"Tiểu Kỳ, em đừng nổi nóng. Anh chẳng qua cũng chỉ là muốn tiết kiệm cho em thôi." Mắt thấy Vu An Kỳ mặt mày nhăn nhó khó chịu, Tôn Diệc nhận ra mình đã chọc giận cô. Hắn ta ôm vai An Kỳ, vội đổi giọng dỗ dành cô gái nhỏ.
Nhưng Vu An Kỳ chẳng thèm để cho Tôn Diệc chút mặt mũi nào. Cô gạt phắt tay của gã đàn ông ra, lạnh nhạt liếc hắn: "Em không muốn chúng ta tiếp tục về chủ đề này nữa."
"Được, được. Vậy chúng ta không nói nữa." Tôn Diệc bị ghét bỏ cũng chỉ đành gượng cười. Hắn ta bây giờ cần phải lấy lòng Vu An Kỳ, không thể khiến cô mất hứng.
Với tình hình hiện tại của nhà họ Vu, cô cả Vu An Nhiên đang ở nước ngoài, chẳng biết bao giờ mới quay về. Cô ba Vu An Tình thì đã qua đời vì tai nạn giao thông. Cho nên cô hai Vu An Kỳ nghiễm nhiên trở thành ái nữ duy nhất của chủ tịch Vu.
Nếu Tôn Diệc trở thành rể nhà họ Vu, chắc chắn không chỉ mình hắn ta một bước lên mây, mà cả Tôn thị cũng sẽ được lợi không nhỏ. Đó là còn chưa kể, cô hai Vu An Kỳ cũng là một trong những người thừa kế Vu thị...
Nghĩ tới tương lai sáng lạn rộng mở trước mắt, Tôn Diệc càng thêm quyết tâm. Hắn ta nhất định phải câu được con cá lớn Vu An Kỳ này.
Vu An Kỳ đi đằng trước hoàn toàn chẳng hề hay biết về những suy tính bẩn thỉu của Tôn Diệc. Đôi mắt cô lơ đãng nhìn quanh, đột nhiên trông thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Đoán xem là ai?
Là Phong Dực và An Nhã Lệ.
Chẳng thể ngờ lại gặp nhau ở đây. Đúng là trùng hợp, càng giống oan gia ngõ hẹp.
Trong lòng vô thức nảy sinh ra cảm giác muốn né tránh. Hiện tại người mà Vu An Kỳ không muốn gặp nhất chính là bọn họ. Cô quay gót, định bụng sẽ kéo Tôn Diệc rời khỏi thì...
"Dực thiếu, thật trùng hợp quá!" Tôn Diệc lúc này cũng đã thấy Phong Dực và An Nhã Lệ, liền cất tiếng gọi. Giọng của hắn khá to, cho nên thành công thu hút hai người kia nhìn về phía này.
Vu An Kỳ thật sự chỉ muốn xông lên lấy cái gì đó nhét vào miệng Tôn Diệc để hắn ta im lặng. Cô đang tính bài chuồn. Hắn thì hay rồi, trực tiếp phá luôn kế hoạch của cô.
Tên đầu heo ngu ngốc này!!!
Tuy nhiên, khó trách Tôn Diệc lại hành động như vậy. Tôn thị của hắn ta hiện nay đang đàm phán một hợp đồng đầu tư với tập đoàn của nhà họ Phong, nhưng chưa thành công. Cho nên gặp Phong Dực ở đây, hắn mau miệng chào hỏi, ra sức lấy lòng anh thì cũng là điều hợp lí.
Phong Dực và An Nhã Lệ cùng nhìn về một hướng. Nhưng bọn họ chẳng hề nhận ra Tôn Diệc, chỉ chú tâm vào duy nhất Vu An Kỳ đứng sau lưng hắn ta.
"Dực thiếu, tôi là Tôn Diệc của tập đoàn Tôn thị!" Tôn Diệc bước lên chào hỏi hai người họ.
À rồi, lúc này thì Phong Dực đã nhận ra người trước mặt là ai. Anh gật đầu xem như chào hỏi. Tuy nhiên, đôi mắt lại không nhìn Tôn Diệc mà dán chặt lên người Vu An Kỳ.
Vu An Kỳ bắt gặp ánh mắt Phong Dực hướng về phía mình. Cô liền vội vàng cúi đầu né tránh. Hai tay vì hốt hoảng mà bấu chặt vào tà váy. Anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy là ý gì?
Một màn bốn mắt truy đuổi của Phong Dực với Vu An Kỳ tất nhiên sẽ không tránh khỏi sự chú ý của An Nhã Lệ. Thấy thế, cô ấy khẽ mỉm cười, thân thiết khoác tay Phong Dực, cũng nhìn qua An Kỳ rồi cất lời hỏi Tôn Diệc: "Tôn thiếu, không biết vị đằng sau anh là...?"
Tôn Diệc lúc này mới nhớ tới mình còn dẫn theo một cô bạn gái. Hắn quay lại kéo tay Vu An Kỳ đến trước mặt hai người kia, khoác vai cô, vui vẻ giới thiệu: "Đây là bạn gái của tôi ~ Vu An Kỳ. Tiểu Kỳ, đối diện em là Dực thiếu của Phong thị và bạn gái anh ấy."
"Thì ra là cô hai nhà họ Vu!" An Nhã Lệ tươi cười với Vu An Kỳ.
"Xin chào! Em là bạn gái của anh Diệc." Vu An Kỳ lúc này cũng đã lấy lại được sự bình tĩnh. Cô mỉm cười cho có lệ, khẽ khàng đáp.
Tình cảnh oái oăm này...Bọn họ rõ ràng là thân thiết, lại vờ như những người xa lạ chẳng quen.
"Tôn thiếu và bạn gái định đi ăn trưa sao?" An Nhã Lệ nhẹ nhàng hỏi. Sau khi nhận được cái gật đầu của Tôn Diệc, cô ấy liền nói tiếp: "Chúng tôi cũng chuẩn bị ăn rồi. Không bằng hai người cùng ăn với chúng tôi luôn cho vui."
"Như thế hình như không ổn lắm..." Vu An Kỳ vốn đang định từ chối khéo cô ấy thì Tôn Diệc bất ngờ cắt ngang: "Nếu An tiểu thư với Dực thiếu chẳng ngại, vậy chúng ta cùng ăn cũng được."
Giọng điệu hắn ta lộ rõ vẻ cao hứng. Có Phong Dực ở đây, nhân cơ hội này mà bàn chuyện hợp tác thành công thì còn gì bằng nữa.
Lời Tôn Diệc vừa dứt, Vu An Kỳ liền khẽ chau mày. Vẻ mặt dường như không mấy vui vẻ. Nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể bỏ về, nên cô chỉ đành ngồi ăn cùng bọn họ.
[...]
Hai cặp đôi ngồi ở hai phía đối diện chiếc bàn trong một phòng riêng đã được đặt trước. Trên bàn là hàng loạt những món ăn truyền thống với đủ màu sắc hương vị khiến người ta phát thèm.
Bầu không khí giữa Phong Dực và An Nhã Lệ khá thoải mái. Từ khi ngồi vào bàn tới giờ, cả hai chẳng ngừng hàn huyên, thỉnh thoảng An Nhã Lệ sẽ làm một vài động tác thân mật.
Thực ra là cô ấy cố tình làm vậy đấy!
Nhìn thấy hai con người rõ ràng thích nhau mà lại xem như không hề quen biết này, An Nhã Lệ bỗng chốc nảy sinh ý nghĩ trêu chọc Vu An Kỳ. Chẳng hiểu Phong Dực có nhận ra trò đùa nghịch ngợm của cô ấy hay không, nhưng anh luôn phản ứng thuận theo tự nhiên, càng khiến bọn họ trông giống một cặp đôi ân ái.
Điều này đã thành công khiến tâm trạng mới ổn định đôi chút của Vu An Kỳ bỗng khó chịu trở lại. Cô mím môi, đôi đũa trong tay bị siết chặt.
Mà vẻ mặt Tôn Diệc cũng chẳng khá hơn là bao. Hắn ta vốn muốn nhân cơ hội này bàn chuyện hợp tác với Phong Dực. Nhưng anh luôn khéo léo đổi chủ đề khiến hắn không đạt được mục đích của mình.
Đúng lúc này, người phục vụ lại mang lên một đĩa tôm xào hạt điều. Nhìn đĩa tôm trên bàn, Vu An Kỳ bất ngờ nảy ra một ý định...
"Tôn Diệc, anh nếm thử món này đi."