Hỏa Hôn

chương 82: phiên ngoại 2: trái tim thiên thần (p1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit+beta: LQNN

Từ Thịnh thực sự đã làm việc trong Shadow nhiều năm.

Mặc dù hơi khó tin, nhưng anh đã làm việc trong Shadow lâu hơn Bồ Tư Nguyên, Ngôn Tích và Đồng Giai.

Trong thời đại của Mạnh Phương Ngôn, anh vẫn chưa được vào đội nòng cốt và về cơ bản là thuộc tầng lớp thứ hai. Vì tính tình nhìn ngốc nghếch và ít nói nên mọi người rất dễ bỏ qua anh. Nhưng sau đó, khi Bồ Tư Nguyên lên kế vị Mạnh Phương Ngôn, vị Tử Thần ít nói đã nhanh chóng thăng chức cho anh từ cấp bậc thứ hai.

Lý do mà Bồ Tư Nguyên đưa ra là khả năng bắn tỉa của anh thuộc hàng giỏi nhất trong toàn mật vụ, và cả năng lực lẫn tính khí kiên định của anh đều là những thứ mà Bồ Tư Nguyên cần và dựa vào.

Từ Thịnh, người luôn không có lo lắng trên đời này và hết lòng vì công việc, lại càng trở nên ám ảnh không thể cưỡng lại với công việc dưới sự khẳng định của cấp trên.

Cứ như thế, năm này qua năm khác, anh nhìn Chiến Thần - Mạnh Phương Ngôn có vợ con, nhìn Ngôn Tích lập gia đình, lập nghiệp, rồi lên chức bố... và nhìn cả Bồ Tư Nguyên, bông hoa cao lãnh của giới đặc công, cùng làm việc với anh ngoài giờ, đã trúng tình yêu sét đánh và thoát khỏi hàng ngũ những cẩu độc thân (gà con).

Anh và Đồng Giai đã trở thành hai cẩu độc thân đơn lẻ duy nhất trong Shadow! Điều này có thể chịu đựng được không!

Khi Vong linh bị bắt ở Mexico, anh là người đầu tiên nhận thấy sự khác thường của Nam Thiệu, sau đó anh đã thông báo cho Bồ Tư Nguyên về tình hình và diễn một vở kịch với Bồ Tư Nguyên.

Khi Bồ Tư Nguyên đột nhập thành công hang ổ của Vong linh, anh cùng Ngôn Tích, Đồng Giai và những người khác cũng đã đột nhập vào hang ổ theo kế hoạch. Khi anh lao vào căn phòng trong cùng, ánh mắt anh đã bị thu hút bởi một cô gái.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị thu hút bởi những thứ khác ngoài công việc.

Trong căn phòng âm u, lộn xộn, đẫm máu đó, một cô gái tóc đỏ nhắm mắt và nằm yên trên ghế sô pha, làn da cô trắng nõn như trong suốt.

Bồ Tư Nguyên nói với anh: "Đây là em gái của Ca Diễm, Ca Thiên Thiên. Em ấy đã được huấn luyện thành sát thủ bởi Vong linh, bị gian giữ ở đây hơn mười năm. Trong vụ nổ vừa rồi, Nam Thiệu đã hy sinh để bảo vệ em ấy. Giờ em ấy đã rơi vào hôn mê, cậu hãy lập tức đưa em ấy vào bệnh viện đi."

Động tác Từ Thịnh nhanh hơn so với đại não mình, khi phản ứng kịp, anh đã ôm Ca Thiên Thiên lên, chạy ra ngoài hang ổ.

Thân hình cô gái mảnh mai như không có trọng lượng, ôm trên tay nhẹ như bông. Chỉ cần nghe những lời ngắn gọn vừa rồi của Bồ Tư Nguyên, anh đã đoán được cô đã phải chịu đựng bao nhiêu năm trời. Vẫn còn một số vết sẹo nhỏ và dày trên da lộ ra từ phần áo trên cổ tay cô.

Chỉ cần nhìn như thế, trái tim anh đã đập rộn ràng không kìm được.

Trên đời này tại sao lại có một kẻ độc ác sẵn sàng làm tổn thương và hành hạ một cô gái mềm yếu như vậy.

Cho dù ôm cô trong lòng bàn tay thế này, chỉ sợ một chút cô sẽ bị đánh gục.

Khi bế Ca Thiên Thiên lên xe cấp cứu, Từ Thịnh ngồi bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt dịu dàng trằm lặng của cô dưới ánh trăng ngoài cửa kính xe, không biết tại sao anh lại nghĩ ra từ này.

Thiên thần.

Lần đầu tiên trong đời, anh nhìn thấy một thiên thần có thật trên thế giới này.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã có ý nghĩ muốn bảo vệ cô cả đời.

Ca Thiên Thiên được điều trị bởi bác sĩ, Từ Thịnh cũng không chợp mắt.

Vốn dĩ, sự hy sinh của Nam Thiệu đã mang đến cho anh một cú sốc và nỗi đau rất lớn, ngay cả khi Vong linh chết ngay tại chỗ, điều đó cũng không khiến trái tim anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Ngoài ra, Ca Thiên Thiên đã bị hôn mê, cũng không có cách nào để thả lỏng thần kinh của anh cả.

Vì vậy, thức từ nửa đêm đến sáng sớm, từ sáng sớm đến lúc sáng tỏ... cuối cùng Ca Thiên Thiên đã được đẩy vào phòng bệnh thường.

Bác sĩ nói với anh rằng vết thương nhỏ trên người Ca Thiên Thiên không phải là vấn đề lớn, việc vẫn hôn mê là do bị kích thích quá mức và hậu quả của vụ nổ, cô sẽ sớm tỉnh lại.

Anh đáp lại, tiếp tục lặng lẽ ở cạnh giường Ca Thiên Thiên.

Bác sĩ cũng biết anh đã ở bên cô cả đêm nên không nhịn được hỏi: "Cậu là người nhà của cô ấy à?"

Anh lắc đầu, giọng nói như ngây dại: "Chị của cô ấy cũng đang hôn mê trong phòng bệnh khác, tôi là bạn cô ấy đến đây chăm sóc thay... cũng không được xem là bạn."

Bác sĩ ngạc nhiên gật đầu, sau đó trước khi ra ngoài, nhìn lại anh và nói: "Khi nào cô ấy tỉnh dậy, nhìn thấy cậu đã thay cô ấy chăm sóc chắc là rất vui."

Ngôn Tích, Đồng Giai và những người khác đang giải quyết chuyện ở hang ổ của Vong Linh. Bồ Tư Nguyên sau khi giải quyết xong chuyện của Vong linh cũng đến bệnh viện sớm thăm Ca Diễm, cũng đặc biệt đến xem Ca Thiên Thiên.

Bồ Tư Nguyên đến bên giường bệnh nhìn Ca Thiên Thiên trên giường, lúc này anh ấy đột nhiên nói: "Em ấy giống chị mình, nhưng không phải là quá giống."

Từ Thịnh ngẩng đầu nhìn Bồ Tư Nguyên, sau đó lại nhìn Ca Thiên Thiên.

Theo lời Bồ Tư Nguyên, Ca Thiên Thiên buộc phải phẫu thuật thẩm mỹ vì bị đám người Vong linh giam cầm và chúng đã khiến cô mất đi dáng vẻ ban đầu. Nhưng má lúm đồng tiền và chiếc răng hổ nhỏ, cũng như mái tóc dài màu đỏ rực lửa của cô vẫn được lưu giữ.

Hơn nữa, chúng đã khiến cô mất đi khả năng nói mãi mãi vì cuộc tra tấn trước kia.

Ngay cả khuôn mặt của cô đã hoàn toàn khác trước kia, dường như anh vẫn có thể nhìn thấy cô trong quá khứ qua khuôn mặt này.

Dáng vẻ của cô và Ca Diễm quả thực không giống nhau, Ca Diễm sắc sảo hơn một chút, còn cô lại dịu dàng hơn.

Nhưng hai chị em lại có chung một khí chất hiếm có.

Mạnh mẽ và dũng cảm.

Anh nghĩ, chắc hẳn cô đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ trước khi tách khỏi Ca Diễm và bố mẹ.

Chắc hẳn cô là cô gái rất thích cười.

Không nhiều suy đoán, sau khi Ca Thiên Thiên chính thức tỉnh lại, nó đã trở thành một chuyện xa xỉ.

Khi Ca Thiên Thiên mở mắt, cô di chuyển ngón tay và quay đầu sang một bên, nhìn anh không chớp mắt với đôi mắt to trong veo.

Anh hơi ngượng ngùng trước đôi mắt như nai con này, vội vàng tự giới thiệu: "Anh tên là Từ Thịnh, anh là đồng nghiệp của chị gái em và Bồ Tư Nguyên. Anh cũng đang làm việc trong Shadow. Chị gái em bây giờ đang ở trong phòng bệnh không thể tới thăm em được, nên anh là người ở đây trông em."

Bởi vì cường độ cao trong việc truy bắt Vong linh và cả đêm không chợp mắt, vẻ mặt anh lúc này mệt mỏi nặng nề, dưới cằm cũng đã lún phún râu.

Hơn nữa, anh chưa bao giờ là kiểu đàn ông sẽ khiến mọi người cảm thấy thân thiện ngay từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí vì tính tình hướng nội và tẻ nhạt, anh đặc biệt không được lòng các cô gái.

Anh thực sự sợ rằng Ca Thiên Thiên sẽ cảm thấy rất không vui khi nhìn thấy anh sau khi tỉnh dậy.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của anh, Ca Thiên Thiên đã nhìn anh như thế trong vài giây sau khi nghe những gì anh vừa nói, cô khẽ mỉm cười với anh.

Bởi vì vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nụ cười của cô tương đối nhợt nhạt, nhưng đôi lông mày nhếch lên đã lộ ra vẻ tin tưởng và nụ cười đầy chân thành nhất.

Sau đó, cô nhẹ nhàng đưa tay về phía anh.

Ban đầu Từ Thịnh không phản ứng, nhưng Ca Thiên Thiên đã di chuyển ngón tay và chạm nhẹ vào tay anh trước khi anh kịp phản ứng.

Anh vội vàng đưa tay qua.

Thiên Thiên viết hai chữ rất chậm trong lòng bàn tay anh.

[Cảm ơn.]

Nhiệt độ ấm áp từ ngón tay cô rơi vào lòng bàn tay anh, đưa toàn bộ trái tim anh như lên xuống theo.

Thậm chí anh còn lo lắng không biết mặt mình có đỏ lên không.

Khi tay cô rời đi, anh vô thức nắm lấy lòng bàn tay, vô cùng nghiêm túc đáp lại: "Không cần cảm ơn, anh muốn chăm sóc em."

Nghe vậy, Ca Thiên Thiên ngơ ngác nhìn anh.

Anh lập tức hốt hoảng: "Không, không, ý anh là, trong thời gian em khôi phục sức khỏe anh sẵn sàng chăm sóc em, trò chuyện cùng em cho đỡ buồn chán... Đương nhiên, không có nghĩa sau này anh không thể chăm sóc được, chỉ cần em muốn, anh có thể luôn chăm sóc cho em... Không, anh không có ý lợi dụng, bởi vì họ đều bận việc của Vong linh, cho nên anh đã đến đây... Đương nhiên, anh đến chăm sóc em không phải vì muốn lười biếng..."

Từ Thịnh cảm thấy càng nói càng loạn, nghe được lời này cứ như anh đang lợi dụng cô gái nhỏ, khi nói điều này, anh chỉ thở dài ngao ngán rồi ngậm miệng lại.

Anh xứng đáng bị độc thân.

Anh vẫn nên im lặng không lên tiếng, càng nói càng thấy rối tung lên.

Bất ngờ thay, Ca Thiên Thiên tiêu hóa lời của anh một lúc, rồi lại cười toe toét lên.

Và lần này, nụ cười của cô đã lớn hơn lần trước.

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, Từ Thịnh sững sờ nhìn cô một hồi, có chút bối rối không biết tại sao anh có thể khiến cô vui như vậy.

Nhưng hãy quên nó đi.

Anh nghĩ.

Miễn là cô vui vẻ.

Chỉ cần cô cười, mặc kệ là anh làm gì.

Tình yêu đầu tiên của bạn học Từ Thịnh, đột ngột đặt vị trí của mình trở thành một bảo mẫu.

Từ khi Ca Thiên Thiên hồi phục trong bệnh viện đến khi xuất viện, gần như anh không thể tách rời cô, phải mất nhiều thời gian để nhìn thấy Ca Thiên Thiên hơn so với Ca Diễm.

Anh đã làm tất cả những điều mà Ca Thiên Thiên không thể tự mình làm hay bác sĩ làm được, vì vậy anh gần như đóng đinh mình vào đầu giường Ca Thiên Thiên.

Mà cô gái nhỏ Ca Thiên Thiên cũng là một cao thủ làm nũng, thực tế cô rõ ràng có thể bước xuống đất, nhưng cô vẫn ghi vào sổ những điều mà cô muốn anh đi làm.

Ngay cả Ca Diễm cũng thấy Ca Thiên Thiên đang cố tình làm nũng với Từ Thịnh, cô đã nói một vài câu đặc biệt với Ca Thiên Thiên để ngăn em ấy làm phiền Từ Thịnh, nhưng Từ Thịnh lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Không sao đâu! Cứ để cô ấy làm phiền tôi! Tôi thích bị cô ấy làm phiền!"

Cơ thể mềm mại và thơm tho của cô gái áp vào lưng Từ Thịnh, khiến cho "Linh thú phiên bản Từ Thịnh" này nóng lên.

Hơn nữa, đôi khi cô gái nhỏ còn làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, cô cố tình dựa vào tai anh thở dài, khiến anh trở nên kích động.

Trời ạ! Người đàn ông tốt tính nhất của Shadow đã vô tình bị quyến rũ bởi cô gái nhỏ này và bùng nổ!

Cả đội không mất nhiều thời gian để nhìn thấy "tấm lòng của Tư Mã Chiêu", Từ Thịnh đã thổ lộ, ngày nào cũng ôm thiên thần nhỏ của mình vào lòng như một chú chó chăm chỉ.

Và thiên thần nhỏ, trên thực tế, cũng đã âm thầm đáp lại anh.

Mọi người có thể thấy ngoài Ca Diễm thì người thân thiết nhất với Ca Thiên Thiên là anh, có điều gì muốn nói cô đều nói với anh, cô sẽ bày tỏ tất cả những cảm xúc của mình với anh trước, cô sẽ đến gần anh dù vô ý hay cố ý, cô cư xử như một đứa trẻ với anh mà không e ngại, cô tin tưởng dựa vào anh.

Đối với Ca Thiên Thiên, người đã trải qua khoảng thời gian ác mộng như vậy, sự tin tưởng của cô là điều hiếm hoi nhất.

Từ Thịnh luôn biết ơn vì cô đã tin tưởng mình nhiều như vậy.

Vào ngày lễ Giáng Sinh, lần đầu tiên anh đã đưa Ca Thiên Thiên trở về nơi anh sống.

Sau khi bố mẹ qua đời, anh là người duy nhất trong căn nhà này, sự xuất hiện của Ca Thiên Thiên dường như thắp sáng cả căn nhà và cuộc đời anh.

Từ Thịnh yêu cầu Ca Thiên Thiên ngồi trên ghế sô pha và anh mang ra một chiếc bánh Giáng Sinh rất dễ thương từ trong bếp.

"Hãy ước một điều ước." Anh đặt chiếc bánh trước mặt cô và nhẹ nhàng nói với cô.

Ca Thiên Thiên nhìn anh một lúc, sau đó im lặng nhắm mắt lại.

Sau khi thổi nến xong, Từ Thịnh lấy thìa đút bánh cho cô, cô ăn một lúc rồi lấy điện thoại ra, nghiêm túc gõ lên màn hình.

Sau khi cô gõ xong, Từ Thịnh trầm mặc, trong lòng anh khẽ run lên.

Những gì cô viết là - điều ước của em là, nếu em có thể nói được, điều đó thật tuyệt biết bao, em có thể trực tiếp nói với anh tất cả những gì em muốn nói.

Từ Thịnh, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, hốc mắt anh đã nóng lên trong giây lát khi nhìn thấy dòng chữ này.

Sau đó, anh lập tức đặt bánh và thìa xuống, dùng sức ôm Ca Thiên Thiên vào lòng.

Anh ôm cô, sau đó tựa vào tai cô, nghiêm nghị nói từng chữ một: "Thiên Thiên, anh không quan tâm em có nói được hay không. Đối với anh, dù em có thế nào đi chăng nữa, anh vẫn vui vẻ, cho dù em chỉ cần yên lặng ngồi trước mặt anh, anh cũng đã biết ơn ông trời đã mang em đến bên cạnh anh, em hiểu không?"

Truyện Chữ Hay