Edit+beta: LQNN
Tay trống cuối cùng cũng từ từ ngẩng mặt lên khỏi vành mũ khi cô gọi tên mình.
Đó là khuôn mặt thoạt nhìn rất ảm đạm.
Mặt nhọn, mắt cụp, quầng thâm dưới mắt, mũi khoằm, môi mỏng.
Nhìn qua cả người hắn ta không béo, thậm chí là hơi gầy, hơn nữa vóc dáng lại lùn, nếu đội mũ lên sẽ không thấy rõ mặt, là kiểu người nếu ở trong đám đông nháy mắt sẽ bị mai một đi.
Chỉ là Ca Diễm đã làm trong giới này quá lâu, đã sớm rõ ràng - rất nhiều người thoạt nhìn không có tính công kích, trông không mạnh mẽ và ít cơ bắp, nhưng trên thực tế lại tiềm tàng nguy hiểm.
Bởi vì họ không dựa vào cơ thể cùng cậy mạnh đi khống chế người khác, họ dựa vào trí óc của mình.
Cô tin rằng người đàn ông thấp bé trước mặt mình có thể trở thành thành viên cốt cán của O, một mình sỡ hữu khống chế tội phạm ở Mexico, thậm chí có đôi khi còn phụ trợ quản lý tội phạm ở Bắc Mỹ, tất nhiên hắn phải có "chỗ hơn người".
Lúc này Vong linh nhìn cô, cười ảm đạm: "Xin chào, Hỏa Hôn."
Khi hắn ta mở miệng, Ca Diễm nương theo ánh đèn đường, nhìn kỹ khuôn mặt hắn hơn.
Trông hắn ta không già lắm, chưa đến bốn mươi tuổi. Nhưng cả khuôn mặt nham nhở, đáng sợ nhất chính là nhiều chiếc răng của hắn đã rụng hết, những chiếc răng còn lại gần như ngả vàng và đen lại.
Ca Diễm biết ngay - hắn ta là một người nghiện ma túy, người đàn ông này đã sử dụng ma túy trong một khoảng thời gian dài.
Ca Diễm cảm thấy ngán ngẩm khi nhìn thấy khuôn mặt này, cô không muốn nói một lời nào với hắn, nhưng cô biết mình phải nói nhiều hơn nữa để câu giờ cho Từ Thịnh đang ngắm bắn trên mái nhà.
Từ Thịnh phải tìm ra điểm chính xác nhất để đả thương Vong linh, bằng không nếu bỏ lỡ cơ hội này, đêm nay có thể Vong linh sẽ trốn thoát.
"Không hổ danh là Hỏa Hôn, trong quán bar chưa đầy mười lăm phút đã nhận ra tôi là Vong linh." Vong linh nói, "Tôi muốn hỏi, làm thế nào cô nhận ra tôi?"
Cô cười lạnh một tiếng: "Giả thần giả quỷ muốn phân biệt ra không phải đơn giản quá sao? Đầu tiên, những thuộc hạ của anh trà trộn trong quán bar đều thông qua việc bỏ giấy vào rương để truyền đạt thông tin cho anh, mà tên ca sĩ chính kia thời điểm lấy được tờ giấy đó đã cùng các anh thảo luận, tất cả mọi người đều vô tình hay cố ý trưng cầu ý kiến anh."
"Mặc dù anh là người kín đáo ngồi ở cuối, nhưng mỗi người bọn họ khi thấy được nội dung trên tờ giấy, theo bản năng vô thức nhìn anh đầu tiên, ngay cả khi họ không thể hiện rõ ràng ra, nhưng tiềm thức của con người không lừa dối được. Mà chỉ có người lãnh đạo, người có địa vị cao, mới có thể được tôn kính như thế."
Lúc ấy cô ở quán bar quan sát xong, liền ở trên tờ giấy viết xuống "Tôi là Hỏa Hôn, mời tay trống (Vong linh) đến con hẻm đối diện quán bar."
Mà Bồ Tư Nguyên đồng thời cũng phát hiện ra sự việc này, vì vậy cùng cô trăm miệng một lời nói ra chữ "tay trống".
Nói xong, cô nhìn Vong linh, châm chọc nói: "Thế nào, một tay trống trong ban nhạc cứ như vậy công khai từ quán bar chạy ra, không sợ người xem chửi đổng lên sao?"
Vong linh không quan tâm nhún vai: "Đây vốn dĩ chính là thân phận giả giấu đầu lòi đuôi thôi, cô thật sự cảm thấy tôi sẽ để ý đến danh tiếng trước quần chúng của cái thân phận giả ấy sao?"
Không chờ cô nói chuyện, Vong linh lúc này lơ đãng nhìn thoáng qua trên đầu, nhẹ nhàng nói: "Là tay bắn tỉa của Shadow, lâu như vậy hắn vẫn chưa tìm được điểm bắn sao?"
Làm sao hắn biết được? Là nội gián nói cho hắn biết sao?!
Sắc mặt Ca Diễm hơi thay đổi khi nghe đến đây, cô định rút súng lại nghe Vong linh nói: "Các người có phải quá coi thương tôi hay không? Tôi dám một mình tới đây gặp cô, tất nhiên không phải tay không mà tới... Hỏa Hôn tiểu thư, hãy để tay súng bắn tỉa của tôi nói cho cô biết, rốt cuộc ai có thể nhắm bắn nhanh hơn."
Không nói hai lời, cô trực tiếp rút súng từ phía sau, dùng sức gí vào giữa mày Vong linh: "Nếu tay súng bắn tỉa của anh dám nổ súng vào tay súng bắn tỉa của chúng tôi, tôi sẽ cho anh xuống địa ngục ngay bây giờ."
Vong linh bị miệng súng tối om chĩa vào trán cũng không có một chút hoang mang, hắn lấy từ trong túi máy truyền tin ra, trên mặt nở nụ cười hỏi tay súng bắn tỉa: "Thế nào, bắn trúng rồi à?"
Trán Ca Diễm đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Vong linh, cẩn thận quan sát phản ứng của hắn ta khi nghe tay súng bắn tỉa nói chuyện.
Vài giây sau, Vong linh đem máy truyền tin cất vào trong túi, hắn xòe tay ra, tỏ vẻ rất tiếc nuối: "Tay súng bắn tỉa của các người đã mất tích, căn bản không có mặt ở vị trí ngắm bắn... Shadow tác chiến tùy ý như vậy sao? Hay là do tôi tới nên hắn ta bị dọa chạy mất?"
Trái tim Ca Diễm tức khắc nhẹ nhõm đi, mặc dù cô không biết tại sao Từ Thịnh lại không ở vị trí bắn tỉa như lúc đầu đã nói, nhưng lúc này anh ta không có ở đó ngược lại là một chuyện tốt.
"Hỏa Hôn tiểu thư, tuy rằng tôi không biết bạn trai cô... Ồ, chính là Tử Thần của Shadow làm sao bây giờ hắn ta tới để giúp cô được, nhưng tôi tin rằng tốc độ viên đạn của tay súng bắn tỉa của tôi, nhất định nhanh hơn so với tốc độ chạy của hắn."
Lúc này Vong linh nhìn cô, nụ cười âm hiểm trên mặt càng sâu: "Nhưng mà, cũng có khả năng hắn đã bị nội gián trong các người khống chế, không có cách nào tới đây giúp cô!"
Dựa theo kế hoạch, Bồ Tư Nguyên và Nam Thiệu bây giờ sẽ hỗ trợ cô truy bắt Vong linh từ phía sau, nhưng cô không nghe thấy bất cứ điều gì từ Bồ Tư Nguyên thông qua máy truyền tin.
Phải nói, từ sau khi Vong linh xuất hiện, anh không nói lời nào qua máy truyền tin.
Nam Thiệu cũng vậy.
Trái tim Ca Diễm bắt đầu "thình thịch" đập loạn xạ, hôm qua họ đã để nội gián ở lại căn cứ để ngừa vạn nhất, vậy tại sao Vong linh vẫn nói rằng Bồ Tư Nguyên đã bị nội gián kiềm chế?
Nhưng với bao nhiêu suy nghĩ lộn xộn như vậy, cô không thể hình dung ra trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu bây giờ Bồ Tư Nguyên thực sự bị áp đảo, thì cô chỉ có thể dựa vào thực lực của mình để đối phó với Vong linh, chờ đợi anh xuất hiện.
Một lát sau, cô cau mày, bỗng nhiên nói: "Để tay súng bắn tỉa ở nơi này xử lý tôi không phải quá đơn giản sao? Nếu không trước hết anh mời tôi tham quan một chút sào huyệt của anh được không?"
Vong linh nghe được lời này, dường như sửng sốt một chút, sau đó hắn cười phá lên: "Trời ạ, cô đã mang theo bạn trai và người của Shadow tới nơi này, còn trông cậy vào O sẽ tín nhiệm cô đem cô đưa về dưới trướng sao?"
Thần sắc Ca Diễm bình tĩnh nhìn Vong linh: "Như vậy, khiến cho tôi trước khi chết được đi tham quan sào huyệt lớn nhất của Huyết Hạt Tử ở Mexico, yêu cầu này không quá phận chứ?"
Vong linh thu hồi nụ cười, hắn híp mắt, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt: "Được, nếu cô muốn chết vinh quang, tôi sẽ thỏa mãn cô."
Nói xong câu đó, hắn dường như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên ý vị thâm trường mà nở nụ cười: "A, đúng vậy, cô thật sự nên đến hang ổ ở Mexico trước khi chết."
Chẳng bao lâu, trong bóng đêm liền xuất hiện một chiếc xe việt dã, cô và Vong linh cùng lên xe.
Sau khi lên xe, Vong linh ném ra một câu: "Kể từ bây giờ, tín hiệu của tất cả các thiết bị trên người cô đều bị chặn, dù cô đang ở trong xe cũng vậy. Cho nên, bạn trai của cô sẽ không biết cô đang ở đâu, cũng không có cách nào tới cứu viện cô, cô không cần uổng phí công sức làm gì."
Nói xong, Vong linh bắt đầu nhắm mắt lại dưỡng thần.
Ca Diễm dựa vào sau xe, đem lời uy hiếp của Vong linh thu vào trong tai, lại cảm thấy không quá kinh hoảng.
Có lẽ vì thật sự ở bên Bồ Tư Nguyên, cô luôn cảm thấy dù ở đâu, anh vẫn âm thầm bảo vệ cô.
Nhất định anh sẽ tìm thấy cô.
Người này, nhất định sẽ có cách vượt qua trở ngại để tìm được cô, đến với cô, cùng cô xua đuổi bóng tối.
Anh là nguồn sáng ấm áp của cô.
Sào huyệt của Huyết Hạt Tử nằm ở ngoại ô thành phố Mexico.
Sau khi xuống xe, toàn bộ vũ khí trên người đều bị Huyết Hạt Tử tịch thu, trói chặt tay, dưới sự áp giải của hơn chục người, cô bước vào sâu trong sào huyệt cùng với Vong linh.
Ban đầu cô nghĩ rằng sào huyệt ở Orlando đã là địa ngục rồi.
Nhưng cô vẫn quên, làm sao chỉ có một địa ngục được? Trong sào huyệt ở Mexico to như thế này, có nhiều cảnh khiến cô phải choáng váng hơn.
Những cô gái trẻ mình đầy thương tích, hơi thở thoi thóp... Thậm chí còn có thai phụ, nằm trong những chiếc lồng giam, ánh họ mắt nhìn cô nặng nề và mờ mịt như cát bụi.
Những kẻ buôn bán ma túy cố thủ trước ma túy, những người dân thường vô tội bị bắt làm việc, vô số vũ khí, bom đạn... Mặt xấu xa nhất của thế giới đều được phơi bày tại đây.
Chờ khi đi qua những lồng giam và những căn phòng này, mắt Ca Diễm đã đỏ hoe.
Dường như Vong linh rất hứng thú khi nhìn thấy biểu tình của cô giờ phút này, hắn dẫn cô vào một căn phòng lớn, sau đó để thuộc hạ áp giải cô đến góc phòng trước.
Sau đó, hắn cởi mũ ra, ngồi xuống chiếc ghế sô pha lớn trong phòng, mỉm cười vỗ tay: "Cô có hài lòng với những thành tựu của tôi không?"
Cô đứng tại chỗ nhìn Vong linh, nói từng câu từng chữ: "Anh nhất định sẽ xuống địa ngục."
Vong linh bật cười, sau đó hắn bỗng nhiên vỗ vỗ bàn tay: "Tôi tặng cho cô một món quà, thế nào?"
Trái tim Ca Diễm chợt nảy lên, cô đột nhiên có một linh cảm rất xấu.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy cánh cửa phía sau Vong linh mở ra.
Hai người đàn ông to khỏe bước ra khỏi cánh cửa cùng với một cô gái tóc đỏ gầy yếu và mảnh khảnh.
Gần như sau khi cô gái xuất hiện, đồng từ Ca Diễm run lên dữ dội.
Đó là Ca Thiên Thiên.
Quần áo trên người cô ấy đã rách tơi tả, trên người đều là vết roi hằn lên, thậm chí còn đang chảy máu. Khuôn mặt cô ấy không còn hột máu, tái nhợt như tuyết.
Ca Diễm run rẩy hét lên: "Thiên Thiên!"
Sau khi nghe thấy giọng nói của cô, Ca Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lúc này Vong linh lại lần nữa vỗ tay: "Hình ảnh chị em đoàn tụ thật là cảm động! Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao O nhất quyết để con nhỏ câm này theo tôi từ nhỏ nhiều năm như vậy, vì sao yêu cầu cô đến Mexico tìm tôi, lại cứ kiên trì muốn con nhỏ câm không có tài nghệ này đến ám sát Tử Thần - hóa ra tất cả đều là vì một màn như bây giờ!"
Tại thời điểm Ca Diễm nhìn thấy Thiên Thiên, phỏng đoán điên cuồng trong đầu cô đều biến thành hiện thực.
Cô chưa bao giờ ghét ông trời đến thế - vì sao lại để em gái thiên thần của cô được O nhặt về vào mười năm trước, bị đưa đến hang ổ của bọn tội phạm mà lớn lên, từ đây chỉ có thể sống trong bóng tối vĩnh viễn không được giải thoát.
Tại sao?
Tại sao lại là Ca Thiên Thiên?
Thậm chí cô còn nghĩ rằng nếu số phận có thể đảo ngược, cô sẵn sàng thay thế Ca Thiên Thiên gánh chịu tội lỗi của mười năm qua.
Mà O, tên tội phạm điên cuồng đã lên kế hoạch cho tất cả những điều này, những năm gần đây, hắn lừa dối cô và nói rằng hắn có thể giúp cô tìm ra tung tích của em gái mình, đồng thời bí mật nuôi dạy Ca Thiên Thiên thành hạng người như bọn chúng. Mọi sự chuẩn bị đều là vì ngày hôm nay, bắt cô tận mắt chứng kiến sự thật đẫm máu, chịu đựng nỗi đau thấu tim này.
Hắn căn bản không tin vào kế hoạch gián điệp của cô, cũng chưa từng nghĩ sẽ cho cô tham gia vào Huyết Hạt Tử, sở dĩ khảo nghiệm cô, cho cô nhiệm vụ, đều chỉ là đùa giỡn cô mà thôi.
Hắn chỉ muốn tra tấn cô, thời điểm cô yếu ớt nhất, dùng Ca Thiên Thiên hoàn toàn đánh sập cô.
Hắn coi cảm xúc của con người như một lợi thế trong trò chơi của chính mình, thích chứng kiến sự đau khổ và tra tấn con người làm niềm vui.
Đôi mắt Ca Diễm chuyển sang màu đỏ như máu, cô nhìn Vong linh, đầu ngón tay gắt gao găm chặt vào lòng bàn tay cho đến khi máu từ trong lòng bàn tay chảy ra.
Cô muốn gϊếŧ tất cả những tên tội phạm ở đây.
Tất cả đều sẽ phải chôn cùng nỗi đau mà Thiên Thiên đã phải gánh chịu trong suốt những năm qua.
Lúc này Vong linh lệnh hai tên to khỏe đẩy Thiên Thiên đến trước mặt Ca Diễm, sau đó bọn chúng đem hai con dao tới, lần lượt nhét vào tay Ca Thiên Thiên và Ca Diễm.
Sau đó, hắn lấy di động của mình ra, ném cho một tên thuộc hạ: "Gọi điện thoại cho O, hỏi hắn có muốn xem buổi phát sóng trực tiếp thú vị nhất không."
"Nào." Vong linh nhìn Ca Diễm: "Chị em tốt, cùng nhau đưa đối phương lên đường, được không?"
Đúng lúc này, tên vệ sĩ ngoài cửa của Vong linh đột nhiên mở cửa bước vào.
Người nọ sải bước đến bên cạnh Vong linh, thì thầm vài lời với hắn ta.
Sau khi Vong linh nghe xong, nháy mắt biểu tình hiện trên khuôn mặt hắn ta trở nên rất vi diệu, sau đó hắn suy nghĩ vài giây, nói với vệ sĩ: "Được, để tất cả chúng vào."
Người vệ sĩ nhận lệnh, không nói nhiều lời liền xoay người đi ra ngoài.
Ca Diễm nhìn Vong linh chậm rãi nở nụ cười, tràn ngập nghiền ngẫm lại mang theo tia thương hại, tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Tại sao hắn lại thương hại cô?
Cô có chỗ nào đáng giá để tên tội phạm mất nhân tính như Vong linh thương hại?
Chẳng lẽ cô cùng Ca Thiên Thiên gϊếŧ hại lẫn nhau, còn chưa đủ mất nhân tính sao?
Giây tiếp theo, cô nghe được một trận tiếng bước chân nhỏ vụn đang đi về phía cô.
Trái tim Ca Diễm đập thình thịch, đột nhiên quay đầu lại.
Cô nhìn thấy bóng dáng mà mình rất quen thuộc sải bước tới.
Là Nam Thiệu.
Phía sau cậu ta là Bồ Tư Nguyên, người bị trói bằng dây thừng, vết máu vẫn còn vương trên khóe miệng anh.
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến, một ngày dài này, khoảnh khắc sụp đổ hít thở không thông nhất, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
........ Tôi tự tát mình mười cái, tôi quỳ xuống, xin lỗi mọi người, xin các bạn mắng tôi.