Tất cả thủ tục nghi thức đều xong xuôi, các khách mời lại lần lượt kéo nhau ra bên ngoài để thực hiện phần được yêu thích nhất trong đám cưới: Tung và bắt hoa cưới.
Các cô gái trẻ trong đám cưới hầu như ai cũng háo hức chờ đợi tiết mục này. Nhiều người tin rằng, những ai bắt trúng bó hoa đám cưới sẽ sớm tìm được ý trung nhân kết duyên và sẽ trở thành tân nương kế tiếp.
An Nhã Lệ là người độc thân, dĩ nhiên cũng có thể đi bắt hoa cưới. Nhưng cô hoàn toàn không có hứng thú với mấy trò kiểu vậy. Chủ yếu vì hiện tại cô vẫn chưa muốn yêu đương, hoặc cũng có thể...
Ánh mắt An Nhã Lệ thoáng phảng phất một tia xa xăm, dường như lại nhớ tới một số chuyện cũ từ rất lâu.
...là vì anh ấy.
Trong khi An Nhã Lệ vẫn còn đang chìm đắm trong dòng hồi tưởng của bản thân thì đột nhiên lại thấy tay mình bị ai đó nắm lấy. Tiếp đó có một giọng nữ lảnh lót vang lên: "Chị Lệ, chúng ta cùng đi bắt hoa cưới đi!"
"Khoan...từ từ đã nào." An Nhã Lệ chỉ kịp hốt hoảng kêu một tiếng rồi nhanh chóng bị Trình Nhu Nhi kéo vào trong đám đông mọi người đang đợi bắt hoa cưới.
Tình huống xảy ra quá nhanh khiến cô trở tay không kịp. Đến khi dừng lại, trước sau đều toàn là người làm cho cô muốn tiến chẳng được muốn lùi chẳng xong.
"Nhu Nhi, em lôi chị vào đây làm gì chứ?"
An Nhã Lệ vừa phải cố gắng đứng vững để không bị ngã giữa đám đông xô đẩy, vừa quay sang hỏi Trình Nhu Nhi với một giọng điệu chẳng mấy hài lòng. Ngay từ đầu cô vốn đã không muốn bắt hoa cưới. Giờ thì hay rồi, bị kẹt luôn.
"Tại vì lúc nãy em thấy chị trông cứ thất thần như người mất hồn ấy, nên em chỉ muốn rủ chị cùng tham gia náo nhiệt cho vui vẻ thôi mà. Cho em xin lỗi. Chị Lệ, chị đừng có giận em nha!"
Trình Nhu Nhi không khó để nhận ra sự khó chịu của An Nhã Lệ. Cô ấy nũng nịu lắc nhẹ cánh tay cô, chủ động nhận sai.
Mặc dù có chút không vui nhưng đối với An Nhã Lệ, Trình Nhu Nhi giống như một cô em gái nhỏ của mình. Làm gì có chuyện vì mấy việc cỏn con này mà An Nhã Lệ nỡ tức giận Trình Nhu Nhi. Bất đắc dĩ, cô chỉ đành lắc đầu thở dài: "Thôi bỏ đi. Lần sau em đừng như vậy nữa."
"Vâng ạ! Em đảm bảo không có lần sau." Trình Nhu Nhi khẳng định chắc nịch.
Rồi cô ấy len lén nghiêng mặt ra chỗ khác, tránh để An Nhã Lệ thấy được nụ cười lém lỉnh của mình. Thực ra kéo An Nhã Lệ vào đây vốn không phải ý tưởng của Trình Nhu Nhi đâu, mà là kế hoạch của đôi vợ chồng mới cưới rảnh rỗi kia. Cô ấy chỉ giúp đỡ thực hiện thôi.
Lúc này, Vu An Kỳ đang đứng trên thềm nhà thờ, quay lưng về phía đám đông bên dưới. Cô ấy nâng bó hoa trong tay lên cao, đồng thời đếm ngược: "Tôi chuẩn bị ném nhé. Ba! Hai! Một!"
Dứt lời, hoa cưới được tung lên cao. Bó hoa lượn thành một đường vòng cung rồi rơi thẳng xuống giữa đám đông.
"Ồ!"
Trong đám đông có tiếng 'Ồ' lên. Theo phản xạ tự nhiên, Vu An Kỳ liền quay đầu nhìn xem là ai đã bắt được hoa cưới. Xong, chính cô cũng không khỏi bất ngờ.
Người bắt được bó hoa là An Nhã Lệ.
Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống thảm cỏ. Ngay từ ban đầu An Nhã Lệ đã chẳng có ý định bắt lấy hoa cưới. Nhưng cố tình nó lại rơi thẳng xuống chỗ cô. Đúng là cái gì càng muốn tránh thì càng khó mà tránh khỏi.
Sau đó...
Trình Nhu Nhi là người đầu tiên vỗ tay. Kéo theo một loạt âm thanh vỗ tay lào rào của khách mời vang bên tai An Nhã Lệ.
Ở trên thềm cao, Phong Dực ghé sát tai Vu An Kỳ. Anh thì thầm bảo nhỏ: "Vợ à, kiểu này chúng ta phải chuẩn bị tiền mừng dần dần đi là vừa."
"Được vậy thì tốt quá!" Vu An Kỳ đáp lời, tầm nhìn vẫn không rời khỏi An Nhã Lệ ở đằng xa.
An Nhã Lệ ôm lấy bó hoa. Ánh mắt cô lơ đãng quan sát xung quanh, lại vô tình thấy được người quen.
Trình Trạch Dương đứng cách đám đông một khoảng. Anh nhìn An Nhã Lệ, khẽ mỉm cười với cô. Vẫn là nụ cười dịu dàng ấy.
[...]
Hơn chín giờ tối, An Nhã Lệ mới trở về căn hộ của mình. Cô đặt tạm bó hoa cưới lên tủ giày, cúi người tháo giày cao gót.
"Lệ Lệ, về rồi đấy à con?"
Có giọng nói bất ngờ vang lên đằng sau An Nhã Lệ. Mẹ An nghe tiếng mở cửa liền từ trong phòng ngủ đi ra.
"Mẹ, mẹ chưa ngủ sao ạ?" An Nhã Lệ đã thay xong dép đi trong nhà. Cô ôm bó hoa đến bên mẹ An.
Mẹ An ~ An Yến Lan năm nay đã hơn năm mươi tuổi. Tuy nhiên dựa vào những đường nét trên khuôn mặt bà, không khó để nhận ra thời trẻ bà là một người phụ nữ đẹp.
"Con chưa về nhà thì sao mẹ yên tâm đi ngủ được chứ?" An Yến Lan kéo An Nhã Lệ ngồi xuống sofa. Bà nhìn bó hoa trên tay con gái, thuận miệng hỏi: "Đây là hoa cưới hả con?"
"Vâng." An Nhã Lệ gật đầu. Cô đưa bó hoa cho An Yến Lan: "Mẹ muốn xem thử không?"
An Yến Lan ôm bó hoa trong lòng. Bà đưa tay cẩn thận chạm vào từng bông hoa vẫn còn rất tươi, ánh mắt trở nên ấm áp.
An Nhã Lệ yên lặng nhìn An Yến Lan đầy chăm chú. Cô biết ước muốn lớn nhất đời này của mẹ mình chính là được một lần khoác lên chiếc váy cô dâu, gả cho một người đàn ông tốt, xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc. Nhưng có những thứ, đối với từng người, không phải cứ muốn là được.
An Yến Lan chỉ ngắm bó hoa một lúc, rất nhanh lại đặt nó xuống bàn. Bây giờ, bà mới quay sang An Nhã Lệ, cất tiếng dò hỏi con gái: "Lệ Lệ à, tính ra bây giờ con cũng đã hai lăm tuổi rồi. Công việc coi như ổn định, vậy còn chuyện tình cảm của con...?"
"Mẹ, con còn trẻ mà!" Chẳng để An Yến Lan nói xong, An Nhã Lệ lập tức ngắt lời mẹ mình. Dạo gần đây, bà vẫn thường hay hỏi khéo về vấn đề tình cảm của cô, đến mức chính cô cũng thấy phiền.
"Trẻ trung gì nữa. Con gái dì Vương cạnh nhà hơn con đúng một tuổi mà đã bầu đứa thứ hai rồi đấy!" An Yến Lan tỏ vẻ không hài lòng ra mặt.
Mà cũng khó trách được An Yến Lan. Bà vốn là một người phụ nữ truyền thống. Nhìn cô con gái duy nhất đã hai lăm tuổi đầu vẫn chưa nổi một mảnh tình vắt vai, không lo lắng mới lạ ấy.
"Lệ Lệ, mẹ không ép con phải lấy chồng sớm. Nhưng ít nhất cũng đến lúc nên tính chuyện yêu đương rồi chứ nhỉ?" An Yến Lan chỉ có mỗi một đứa con gái. An Nhã Lệ chẳng khác nào sinh mạng thứ hai của bà.
Sự lo lắng dành cho con gái của An Yến Lan, chủ yếu xuất phát từ bản năng người mẹ. Và một phần vì không muốn con gái rơi vào hoàn cảnh giống bà.
Thế nhưng, mặc kệ An Yến Lan cứ giảng giải bên tai, An Nhã Lệ chỉ im lặng không đáp. Nói đúng hơn là cô chẳng thể trả lời mẹ rằng việc mình đến bây giờ chưa có bạn trai đều do bản thân vẫn nhung nhớ mối tình đầu.
Tuy nhiên, sự im lặng của An Nhã Lệ lại vô tình khiến An Yến Lan suy diễn theo chiều hướng khác. Dường như nhớ tới chuyện gì đó, khuôn mặt bà thoáng trở nên buồn bã.
"Lệ Lệ...có phải vì việc cũ của mẹ năm xưa cho nên bây giờ con mới chẳng dám yêu đương gì đúng không?" An Yến Lan áy náy khẽ hỏi. Bà không cần con gái trả lời, đáp án đã quá rõ ràng.
Thực ra suốt hơn hai mươi năm nay, trong thâm tâm An Yến Lan luôn cảm thấy có lỗi với An Nhã Lệ. Bởi bà chẳng những không thể cho con gái nổi một gia đình trọn vẹn giống bao đứa trẻ khác, còn khiến nó phải hứng chịu lời đàm tiếu của thiên hạ vì quá khứ nhơ bẩn của mình. Thậm chí ngay cả thời điểm hiện tại, con bé vẫn bị bà làm liên lụy.
"Mẹ à, mẹ mà nói thế nữa thì con sẽ giận đấy!" An Nhã Lệ nghe xong, cô liền lập tức tỏ ý không đồng tình với suy nghĩ của An Yến Lan: "Chỉ là bây giờ con chưa muốn yêu đương thôi. Nào có liên quan gì đến mẹ cơ chứ!"
"Hơn nữa, con vốn chưa từng để tâm chuyện cũ của mẹ ra sao. Mẹ việc gì phải tự trách bản thân chứ?"
An Nhã Lệ chỉ biết người phụ nữ trước mặt đã cho cô sinh mạng, đã một mình vất vả nuôi cô suốt nhiều năm qua. Về phần quá khứ của An Yến Lan, cô trước nay chưa bao giờ để ý.
[...]
Miêu: Nếu mọi người đọc thấy hay thì cho mình xin ngôi sao nhỏ làm động lực nhé!