Tôi vẫn nhớ như in cái ngày hôn nhân của chúng tôi được quyết định.
Đó là một buổi chiều giá buốt.
« Ông chủ gọi mày đấy. Ông ấy có chuyện muốn nói với mày. » Một giọng nói vang lên sau lưng tôi khi tôi đang quét lá rụng bị gió bắc thổi bay, tôi quay người lại.
Đứng đó là một hầu nam trạc tuổi tôi, cậu ta buồn bực liếc xéo tôi. Tại sao mình phải làm chuyện này chứ ? --- Ý nghĩ này viết ngay trên mặt cậu trai nọ. Cậu ta còn tức tối hơn khi thấy tôi đứng đó mà không đáp lại.
« Mày có nghe không đấy ? Nếu có thì nói gì đi chứ. Đần độn. »
Tôi còn im lặng hơn nữa khi bị cậu ta chế nhạo.
Ngu ngốc, đầu đất, vô tích sự, đần độn. --- Những lời nhục nhã không ngừng bắn về phía tôi. Tim như bị đục khoét dù tôi đã quen với đau đớn. Trái tim với dòng máu đang chảy lạnh dần, và tôi có cảm tưởng rằng nó đã băng giá rồi.
Tôi đứng im như tượng, tay bấu chặt vào cáng chổi.
Xúc cảm cứng rắn của nó kéo tôi trở về thực tại, ngay cả đồ vật cũng chối bỏ tôi.
Cậu trai điên tiết vì đã đứng đó hồi lâu nhưng vẫn không nhận được lời hồi đáp nào. Cậu ta quay đầu nói với lại.
« Mau đi đi. » rồi rời đi.
Tôi nhìn đám lá cuốn theo bước chân vội vã của cậu ta, khổ não vì tôi phải quét chúng lần nữa.
--- Dù tôi có quét mấy thì cũng chẳng thể nào sạch được.
Tôi sửa sang lại mũ trùm đầu, ngẩng mặt lên ngắm nhìn bầu trời xám xịt đầy mây của mùa đông. Trông như trời sẽ mưa bất cứ lúc nào vậy.
Lá rụng dính chặt vào mặt đất khi trời mưa, và sẽ rất khó quét. Tôi muốn ngay lập tức hoàn thành việc quét dọn nhưng ngay cả đứa đần độn như tôi cũng hiểu được phải ưu tiên mệnh lệnh của ông chủ.
Tôi bỏ cuộc, cất chổi và xẻng hốt rác đi và đi đến nơi ở của Ông chủ.
« Mày chậm quá đấy. » Câu nói này ném vào mặt tôi ngay khi tôi tiến vào phòng làm việc của lão, tôi cúi đầu xin lỗi.
Ngước đầu lên, tôi thấy một người đàn ông trung niên bên cạnh cửa sổ, nguồn sáng duy nhất trong căn phòng mờ tối. Lão ta nhăn mặt như thể đang nhìn vào thứ gì đó kinh tởm lắm.
Đối lập hẳn với tôi, gã đàn ông vận trên người một chiếc áo khoác nhung xa xỉ cùng với sơ mi bằng lụa phối nhiều lớp đăng ten bên dưới.
Quần và giày của lão cũng là hàng loại một. Tuy nhiên vì lão ta quá béo nên mấy chiếc cúc trên áo của lão như sắp bung ra đến nơi.
Gương mặt lão tròn ủm, có cảm tưởng như gương mặt đẹp trai thời trẻ của lão chỉ là một lời nói dối. Má và cằm lão núc ních mỡ.
Thứ duy nhất không thay đổi là mái tóc vàng hoe kia. Lúc trước lão hay chải nó ra phía sau cho gọn.
--- Một con lợn trong bộ cánh quý tộc.
Ngày xưa tôi hay gọi lão như thế, một con lợn xấu xí tham lam và không có chút thanh lịch nào.
Tên lão là Rudoph Heinz von Lagerfeld.
Quý tộc với tước vị Hầu tước, dù lão ta đã gần như đã phá sản thì vẫn là chủ nhân của dinh thự này.
Đồng thời, lão ta cũng là chủ nhân và là cha của tôi.
Tôi là con của lão và mẹ mình, bà là một con điếm, và tôi được lão mang về nhà sáu năm trước khi mẹ tôi qua đời vì bệnh dịch.
« Ngài có gì muốn nói với tôi ạ ? » Tôi hỏi trong lúc trộm nhìn đôi tay đen đúa dơ bẩn của lão, lão chỉ đáp lại bằng tiếng chậc lưỡi.
Điều lão không ưa hẳn là sự tồn tại của tôi.
Tôi nghĩ nó thật buồn cười.
Tất cả là do lão mà tôi mới tồn tại và trông nhớp nhúa đến vậy.
« Đừng có cư xử như con hầu nữa. Mày sẽ được dạy lễ nghi và văn hóa từ ngày mai. »
« Ngài nói vậy là có ý gì ạ ? » Tôi hỏi.
Gương mặt lão vặn vẹo vì ghê tởm.
« Có nghĩa là mày sẽ được đối xử như con gái của tao. »
Lão đang nói cái gì vậy kìa ?
Tôi bị khinh vì là con gái của điếm và là một con nhỏ tham lam. Ông đánh đập tôi và nói với tôi rằng nếu tôi còn muốn ở lại căn nhà này, tôi phải làm việc như một con hầu.
Ông bới móc lỗi lầm của tôi rồi đánh đập đến mức khiến lưng tôi nhói đau, thấy tôi chập chạp, tôi cướp đi bữa ăn của tôi rồi ném tôi ra ngoài phơi thân với giá rét.
Đã vậy tại sao ông còn nói ra những lời đó… ?
« Mày nhìn tao như vậy là sao hả? Cái con nhỏ tham lam nhà mày sắp được làm con gái của một quý tộc đó, không biết sao ? Mày không thích cái gì chứ ? Mày nên tỏ ra biết ơn và quỳ lạy dưới sàn kia kìa. »
Tôi không thể nhìn thẳng vào điệu cười khả ố của lão nên tôi cúi mặt xuống.
Tôi chậm chạp quỳ xuống, chống tay lên sàn, cúi đầu và quỳ mọp xuống.
Sàn nhà lạnh lẽo khiến trái tim tôi giá băng.
Lúc ấy, tôi không cảm thấy đau lòng như trước kia nữa, tôi cũng biết được đây là sự sỉ nhục. Vậy nên, tôi không buồn chống đối.
Vứt cái lòng tự trọng nhỏ nhoi của tôi đi sẽ tốt hơn là chống đối rồi bị ăn đánh.
« Tại sao vậy ạ… »
« Sao ? » Lão ta hỏi, chắc là do tôi đang quỳ nên lão không nghe rõ.
Tôi chậm rì rì ngước mắt lên, gồi trên sàn rồi hỏi lại lần nữa, « Ngài có thể nói cho tôi nghe lý do tại sao không ạ ? »
« Tao sẽ dùng mày như một con tốt. Ta sẽ gả mày đi. »
« Gả đi ạ ? »
« Đúng thế. Mày nên thấy vui đi. Bạn đời của mày là một quý tộc trẻ tuổi. Hắn ta không chỉ lắm tiền mà còn đẹp trai nữa. Làm chồng của một con nhỏ thấp kém như mày đúng là phí phạm. »
Tôi tự thấy nghi ngờ lỗ tai của mình. Tôi đần mặt lẩm bẩm, « Tại sao lại là con ? »
Người đàn ông là có một đứa con gái khác cũng vừa 16 tuổi năm nay. Cô ta là quý cô được chăm bẵm cẩn thận như công chúa và đích thực là thiên kim quý tộc.
Không phải gả cô ta đi sẽ tốt hơn tôi sao, tôi chỉ là một con nhỏ thấp hèn và không được giáo dục tử tế thôi mà ?
« Ngu ngốc, chỉ có mày thôi. Victoria là người thừa kế của nhà Lagerfeld. Con bé sẽ không được gả đến nhà khác. Bọn ta sẽ nhận chồng con bé ở rể. »
Người đàn ông này không thấy thỏa mãn nếu không khiến tôi phải đau khổ.
Thế thân cho mẹ tôi, ông ta muốn khiến tôi, con gái ruột của lão ta, đau khổ.
Thế nên lão ta mới nhận nuôi đứa trẻ mồ côi là tôi.
[Hãy đến nhà ta nào, Ophelia. Chúng ta sống cùng nhau nhé.]
Lão ta đưa tay về phía tôi với nụ cười trên môi, nhưng rồi ngay khi về đến dinh thự, lão tát bàn tay tôi.
[Mày sẽ bị trừng phạt thay thế cho người mẹ phản bội của mày.]
Lão ta tàn bạo hành hạ tôi, đánh tôi trầy da tróc thịt mỗi khi tâm trạng lão không tốt.
Đám người hầu hiểu ý của lão và hùa nhau bắt nạt tôi. Bọn họ xả hết sự bất mãn của bản thân lên người tôi.
[Tao sẽ không để cho mày được sống vui vẻ. Tao sẽ khiến mày chịu đựng nhiều hơn những gì tao phải chịu.]
Người đàn ông mà mẹ tôi yêu đã không còn ở đây nữa.
Chỉ còn lại một gã đàn ông thảm hại xấu xí, kẻ không thể bộc bạch được nỗi lòng mình và bị cơn tuyệt vọng ăn mòn.
Và đó không phải là cha tôi.
Chúng tôi có thể có liên hệ máu mủ, nhưng lão không phải cha tôi.
« Mày sẽ được đào tạo trong hai tháng. Tao sẽ sắp xếp gia sư, nên liệu mà trở thành quý cô hoàn hảo đi đấy. Nếu ngay cả điều này mày cũng không làm được thì mày đúng là chẳng đáng một đồng. Mày có thể đi làm đĩ như mẹ mày hoặc là vào tu viện cho rồi. »
Tôi chắc rằng cuộc hôn nhân này không phải cuộc hôn nhân bình thường. Hẳn là phải có ẩn tình gì phía sau vì điều kiện của bên kia rất tốt.
Cơn giận lấp đầy trái tim tôi như thể bị đào ra vậy.
Nếu tôi không muốn thì trái tim tôi sẽ không giá băng, và tôi chẳng thấy buồn gì. Nhưng tôi có cảm giác như mình bị bỏ rơi vậy.
« Tao nhận nuôi một đứa như mày mà không cần bồi thường gì, tao để mày ở trong cái nhà này, cho mày áo mặc và thức ăn. Hãy báo đáp ân tình đó đi. » Gã đàn ông nói xong, vẫy tay bảo tôi xéo đi.
« Nhìn vào cái bản mặt y hệt mẹ mày khiến tao bực mình. Chán thật, nếu mày không giống mẹ mày thì chắc tao sẽ yêu mày lắm. »
Tôi đứng dậy, cúi đầu rồi bước ra cửa.
Tôi cố tránh nhìn vào biểu cảm của lão. Dù lão có đang trừng mắt hay khinh bỉ nhìn tôi cũng không quan trọng.
Tôi nhanh chân bước qua hành lang mờ tối.
Nếu tôi không mau chóng trở về làm việc, trưởng hầu nữ sẽ lại nổi cơn tam bành với tôi cho mà xem. Dù tôi có nói là được ông chủ cho gọi bà ta cũng chẳng thèm nghe đâu.
--- A, nhưng mà….
Tôi đột nhiên nghĩ lại và dừng bước.
Người đàn ông đó yêu cầu tôi không được cư xử như người hầu nữ. Chuyện lão bỏ qua sự thật rằng đã lão bóc lột tôi tận xương và gọi đó là diễn trò thật nực cười biết bao, nhưng tôi chẳng có lựa chọn nào ngoài việc phục tùng lão.
Tôi không phải mặc những bộ quần áo rách rưới nữa, và cũng chẳng cần phải lo lắng về việc quét lá rụng mỗi khi mưa đến.
Từ ngày mai tôi sẽ là quý nữ nhà Lagefeld.
Tôi kích động muốn hét lên và dùng hai tay che kín mặt mình.
« Tôi sẽ không buồn khổ đâu. »
Đây là dinh tự của lão, vì thế tôi phải tuân theo mệnh lệnh của lão khi còn ở nơi này.
Tôi sẽ trở thành một quý cô hoàn hảo, nhưng nếu thất bại thì tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà ông ta muốn và trở thành điếm hoặc một nữ tu.
Nhưng khi rời khỏi dinh thự này thì mọi chuyện sẽ khác.
« Tôi sẽ không buồn khổ nữa. » Tôi thề.
Tôi ngửi thấy mùi bụi khô toát ra từ bàn tay cầm chiếc dù gãy.
Kể từ ngày được ban lệnh phải gả đi, tôi được ở trong một căn phòng tử tế thay vì cái nhà kho, tôi mặc váy chứ không khoác lên mình bộ quần áo rách rưới của người hầu nữa.
Chiếc váy màu xanh xám này trông thật xoàng xĩnh nếu so với mấy chiếc của con gái lão, Victoria, nó là bộ váy mà quả phụ hay mặc, nhưng so với bộ đồ rách tơi tả của người hầu thì còn thoải mái chán.
Tôi được cho ăn đủ một ngày ba bữa và được ngủ trên giường êm nệm ấm vào buổi tối.
Ba ngày sau gia sư đến. Chúng tôi chào hỏi qua loa, rồi cô hết lòng dạy tôi văn hóa và lễ nghi.
Đôi khi cô tỏ ra là một người thầy nghiêm khắc khi đánh phạt tôi không nương tay.
Tôi được người mẹ quá cố của mình cách đọc hiểu đơn giản, nên khi trở lại với cuốn sách học đánh vần cơ bản mà gia sư đưa, tôi nói rằng, « Em có thể đọc và viết. Em có thể ngâm thơ đôi chút. Em sẽ học lễ nghi, nhưng hẳn là cô quên là em không có nhiều thời gian rồi. Em không biết nhảy và cũng chẳng hiểu gì về âm nhạc. Vậy nên, em muốn nhờ cô chỉ dẫn... Dù có bị đánh phạt bao nhiêu lần cũng không sao, miễn là em có thể trở thành một quý cô hoàn hảo là được ạ. »
Nếu không thể trở thành một quý cô hoàn hảo thì tôi sẽ tàn đời.
Đó là là dấu chấm hết của cuộc đời tôi, người đàn ông đó chắc sẽ hả hê lắm.
Vậy nên, tôi đang liều cả mạng mình.
Tôi lao vào học như điên, học văn hóa và lễ nghi.
Một tháng sau tôi gặp đối tượng kết hôn của mình lần đầu tiên.
Đối tượng kết hôn của tôi muốn hai bên gặp mặt, người đàn ông đó chấp nhận bở vì tôi đã học đủ văn hóa và lễ nghi để không làm ra điều gì đáng xấu hổ trước công chúng rồi.
Song, sự thật có thể là lão ta không thể trái lệnh một người ở địa vị cao hơn.
Người đàn ông đó là yêu cầu đối tượng kết hôn của tôi đầu tư vào việc làm ăn của lão để đổi lấy một trong hai đứa con gái, và anh ta đã chọn tôi mà không do dự. Con gái vàng ngọc của lão sẽ không phải là người bị bắt làm con tin, nhỏ đáng ghét mới bị như thế.
Đương nhiên tôi nhớ rõ ngày hôm ấy… nhớ cái ngày mà tôi gặp Orpheus còn rõ ràng hơn lúc tôi được ra lệnh là phải lấy anh.
Hôm đó mà một buổi chiều lạnh lẽo.
Tuy nhiên thời tiết lại tốt, không giống như tháng trước. Trời không mây, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào căn phòng.
Người đàn ông đó nói rằng đối tượng kết hôn của tôi không chỉ lắm tiền mà còn đẹp trai, và lão hoàn toàn đúng.
Bá tước Rosenberg, Orpheus Diderik von Rosenbery là một người đàn ông trẻ tuổi khôi ngô với mái tóc đen và đôi mắt xanh lam, con người chàng toát ra vẻ u buồn.
« Hân hạnh được gặp ngài, thưa Bá tước Rosenberg. »
« Cứ gọi là ta là Orpheus là được rồi. Làm ơn cho phép ta gọi nàng là Ophelia nhé. » Chàng cười nhẹ và thân thiện đáp lại lời chào của tôi, tôi thì còn đang mải ngưỡng mộ vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú của chàng.
« Dạ, em sẽ làm như vậy ạ. » Tôi đáp lại nhưng lòng cảm thấy hơi không thoải mái lắm.
Nếu nhìn gần hơn vào mắt Opheus, tôi có thể thấy được lời nói của tôi không chạm được vào mắt chàng.
Miệng chàng cong lên, nhưng cặp mắt xanh lam chỉ lạnh lùng vô cảm. Chàng lia một cái nhìn băng giá, cái nhìn rất hợp với màu mắt chàng về phái tôi.
Tôi không cảm thấy chút thiện chí nào từ chàng, và đôi mắt chàng khiến tôi cảm nhận được ý niệm hoàn toàn trái ngược.
--- Chàng ta không hài lòng điểm gì vậy ?
Người đàn ông đó dặn tôi phải giữ kín chuyện tôi là con gái của điếm. Vậy nên, lão chắc là cũng chưa nói với Nam tước Rosenberg.
Tôi không được người ta thích chắc là vì thế.
Có phải là vì ấn tượng về tôi ? Hay là ngoại hình ? Hay có lẽ là cả hai ?
Tôi không phải là một người phụ nữ xinh đẹp.
Tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng khi thật sự nhìn chàng lúc này, tôi lại thấy buồn vô cùng.
Tôi không quan tâm liệu lũ người hầu có ghét mình hay không, với chồng tương lai của tôi thì đó là hai chuyện khác nhau.
Tôi đeo lại nụ cười cứng nhắc trên mặt để chàng không ghét tôi thêm nữa, và đứng vững khi người đàn ông đó và Orpheus nói chuyện.
Khi tôi thấy cả hàng thập kỉ đã trôi qua thì Orpheus cất lời, « Tôi có thể nói chuyện riêng với con gái ông được không ? »
« A… Không vấn đề gì ạ… Con thấy sao, Ophelia ? »
« Con có thể nói chuyện tử tế chứ ? » --- Người đàn ông đó trừng mắt nhìn tôi và hỏi. Thật lòng tôi rất lo sợ phải ở một mình với Bá tước Rosenberg, nhưng tôi không từ chối được. « Được thôi ạ. » Tôi gật đầu, và người đàn ông đó đi ngang qua tôi. Lão thì thầm vào tai tôi, « Đừng nói nói chuyện gì không cần thiết đấy, » trước khi rời đi.
« Cha tôi nghiêm khắc lắm. »
Orpheus cười gượng gạo.
« Anh có nghe ống ấy nói gì không ? » Tôi hỏi, và chàng trả lời, « Tai ta tốt lắm.»
« Quan trọng hơn hết, giọng của cha nàng có hơi to quá. »
« Em xin lỗi vì đã để chàng thấy chuyện không hay. »
« Không cần lo lắng. Chắc cha nàng chỉ lo lắng cho nàng thôi. »
Tôi thật sự nghĩ rằng cúi đầu xuống thì tốt hơn vì tôi không thể giữ được nụ cười trên gương mặt mình.
Người đàn ông đó lo lắng về một chuyện khác, nhưng tôi phải nhẫn nại vì nếu cuộc hôn nhân này khoogn thành thì sẽ rắc rối to. Tôi mỉm cười lần nữa rồi ngẩng đầu lên.
Cuộc nói chuyện của chúng tôi tiếp tục.
Chàng có kĩ năng giao tiếp xuất sắc và chàng cũng là người giỏi lắng nghe nữa.
Tôi hơi sợ vì chàng hỏi rất nhiều những câu hỏi cá nhân, nhưng vì đã chuyện bị trước câu trả lời nên sẽ không dễ dàng lộ ra sơ hở.
« Nhân tiện, ta có chuyện này muốn nói với nàng. » Orpheus đột nhiên cất lời khi cuộc trò chuyện bị ngắt quãng giữa chừng.
Có chuyện gì vậy nhỉ ? Tôi sửa sang lại tư thế, và chàng bắt đầu nghiêm giọng nói, « Chắc nàng cũng đã nghe cha nàng nói rồi, ta có một người em họ. Em ấy 23 tuổi nhưng đã sống với ta sáu năm rồi vì em ấy bị mù và không có họ hàng gì. »
Dĩ nhiên là tôi chưa nghe gì về chuyện này.
Những gì lão nói cho tôi chỉ là một phần rất nhỏ, gói gọn trong chuyện Orpheus giàu và đẹp trai. Người đàn ông đó còn chẳng nói cho tôi chàng bao nhiêu tuổi và có địa vị thế nào.
« Em ấy nói với ta rằng em ấy sẽ rời dinh thự khi ta bảo rằng mình sắp kết hôn. Em ấy nói rằng nàng sẽ ghét em ấy. Dẫu vậy, để có thể tự đi xung quanh phòng mình, em ấy đã tốn tận sáu năm. Nếu phải chuyển đến một nơi ở mới thì em ấy phải bắt đầu mọi chuyện từ con số không. Nếu không có bảo mẫu, em ấy sẽ phải sống khổ sở vì không thể tự làm gì cả. »
Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao chàng lại nói chuyện này.
Orpheus muốn tôi để em họ của chàng ở lại dinh thự sau khi chúng tôi kết hôn.
Chàng muốn tôi chấp nhận sự hiện diện của em họ chàng, người mang trên mình thương tật và không có họ hàng nào khác.
« Sáu năm trước. Chuyện này có liên quan gì đến bệnh dịch ạ ? » Tôi hỏi sau khi suy nghĩ một lúc, và Orpheus gật đầu.
« Ừ. Em ấy mất cả cha lẫn mẹ trong trận dịch, dù rất đau khổ nhưng em ấy vẫn nỗ lực sống sót. Song, em ấy lại mất đi tầm nhìn. Em ấy trước kia có hôn phu, nhưng đã hủy hôn rồi… »
--- Vậy sao chàng không kết hôn với em họ mình đi ?
Tôi nghĩ vậy nhưng không nói ra.
Chắc chàng không muốn lấy cô ấy vì thương hại chứ không phải vì tình yêu. Đáng ra chàng phải muốn kết hôn với con gái của một gia đình danh giá thay vì một người phụ nữ không có chống lưng gì phía sau, bởi vì cuộc hôn nhân này mang lại lợi ích.
Thật tàn nhẫn nhưng tôi nghe nói hôn nhân trong giới quý tộc đều như thế.
Với bọn họ, tình yêu là thứ bọn họ có thể hưởng thụ sau khi kết hôn.
Và tôi không có quyền từ chối cuộc hôn nhân này dù Orpheus yêu người phụ nữ khác.
Tôi là công cụ của người đàn ông đó, và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo lệnh lão.
« Em rất lấy làm tiếc về chuyện đó. » Thay vào đó, lời nói ấy theo quán tính phát ra từ miệng tôi, thật lòng thì tôi cũng có ý muốn chia buồn cùng anh.
Sáu năm trước, đại dịch hoành hành đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người, không phân biệt địa vị tầng lớp. Mẹ tôi cũng là một trong những nạn nhân của nó.
Dẫu vậy, niềm đau và nỗi buồn mà em họ Orpheus phải chịu khi mất đi gia đình, đôi mắt rồi bị hôn phu ruồng bỏ còn lớn hơn tôi rất nhiều.
Tôi thương cảm cho cô ấy dù chưa một lần gặp mặt, và tôi không muốn cô phải chịu thêm nỗi đau nào nữa.
« Xin ngài hãy để em ấy tiếp tục ở lại trong dinh thự. Em ấy không cần phải lo ngại về em đâu ạ. »
« Nàng không để tâm thật chứ ? »
Ánh nhìn của Orpheus mềm đi khi thấy tôi gật đầu, và chàng nói, « Cảm ơn nàng. »
« Ta thật may mắn khi lấy được một người phụ nữ tốt bụng như nàng. Ta rất vui vì được gặp nàng. »
Đó hẳn là những lời đường mật mà đàn ông thường nói.
Tuy vậy, nghe chúng vẫn khiến tôi vui đến đỏ bừng cả má.
Tôi cảm thấy đây là lần đầu tiên có người nào khác ngoài mẹ tôi chấp nhận sự tồn tại cảu tôi, và niềm vui lấp đầy trái tim tôi.
« Em cũng cảm thấy thế. »
Tôi nhìn vào đâu mắt xanh lam của Orpheus và đắm chìm trong vẻ đẹp trai của chàng lần nữa.
Gương mặt trắng như tuyết của chàng đẹp trai biết bao, tôi đã nhìn nó chăm chú quá mức và rồi … đó là lúc tôi nhận ra một thứ.
Bóng đen cuồn cuộn sâu bên trong đôi mắt lạnh lùng đó.
Cảm giác gần như là tuyệt vọng và phẫn hận, một đặc điểm của những người đã phải chịu đau đớn nhiều đến mức vứt bỏ cả cá tính của mình.
Ngay lúc ấy, tôi đã nhận ra.
Rằng Orpheus và tôi là cùng một loại người.
Chàng trải qua quá khứ tăm tối như tôi của ngày hôm nay.
--- Thì ra là thế. Vậy ra không chỉ có tôi sao ?
Cảm xúc lạ lẫm dấy lên trong lòng tôi.
Chúng là những xúc cảm mà tôi không hiểu cũng như không thể diễn tả thành lời. Dường như tôi đã để lỡ mất thứ gì đó, một mặt tôi muốn ôm lấy anh, mặt khác lại muốn từ chối anh càng kịch liệt càng tốt.
Khi nhận ra điều đó, tôi cất lời để kìm chế sự xáo trộn trong lòng, « Em cũng giống như ngài, em rất vui được gặp ngày, thưa Bá tước Rosenberg. »
Tôi chậm rãi cúi chào và thầm nghĩ bản thân có lấy người này cũng không vẫn ổn.
Tôi cứ ngỡ rằng bọn tôi hiểu về nhau.