"Cảm ơn mẹ." Sau khi đã bình ổn lại cảm xúc, Vu An Kỳ mới chậm rãi buông Lâm Nhã An ra. Cô khẽ mỉm cười: "Con thấy đỡ hơn rồi!"
"Vậy thì tốt." Lâm Nhã An yên tâm nói: "Mẹ nghĩ chúng ta mau sửa soạn xong xuống nhà thôi con. Hội An Nhã Lệ chắc cũng sắp tới nơi rồi đấy."
"Vâng ạ." Vu An Kỳ gật đầu đứng dậy.
Nhưng lúc hai mẹ con định đi ra, một người bất ngờ chạy vào phòng, sau đó dừng ngay trước mặt bọn họ.
"Bà xã, bà xã, em mau xem thử cho anh với." Vu Kính Trung vừa nói, ông vừa giơ hai chiếc cà vạt một xanh sẫm một đỏ ra cho Lâm Nhã An: "Anh nên đeo cái nào bây giờ."
"Anh có thể tự chọn được mà." Bà vợ nào đó hài hước nhìn ông chồng nhà mình.
Từ khi phục hôn đến bây giờ, bởi vì con cái đều lớn cả nên hai người rất thoải mái tận hưởng cuộc sống vợ chồng son, dù rằng có hơi muộn một chút. Dần dần thì Lâm Nhã An mới phát hiện ông chồng yêu quý hoá ra lại là một tên cuồng làm nũng.
Cưới nhau về, Vu Kính Trung y như cái đuôi chạy theo Lâm Nhã An bất cứ khi nào rảnh rỗi. Ông cứ một tiếng vợ ơi, hai tiếng lại vợ ơi. Hình tượng chủ tịch Vu thị trong chốc lát đã bay sạch chẳng còn chút gì.
Haizzz, đều tại chứng nghiện vợ của ngài chủ tịch quá mạnh mẽ đấy mà!
Mặc dù lúc đầu Vu Kính Trung như vậy, Lâm Nhã An liền cảm thấy có chút kì quặc và xa lạ. Nhưng rồi dần dần, đối với bà, nó đã nghiễm nhiên trở thành một thói quen bình thường xảy ra mỗi ngày.
"Thế thì...lấy cái này đi." Lâm Nhã An mỉm cười cầm lấy chiếc cà vạt màu xanh sẫm. Bà nhón chân vòng cà vạt qua cổ áo sơ mi của Vu Kính Trung, giúp ông thắt nó lại.
Ấy vậy mà có người nào đó không động tay động chân là chẳng chịu yên. Vu Kính Trung thuận tiện vòng tay ôm eo Lâm Nhã An, cúi xuống hôn lên má vợ yêu một cái thật kêu.
"Đừng quậy nữa. Kỳ Kỳ còn đang ở đây." Lâm Nhã An đỏ mặt đánh nhẹ vào vai Vu Kính Trung. Người đàn ông thối này, chẳng đúng đắn gì cả.
"Haha, con không sao đâu. Ba mẹ cứ tiếp tục đi." Vu An Kỳ 'mếu máo' đáp, thật sự khóc không ra nước mắt.
Cô đã quá quen việc này, cuộc sống mỗi ngày một nồi cơm chó đến từ ba mẹ. Đúng là hạnh phúc thật mà!
...
Đội rước dâu rầm rộ hoàng tráng, đi từ biệt phủ nhà họ Vu tới nhà thờ lớn nhất Hong Kong. Nắng vàng chiếu xuống. Cái nắng dịu nhẹ mà không gay gắt, như cũng muốn chung vui cùng cô dâu chú rể. Bên ngoài nhà thờ, đâu đâu cũng ngập tràn hoa và bóng bay. Các khách mời tham dự tay bắt mặt mừng, đều nói những lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
Giờ lành đến, tất cả quan khách chờ đợi bên trong nhà thờ. Thuận theo nguyện vọng của Vu An Kỳ, cánh nhà báo không được xuất hiện tại hôn lễ ngày hôm nay.
Lúc này, Vu Kính Trung, với tư cách là ba của cô dâu, sẽ dẫn Vu An Kỳ vào lễ đường. Nhưng...
Một tay Vu An Kỳ đang ôm tay Vu Kính Trung. Cánh tay còn lại của cô bất ngờ vòng qua giữ lấy tay Lâm Nhã An: "Mẹ, con muốn cả mẹ đi cùng con nữa."
"Mẹ ư?" Lâm Nhã An có chút kinh ngạc về đề nghị của con gái. Rồi bà khẽ bảo: "Nhưng làm thế hình như không được hợp lý cho lắm!"
"Có gì mà không hợp lý cơ chứ?" Vu An Kỳ mỉm cười: "Mẹ là mẹ của con. Con muốn được cùng ba mẹ đi trên quãng đường trọng đại này."
"Vậy...được rồi!"
Tiếng nhạc vang lên. Cánh cửa lớn nhà thờ từ từ mở ra.
Vu An Kỳ hai bên trái phải khoác tay ba mẹ, hạnh phúc bước lên thảm trắng. Hai phù dâu phù rể nhí đi đằng trước không ngừng tung cánh hoa hồng trong giỏ. Cả một con đường phủ đầy hoa hồng càng thêm hút mắt quan khách.
Lại nói, phù dâu phù rể của hôn lễ ngày hôm nay cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là An Nhã Lệ và Trình Đế Uy. Hai người họ dù gì cũng đều đang trong tình trạng độc thân, đảm nhận trọng trách này cũng chẳng có gì là không hợp lý.
Vu An Kỳ vừa bước đi vừa ngẩng đầu. Qua lớp khăn voan trong suốt, cô nhìn thấy ở đầu kia của thánh đường có bóng dáng cao lớn của một người đàn ông. Đó là Phong Dực, là người sẽ trở thành chồng cô, cùng cô đi suốt quãng đường đời còn lại.
Một đoạn đường thảm trắng rất nhanh liền kết thúc. Vu Kính Trung nghiêm giọng nói với chàng rể tương lai: "Phong Dực, tôi giao Tiểu Kỳ cho cậu. Cậu nhất định phải che chở cho con bé thật tốt đấy!"
"Dạ vâng." Nét mặt Phong Dực trịnh trọng. Anh đón lấy tay tân nương của mình từ tay ba mẹ vợ, đan tay mình vào tay cô. Hai người nhìn nhau thoáng mỉm cười, rồi đồng thời đứng hướng về phía cha xứ.
Hôn lễ chính thức bắt đầu. Cha xứ mở cuốn kinh thánh ra, nghiêm trang hỏi: "Phong Dực tiên sinh, con có đồng ý lấy Vu An Kỳ tiểu thư làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với vợ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng vợ suốt đời không?"
"Con đồng ý." Phong Dực chẳng hề do dự liền đáp.
Cha xứ lại quay sang Vu An Kỳ: "Vu An Kỳ tiểu thư, con có đồng ý lấy anh Phong Dực làm chồng, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với chồng, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng chồng suốt đời không?"
"Con đồng ý." Vu An Kỳ lập tức gật đầu. Trong giọng nói của cô còn ẩn chứa sự ngọt ngào rất dễ nhận ra.
Cha xứ hài lòng nhìn hai người họ. Lúc này, ông mới nói tiếp: "Xin Thiên Chúa đoái thương xác nhận sự ưng thuận mà chúng con đã tỏ bày trước Hội Thánh, và xin Người đổ tràn đầy ơn phúc cho chúng con.
Sự gì Thiên Chúa liên kết, loài người không được phân ly. Amen."
Tiếp theo đó là màn trao nhẫn.
Cặp nhẫn đặt trong hộp nhung đỏ được Vu An Niên cầm đến trước mặt đôi vợ chồng mới cưới. Cậu bé nâng cao hộp nhẫn lên quá đầu, im lặng chờ đợi.
Theo quan niệm ngày xưa, nam tả nữ hữu. Hai chiếc nhẫn lần lượt được đeo vào ngón áp út trên tay phải của Vu An Kỳ và tay trái của Phong Dực. Lúc này, khăn voan của cô dâu mới được chú rể chậm rãi vén lên.
Đôi tân lang tân nương đối diện nhìn nhau, trên khuôn mặt chỉ toàn ấm áp cùng ngọt ngào. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cả hai trao nhau nụ hôn hạnh phúc. Từ nay về sau, họ chính là vợ chồng rồi!
...
Miêu: Hế nhô mọi người, em đã trở lại đây ạ. Có ai quên mất Miêu chưa? Chắc là chưa đâu nhỉ!
Hôm nay ngoi lên đây vừa đánh dấu sự trở lại sau một tuần mất hút, vừa để thông báo với các độc giả của Miêu vài điều.
Đó là tác phẩm "Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đọa" của Miêu đã bị một số trang web chuyên đăng lậu truyện ăn cắp.
Và hôm qua thì mình có nhận được hai cmt của một bạn độc giả. Đại ý của bạn ấy là "thấy truyện này có đăng trên truyện full" và "nếu bạn là tác giả thì hãy lấy lại truyện của mình đi".
Thực sự thì đây không phải lần đầu tiên mình bị ăn cắp truyện bởi mấy web lậu kiểu này. Trước đó nữa, cũng có hai truyện khác của mình đã từng gặp tình trạng tương tự. Thậm chí lượt view trên vài web lậu còn cao gấp chục lần trên nền tảng do chính mình đăng tải.
Tất nhiên, không phải mình không muốn lấy lại truyện của mình. Mà do mình không đủ khả năng để làm điều đó.
Hôm nay, Miêu muốn nói rằng, xin cảm ơn tất cả các độc giả vẫn luôn âm thầm ủng hộ Miêu trong suốt thời gian qua.
Truyện Miêu viết chỉ được đăng độc quyền ở app Wattpad (dưới tên Miêu Miêu) và Mangatoon/Noveltoon (dưới tên Miêu Miêu Khuynh Thành). Ngoài các app đó ra, tất cả các app, web hay là cá nhân nào khác up lại truyện đều là ăn cắp. Nếu như thay đổi gì, hoặc Miêu định up thêm ở chỗ nào nữa thì sẽ thông báo cho mọi người.
Hy vọng rằng nếu có thể, các độc giả hãy tiếp tục ủng hộ truyện của Miêu ở những nền tảng được đăng bởi chính tác giả. Nói không với truyện đăng lậu!