"Nhiên Bảo, vào đây giúp mẹ một tay đi con."
Đúng lúc này, từ trong bếp truyền ra tiếng gọi của Lâm Nhã An. Nghe thế, Hắc Ly liền vội đứng lên. Cô quay sang nói với Vu Kính Trung: "Ba, ba bế Viên Nhi hộ con một lát nhé. Để con vào giúp mẹ làm đồ ăn sáng đã."
"Được thôi." Vu Kính Trung mỉm cười, rất thoải mái mà đồng ý: "Con cứ đi đi."
...
Ở trong bếp, Lâm Nhã An đang làm bánh bao. Thấy vậy, Hắc Ly cũng vội xắn áo lên, rửa tay sạch sẽ rồi giúp mẹ mình một tay.
Nhân và vỏ bánh đều đã được chuẩn bị từ lâu. Giờ chỉ cần gói và hấp bánh là xong.
"Mẹ, mẹ biết gì không?" Trong lúc gói chiếc bánh đầu tiên, Hắc Ly thuận miệng nói với Lâm Nhã An: "Con vừa nghe được một chuyện rất thú vị đấy!"
"Ồ... Là chuyện gì thế?" Lâm Nhã An hiếu kì, cười nhẹ mà hỏi.
"Một chuyện liên quan tới ba." Hắc Ly tỏ vẻ thần bí.
Con gái đề cập đến chồng cũ, động tác gói bánh của Lâm Nhã An đột nhiên khựng lại. Sau đó, bà chậm rãi đặt chiếc bánh vừa gói xong vào cái đĩa sạch trên bệ bếp, bảo cô: "Nói thử xem nào."
Hắc Ly mỉm cười. Cô hơi ghé sát tai Lâm Nhã An, nhỏ giọng thì thầm: "Mẹ, có lẽ lần này ba sang đây là để theo đuổi mẹ đấy!"
"Đừng nói linh tinh." Lâm Nhã An mắng yêu con gái: "Ba sang đây là vì thăm hai đứa thôi."
"Con không hề nói linh tinh mà." Lời của Hắc Ly chắc như đinh đóng cột: "Thông tin vô cùng xác thực được kiểm chứng bởi bà nội và Tiểu Kỳ đấy mẹ."
Lâm Nhã An không đáp, chỉ dịu dàng mỉm cười. Tới khi cho bánh bao vào lồng hấp, bà bất ngờ cất tiếng hỏi: "Nhiên Bảo, nếu như... Mẹ chỉ nói là nếu như thôi nhé! Nếu như mẹ quay về với ba, thì con có đồng ý không?"
Sở dĩ Lâm Nhã An hỏi câu này là bởi vì bà biết Hắc Ly vẫn rất nhạy cảm về những chuyện Vu Kính Trung từng gây ra. Từ mỗi việc con bé làm đều dễ dàng thấy được thái độ oán giận đến cùng cực của nó.
Hắc Ly đã rửa sạch tay. Nhân lúc lau tay bằng khăn, cô mới nhẹ nhàng đáp: "Sao cũng được, miễn là mẹ cảm thấy vui vẻ thì con đều đồng ý."
Một câu nói này của Hắc Ly xem như ngầm đồng ý để Vu Kính Trung và Lâm Nhã An qua lại. Thực ra, cô vốn đã suy nghĩ thông suốt từ lâu. Dù sao tâm tư của mẹ đều chỉ dành hết cho ba. Quá khứ của ba tuy khó chấp nhận, nhưng ông vẫn là ba cô. Giả sử về sau ba sẽ yêu thương mẹ, đối xử với mẹ thật tốt, thì chuyện cũ cô cũng có thể nhắm mắt bỏ qua.
"Cảm ơn con, Nhiên Bảo." Vẻ mặt Lâm Nhã An tức khắc trở nên vui vẻ. Con gái đồng ý rồi, quả thật rất tốt.
Tuy nhiên, Hắc Ly đồng ý thì đồng ý. Cô cũng không quên nhắc nhở bà: "Nhưng mà mẹ đừng tha thứ cho ba quá dễ dàng. Nhất định phải thử thách ba thật nhiều vào, để ba ăn quả đắng."
Lời Hắc Ly vừa dứt, Lâm Nhã An liền bị cô làm cho phì cười. Bà không nhịn được, giơ tat đánh nhẹ lên vai con gái: "Quỷ nhỏ, đấy là ba của con. Con nỡ nhìn ba con chịu khổ sao?"
Thực ra, Lâm Nhã An hoàn toàn hiểu rõ. Con gái đều vì muốn tốt cho ba mẹ.
"Chịu khổ thì chịu khổ chứ sao?" Hắc Ly vẫn điềm nhiên: "Yêu đương, phải trải qua khó khăn thì mới biết quý trọng, mới có lâu dài. Phải để ba nếm trải một chút mới hiểu mẹ của con đáng giá thế nào. Nếu mẹ chẳng vì ba, chắc chắn đã sớm rời đi, tìm được một người đàn ông tốt hơn mà hạnh phúc về sau rồi."
Luận nhan sắc, Lâm Nhã An ăn đứt Thẩm Chi Lăng.
Luận địa vị, Thẩm Chi Lăng chẳng bằng một góc mẹ cô.
Luận nhân phẩm, có lẽ cái này không cần bàn nữa.
Thật sự đến bây giờ Hắc Ly vẫn chẳng thể hiểu nổi. Tại sao ba cô lại có thể vừa mắt Thẩm Chi Lăng mà vứt bỏ mẹ cô được nhỉ?
Chắc là giống như mọi người thường nói: Đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu. Tiếc rằng ba cô quá xui xẻo, yêu đúng một ả đào mỏ.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt con gái biến đổi vô cùng sinh động, ý cười trên môi Lâm Nhã Am cầng đậm. Nhưng trong lòng bà cũng bắt đầu có suy tính riêng của bản thân.
Giả sử Vu Kính Trung thật sự muốn quay lại, Lâm Nhã An tất nhiên sẽ không từ chối. Chỉ là bà cũng chẳng cho ông được như ý dễ dàng đâu.
...
Trong khi mẹ và con gái đứng bếp vừa nấu nướng vừa trò chuyện thì ở ngoài phòng khách, ông ba Vu Kính Trung và cậu con trai Lâm Tử Hạo cũng cũng là một khung cảnh tương tự.
"Ba, ba sang đây vì muốn theo đuổi mẹ đúng không?" Lâm Tử Hạo vừa đẩy xe nôi để cho Viên Nhi ngủ ngon, vừa mang vẻ mặt hóng hớt nhìn sang Vu Kính Trung.
"Ai bảo con thế?" Vu Kính Trung giật mình, có chút ngạc nhiên hỏi. Làm thế nào mà thằng nhóc này lại biết được vậy?
"Ôi dào, nguồn thông tin của con thì nhiều lắm. Mà trông vẻ biểu cảm của ba thì chắc chắn là đúng rồi." Lâm Tử Hạo tỏ ra rất đắc ý: "Nhưng ba yên tâm. Con không định cản trở đâu. Con sẽ tư vấn để ba 'cưa đổ' mẹ nhanh nhất có thể."
"Con?" Vu Kính Trung nhìn thằng con với một ánh mắt đầy ngờ vực và 'khinh bỉ': "Một thằng nhóc còn chưa có bạn gái như con thế mà lại dám đòi dạy ba 'cưa đổ' mẹ?"
"Nhưng con hiểu mẹ." Lâm Tử Hạo rất tự tin: "Đảm bảo con hiểu mẹ hơn ba. Hơn nữa, con còn biết một vài chuyện vô cùng đặc biệt..."
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như mẹ con có khá nhiều người theo đuổi. Ba à, ba không phải là ứng cử viên duy nhất đâu."
(Miêu: Chương này ngắn muốn xỉu up xỉu down thế mà cũng hơn ,k chữ. Hành trình theo đuổi vợ cũ của bác trai giờ mới chính thức bắt đầu thoai nha mọi người. Mà dự đoán là sẽ còn gian nan lắm. Sau khi xong bác trai bác gái mình mới viết về cp phụ.)