Edit+beta: LQNN
Có tiếng nước chảy trong phòng tắm vì Bồ Tư Nguyên đang mở vòi nước.
Sau khi Ca Diễm nói xong câu đó, Bồ Tư Nguyên nhẹ gạt tay, dòng nước ngừng chảy, cả phòng tắm lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Trong sự im lặng này, anh rũ mắt nhìn cô, khẽ nói: "Anh không thể."
Lông mi Ca Diễm run lên, lại nghe thấy anh nói: "Ca Diễm, chỉ có điều này là anh không thể hứa với em."
Cô nghiến răng: "Tại sao?"
Bởi vì trong lòng cô có chút hoảng loạn, ngay sau đó sốt sắng hỏi anh: "Chẳng lẽ anh muốn để em một mình trên thế giới này sao?"
Cho dù cô có sống sót trên thế giới này, cho dù cô có thể trong nguy hiểm tìm được đường sống... Nhưng trong một thế giới không có anh, cô nên vượt qua phần đời còn lại của mình với tâm trạng gì?
Cô không thể vượt qua được.
Chỉ cần cô nghĩ đến một ngày nào đó nếu không có anh trong cuộc đời, một ngày nào đó cô không bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt và nụ cười của anh, chỉ đơn thuần nghĩ như vậy, cô đều sẽ cảm thấy ngực đau đến mức hô hấp có chút khó khăn.
Mặc dù cô biết bởi vì quy luật sinh lão bệnh tử, bọn họ cuối cùng cũng sẽ lần lượt rời khỏi thế giới. Nhưng bất luận nghĩ đến bởi vì họ đầu bạc mà qua đời, hay rời đi vì một tai nạn ngoài ý muốn sắp xảy ra tiếp theo, chỉ cần cô nghĩ đến anh có thể ra đi trước cô, cô không thể chấp nhận được.
Trở thành đặc công nhiều năm như vậy, lẽ ra cô sớm đã quen với sinh tử.
Chính là đến tận ngày hôm nay cô mới phát hiện, ở thời điểm này, cô cũng giống như bao người bình thường - không thể chấp nhận tình yêu của mình ra đi trước.
Lúc này Bồ Tư Nguyên cúi đầu, hôn lên trán cô.
"Trong chuyện này, xin cho phép anh ích kỷ một chút."
Anh nhàn nhạt cười một tiếng, "Anh chỉ muốn em tự nhiên kết thúc cuộc đời này bình an và hạnh phúc, đây là nguyện vọng duy nhất của anh cả đời này."
Vì nguyện vọng này, anh sẽ nỗ lực hết mình.
"Đương nhiên, anh sẽ cố gắng hết sức cùng em đi đến ngày đó, và đương nhiên anh cũng luyến tiếc khi để em một mình trên đời."
Lúc này anh cố ý xoa xoa vành tai cô, cố gắng làm cô phân tâm một chút, "Anh còn muốn cùng em nhìn thấy con gái, con trai chúng ta... thậm chí là cháu trai cháu gái lớn lên sống một cuộc sống bình an hạnh phúc trên thế giới này."
"Như vậy xem ra, gia đình của chúng ta về sau có thể rất đông đúc."
Anh nheo mắt lại, ra vẻ nghiêm túc nói với cô: "Nếu sau này em sinh ba đứa con, mỗi người bọn chúng lại sinh ra ba đứa con nữa..."
Ca Diễm vẫn đang suy nghĩ ý tứ dưới những lời anh vừa nói với đôi mắt đỏ hoe, vừa nghe anh bắt đầu trêu chọc mình, lập tức nhịn không được duỗi tay đẩy anh ra một chút.
Bồ Tư Nguyên cũng bật cười, lúc này anh lại lần nữa hôn lên khóe miệng cô: "Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, chúng ta hãy cùng nhau sống tốt của hiện tại, chúng ta còn rất nhiều điều vẫn chưa trải nghiệm và hoàn thành."
Ca Diễm không biết tại sao, cô luôn cảm thấy những lời anh vừa nói đều không phải vì anh nhất thời đáp lại cô.
Dường như bản thân anh đã một mình suy nghĩ về chuyện sinh tử rất lâu rồi, chẳng qua vì hôm nay cô nhắc đến chuyện này nên anh mới thuận thế nói ra suy nghĩ thật của mình mà thôi.
Giống như, nếu ngày đó thật sự đến, anh nhất định sẽ lựa chọn cái chết mà đem cô đẩy đến một nơi an toàn.
Có lẽ xuất phát từ sự hiểu biết về Bồ Tư Nguyên và trực giác nhạy bén của mình, Ca Diễm luôn có cảm giác bất an.
Tuy nhiên, anh không cho cô cơ hội và thời gian để tiếp tục đào sâu vấn đề này, khi cô rửa mặt xong, anh đã thu dọn xong đồ đạc đưa cô lên phi cơ trở về Anh hội hợp với đám Ngôn Tích.
Bây giờ việc bắt giữ O đã trở thành một vấn đề cấp bách, bởi vì Vong linh và JC lần lượt bị tiêu diệt, tận dụng lỗ hỏng của hai người này để làm bước đột phá là cơ hội duy nhất để phản công và nhanh chóng tìm ra O.
Khi họ quay trở lại trụ sở chính của Shadow ở London, Ca Diễm cảm giác như đã cách một đời.
Bởi vì lần cuối cùng họ rời khỏi đây, vẫn là một nhóm sáu người đến Mexico để truy bắt Vong linh.
Đối với tương lai và những điều chưa biết khiến cô bất an, lại càng thêm bồn chồn không yên.
Nhưng hiện tại, họ đã trở lại sau khi truy bắt thành công Vong linh.
Cô cũng đưa Ca Thiên Thiên, người đã xa cách cô nhiều năm trở về đây an toàn, cũng gột rửa mọi oan khuất chính thức trở thành thành viên của Shadow, đồng thời đưa hung thủ thực sự ra trước công lý.
Chỉ là, Nam Thiệu đã không quay lại với cô.
Chàng trai đáng yêu và tốt bụng dù biết rõ đó là con đường chết, nhưng vẫn đi theo họ mà không hề phản đối.
Thậm chí cậu không chút do dự nào.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, cô không thể ngừng lại muốn tìm được O, muốn bắt ngay tên tội phạm nguy hiểm nhất thế giới này.
Cô phải bắt O trả giá cho tất cả những tội lỗi và cái chết mà hắn gây ra.
Sau khi tập trung tại trụ sở Shadow, tất cả mọi người cùng nhau mở cuộc họp, cả Mạnh Phương Ngôn cũng đến.
Chiến Thần, người đã nghỉ hưu từ lâu, thật ra không cần tham gia vào lần hành động này, nhưng anh ấy vẫn kiên trì muốn đến.
"Tôi đã lấy lại hiệp định Satan, khi đó Ghost cũng đã bị tôi gϊếŧ chết, tôi không thể trơ mắt nhìn O, người kế thừa âm mưu của Ghost, tiếp tục làm xằng làm bậy trên thế giới nữa."
Khi Mạnh Phương Ngôn ngồi trong phòng họp, nói như vậy, "Hơn nữa tôi là người biết rất rõ về Ghost, xét thấy O có bóng dáng và rất giống với hắn ta, tôi có thể cung cấp cho mọi người những suy nghĩ và kiến nghị để tìm ra O."
Lúc này Ngôn Tích chỉ lên màn hình lớn, nói với bọn họ: "Trong mấy ngày qua, người của chúng ta và các hacker ưu tú trong Mortal Fearless do tiểu Bồ lãnh đạo, đã cố gắng lần theo dấu vết trong các thiết bị điện tử của Vong linh và JC để tìm ra O."
"Xác thật O che giấu rất khá, ngay cả khi liên lạc với đồng bọn, hắn đều sử dụng thiết bị mã hóa, cho nên vẫn không thể tìm ra nơi hắn đang ẩn náu. Có điều, một số căn cứ rải rác khác của hắn đều có những lỗ hổng liên lạc, vì vậy chúng đã lần lượt bị lộ ra ngoài dưới sự tấn công mạnh mẽ của nhóm hacker."
Đồng Giai ở bên cạnh bổ sung: "Chúng ta đã yêu cầu các thành viên Shadow khắp nơi trên thế giới quét sạch từng căn cứ bị lộ, nói cách khác, toàn bộ căn cứ phụ Huyết Hạt Tử của O đã bị chúng ta thanh trừ sạch sẽ, chỉ còn lại trung tâm sào huyệt của hắn."
Từ Thịnh nói: "Nhưng nơi cuối cùng nhất định là nơi khó thanh trừ nhất, bất luận vị trí địa lý hay sự phân bố thành viên, cũng như ý thức phòng bị của O."
Bồ Tư Nguyên lúc này mới nói khẽ: "Tôi cho rằng vị trí địa lý của căn cứ trung tâm có thể tương đối bị che khuất đi, hắn sẽ chọn một nơi không quá tốt để tấn công nhưng dễ phòng thủ. Nhưng tôi nghĩ rằng, căn cứ của hắn ta không nhất thiết phải có nhiều thuộc hạ."
"Tiểu Bồ nói đúng."
Mạnh Phương Ngôn gõ ngón tay xuống, "Những tên có tính cách biếи ŧɦái như O, Vong linh hay Ghost, chúng đều mắc một căn bệnh chung - cực kỳ tự tin vào bản thân mình."
"Những người cực kỳ tự tin, thường không để nhiều người xung quanh bảo vệ mình, điều đó sẽ khiến họ trở nên kém cỏi." Bồ Tư Nguyên tiếp tục nói, "Hắn chỉ giữ một đội ngũ tốt nhất bên người, bởi vì hắn cảm thấy, nếu đến thời điểm đột phá của bản thân mình, để lại nhiều thuộc hạ kỳ thật cũng không có tác dụng."
"Như vậy không phải rất tốt để phản công sao!?"
Lúc này Ngôn Tích hào hứng vỗ lên bàn, "Nếu chỉ có vài cựu đặc công bên cạnh O, ai trong chúng ta ở đây cũng đâu kém những cựu đặc công đó? Có thể tiễn thẳng bọn chúng đi chầu diêm vương trong vòng vài phút không phải quá tốt sao!?"
Mạnh Phương Ngôn lắc đầu, cầm cây bút trên tay gõ vào đầu Ngôn Tích: "Tại sao cậu đã làm bố rồi mà tay chân và đầu óc vẫn phát triển đơn giản như vậy?"
Ngôn Tích vừa nghe lời này, lập tức không vui: "Mẹ kiếp! Anh Phương Ngôn đừng công kích cá nhân, đây là tự anh đang công kích bản thân mình, anh cũng là một người bố đó được chưa!"
Mạnh Phương Ngôn nhún vai: "Tôi và cậu không giống nhau, tôi là người bố đẹp trai và thông minh nhất trên thế giới."
Ca Diễm nhịn không được mà xoa xoa trán: "... Tôi muốn nôn quá đi mất."
Chỉ cần có Mạnh Phương Ngôn phát ngôn, toàn bộ bầu không khí làm việc đều sẽ trở nên vô cùng thoải mái."
Lúc này lão L ho khan một tiếng, cố gắng kéo bầu không khí trở về: "Mars, nghiêm túc vào, đừng quấy rối nữa."
"Em quấy rối khi nào?" Mạnh Phương Ngôn ra vẻ rưng rưng nước mắt, "Lão L, em xuất ngũ rồi, anh không yêu em nữa, anh chỉ yêu tiểu Bồ..."
Bồ Tư Nguyên lạnh nhạt liếc nhìn anh ấy: "Mạnh Phương Ngôn, nếu anh còn gây rối, em sẽ kêu chị Tịnh đưa anh về nhà."
Mạnh Phương Ngôn lập tức làm động tác kéo khóa miệng mình lại.
Ca Diễm không khỏi cảm thán, Mạnh Phương Ngôn có lợi hai đến đâu, rốt cuộc không thể dây đến chị nhà trước lời đe dọa của bạn học muộn tao này.
Tử Thần không hổ là người nối nghiệp Chiến Thần, thật là trò giỏi hơn thầy!
Bồ Tư Nguyên khép máy tính lại, không nhanh không chậm nói: "Trong đầu tôi nảy ra ý, có thể giúp chúng ta tìm được O."
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người anh, tập trung tinh thần nghe anh nói.
"Tôi nhớ rõ tên của tất cả các cựu đặc công trong hiệp định Satan, trong số đó có vài cựu đặc công năng lực đặc biệt, những người này chưa từng xuất hiện trong vòng vây đàn áp trước đây của chúng ta, cũng như chưa bị chúng ta bắt giữ, vì vậy tôi đoán, những người này đang ở bên cạnh O."
"Trong đó có một người tên là Lai Ni, nếu tôi nhớ không lầm, Ca Diễm từng tiếp xúc với người đó."
Lúc này anh đem ánh mắt chuyển hướng về phía cô, nhẹ nhàng nói: "Trước kia hắn cũng là một đặc công của CIA, khi còn ở CIA, em đã có ơn cứu mạng đối với hắn ta, đây là những gì anh tìm thấy trong máy tính của JC."
"Mặc dù hắn đã sẵn sàng góp sức cho O, nhưng hẳn là sẽ không hoàn toàn quên đi lúc ấy em đã cứu hắn thoát chết như thế nào. Cho nên, nếu là em liên lạc với hắn, hắn sẽ không có cách nào làm như hoàn toàn không thấy."
"Anh và những hacker khác sẽ lợi dụng thời gian ngắn ngủi khi em liên lạc với hắn, tìm ra hang ổ của bọn chúng bằng tốc độ nhanh nhất."
"Hiện tại chúng ta chỉ có thể đánh cược một phen."