng không tránh khỏi cảm giác lo lắng cùng hàng loạt câu hỏi xuất hiện, chủ yếu là về lí do người phụ nữ đối diện có mặt ở đây.
"Thanh Nhã phu nhân, không biết hôm nay phu nhân đến gặp cháu có việc gì không ạ?" Cố chấn an bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, An Nhã Lệ bây giờ mới ngẩng đầu nhìn Thanh Nhã phu nhân. Cô nghiêm túc hỏi thẳng.
Vẫn thái độ ung dung thường thấy, Thanh Nhã phu nhân khẽ nở một nụ cười nhu hòa. Bà đan hai tay vào nhau, nhỏ giọng bảo với cô bạn gái của con trai: "Nhã Lệ à, dù sao thì bác cũng là mẹ của Tiểu Dương. Thế nên, bác hi vọng cháu sẽ gọi bác một tiếng 'bác gái' hơn là dùng mấy cái danh xưng xa cách kia để chúng ta trò chuyện cùng nhau."
An Nhã Lệ làm thinh chẳng đáp. Ngay lúc này, cô chỉ cần một đáp án rõ ràng từ Thanh Nhã phu nhân.
Lời nói bị bỏ ngoài tai không hề khiến người phụ nữ cao quý ấy tức giận. Bà vẫn giữ nụ cười trên môi: "Được rồi. Thế thì chúng ta sẽ vào thẳng vấn đề luôn nhé?"
"Đại khái là, bác đã biết chuyện cháu quay lại với Tiểu Dương nhà bác."
Nắm tay đang đặt trên đùi của An Nhã Lệ vô thức siết chặt. Quả nhiên, bà ấy đến là vì chuyện của hai người bọn họ.
Hồi lâu sau, khóe môi cô gái chậm rãi nhếch lên: "Vâng. Quả thực cháu và Trạch Dương đã tái hợp được hai năm nay."
Đến nước này, e rằng cô cũng chẳng giấu nổi nữa. Chi bằng cứ thú thật mọi thứ cho đỡ phải dông dài.
Rất thẳng thắn!
Thanh Nhã phu nhân nâng tách uống một ngụm trà nhỏ, trong lòng vô thức cảm thán. Xem ra bà phải nhìn lại cô gái này bằng cặp mắt khác. Năm năm không gặp, cô đã thay đổi. Hoặc ít nhất, con người trước mặt so với ấn tượng ban đầu của Thanh Nhã phu nhân thì hoàn toàn khác xa. Chỉ là...
"Nếu bác nhất quyết phản đối chuyện của hai đứa thì cháu tính sao đây, Lệ Lệ?" Bà vuốt nhẹ mép áo, thản nhiên hỏi.
"Bác gái, thứ lỗi cho cháu vì không hiểu ý bác." An Nhã Lệ cố tình ra vẻ ngu ngơ.
Không hiểu ư?
Nụ cười trên môi Thanh Nhã phu nhân càng đậm. Bà lấy một tấm ngân hàng đã chuẩn bị từ trước, đặt lên bàn, đẩy nó về phía An Nhã Lệ.
"Bác muốn gì?" Vừa nhìn thấy tấm thẻ, giọng điệu cô gái dường như hơi biến đổi.
"Chẳng phải ý muốn của bác đã rất rõ ràng rồi ư? Trong này có triệu USD. Cháu tự động chia tay con trai bác." Thanh Nhã phu nhân điềm nhiên trả lời.
triệu USD...
Bị người khác hạ thấp bằng tiền, tường chừng sẽ tức giận nhưng rồi An Nhã Lệ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Thoáng liếc qua tấm thẻ trên bàn rồi lại chậm rãi hướng mắt về phía mẹ của bạn trai, cô gái bất giác cười khẩy.
Đây là cách Thanh Nhã phu nhân đang muốn dùng để đuổi cô cút khỏi Trình Trạch Dương sao?
An Nhã Lệ chẳng buồn ngó ngàng đến mà mở chiếc ví cầm trong tay, rút ra một tấm thẻ vẫn luôn mang theo bên người. Bắt chước điệu bộ của Thanh Nhã phu nhân, cô đẩy nó đến gần bà, dõng dạc tuyên bố: "Bác gái, trong này có triệu USD. Con trai bác là của cháu!"
Gì cơ chứ?
Hành động bất ngờ của An Nhã Lệ lập tức doạ cho Thanh Nhã phu nhân đơ luôn. Bà ngây ngốc nhìn hai tấm thẻ trên bàn, hoàn toàn không thốt nên lời. Sau đó thì...
"Ha ha ha!"
Thanh Nhã phu nhân bỗng nhiên bật cười thành tiếng. Và rồi...
Hình tượng quý phụ cao sang phút chốc bị ném đi tít đằng nào, Thanh Nhã phu nhân cứ thế che miệng cười ngặt nghẽo không dừng nổi. Bà cười tới chảy cả nước mắt, đến nỗi làm cho An Nhã Lệ đang trong tâm thế "sẵn sàng chiến đấu" cũng chẳng hiểu mô tê chuyện gì.
What happend?
Một lúc lâu sau...
Phải mãi Thanh Nhã phu nhân mới tạm ngừng cười được. Bà ngồi thẳng lại, nghiêm túc đối mặt với An Nhã Lệ. Nhưng hai vai thỉnh thoảng vẫn run run vì nhịn cười.
Đưa tay quệt nước mắt, Thanh Nhã phu nhân bây giờ mới có thể nói chuyện: "Lệ Lệ, vốn dĩ bác chỉ định thử cháu một chút, kết quả cháu lại làm cho bác cười không dừng nổi."
"Thử cháu?" Lần này, đến lượt An Nhã Lệ khó hiểu.
"Chính là thử xem cô con dâu tương lai của bác sau năm năm không gặp đã thay đổi như thế nào." Thanh Nhã phu nhân mỉm cười từ ái, dịu dàng bảo với cô.
Bà vừa dứt câu, khuôn mặt An Nhã Lệ thoáng sững sờ giây lát. Liền đó, cô ngỡ ngàng hỏi: "Bác gái, bác nói vậy tức là..."
Nói như vậy, tức là Thanh Nhã phu nhân đã chấp nhận chuyện của bọn họ rồi ư?
Thanh Nhã phu nhân khẽ gật đầu. Rồi bà cầm tấm thẻ của An Nhã Lệ, đưa lại cho cô, không quên cất giọng trêu đùa: "Sao bác nỡ làm khó cháu cơ chứ! Nếu để thằng con của bác biết bác bắt nạt vợ nó, không khéo nó lại giận người mẹ này mất thôi."
[...]
"Lệ Lệ, em ổn chứ? Mọi việc thế nào? Mẹ anh có làm khó em không? Bà ấy có nói gì khó nghe không?"
Tiễn Thanh Nhã phu nhân xuống tầng, An Nhã Lệ khi quay lên nhà mới cầm điện thoại gọi cho Trình Trạch Dương. Khi cuộc gọi vừa được kết nối, thứ cô nghe thấy đầu tiên chính là giọng điệu sốt sắng cùng một tràng dài những câu hỏi của người đàn ông.
Cảm nhận được sự lo lắng của Trình Trạch Dương ngay từ đầu bên kia, An Nhã Lệ không khỏi cảm thấy cõi lòng ngọt ngào như rót mật. Cô cười nhẹ, dịu giọng trấn an anh: "Trạch Dương, anh đừng nghĩ nhiều quá! Mọi chuyện đều ổn. Bác gái đã chấp thuận chuyện của chúng ta rồi."
Đầu bên kia có tiếng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó...
"Lệ Lệ, nếu mẹ đã chấp thuận rồi thì bao giờ em mới định gả cho anh đây?"
Bao giờ định gả ấy à?
"Đợi khi nào anh cầu hôn được em đã rồi tính."
(Miêu: Thề là mình viết chương này mà đầu óc cứ lâng lâng, chẳng hiểu đang viết mô tê gì luôn mọi người ạ. Có gì sai sót đâu mọi người bỏ quá nha. Huhuhu!
À, như đã nói thì chúng ta chỉ còn duy nhất một chương nữa thôi là end toàn bộ ngoại truyện. Sau đấy Miêu sẽ đăng một thông báo nhỏ gửi tới các độc giả nhé!)