Trước đây anh chưa từng tiếp xúc với Chu Linh, chỉ biết rằng đây là một người bạn thân của Đàm Vân Hi. Hai người họ lúc nào cũng đi cùng nhau, khiến cho ngày này Lâm Phong cũng chạy sang chỗ anh than vãn.
Cậu ta biết rằng bản thân mình đang ghen vô cớ, nhưng còn gì đau khổ hơn một cặp đôi đang hẹn hò lại phải giấu giấu giếm giếm mỗi ngày.
Những lúc đó, anh chỉ có thể vỗ vai cậu ta an ủi.
“Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông đó, cậu từng hẹn hò với ai đâu?”
“…”
Lần đầu tiên nói chuyện với Chu Linh là khi anh đưa cô ấy đến gặp Chu Kiệt. Đương nhiên, theo luật, anh phải ở đó nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người họ, mặc dù anh biết có những chuyện chỉ có anh em mới nói được với nhau.Ngạc nhiên là Chu Linh không hỏi gì về chuyện của Deka, chỉ bảo rằng bản thân thật mừng khi biết anh ấy còn sống.
Sau đó, hai anh em chủ yếu nói về những chuyện trong quá khứ. Anh chỉ đứng bên cạnh nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra từng thước phim mà họ đang nhắc đến. Vui có, buồn có, nhưng hai người vẫn dựa dẫm vào nhau mà sống.
“Anh hai giữ sức khỏe nhé, em sẽ lại đến thăm anh.”
Chu Kiệt không muốn nói ra sự thật, nghẹn ngào gật đầu.
Sau khi hết thời gian, anh đưa Chu Linh trở về phòng. Có lẽ lúc đó lòng tốt trỗi dậy, anh lên tiếng, bảo rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau đâu.
“Tôi biết, chỉ là tôi và anh ấy đang tự lừa bản thân thôi.”
Chu Linh không phải kẻ ngốc. Anh trai cô làm không ít chuyện xấu, chắc chắn hình phạt không chỉ là vài năm tù đơn giản.
Chỉ có điều, cô muốn trốn tránh hiện thực tàn khốc đó.
Lâm Phong rời đi, Tiêu Sinh chính thức trở thành Đại Đội trưởng của tân binh. Không, bây giờ bọn họ đều đã trở thành binh nhất rồi.
Chu Linh là cô gái duy nhất trong nhóm, nhưng cô không hề thua kém bất cứ người nào cả. Có lẽ vì trước đây cô ấy được Đàm Vân Hi che chở nên không thể hiện bản thân.
Đi kèm với lý thuyết là thực hành. Nếu như mọi hôm, Đàm Vân Hi là người trở về đầu tiên, thì bây giờ vị trí đó đã thuộc về Chu Linh.
Trong lúc chờ đợi những người khác, hai người lại nói chuyện một chút. Cũng nhờ đó, một người lúc nào cũng chỉ đi cùng Lâm Phong như anh đã có cơ hội tiếp xúc với người khác, hiểu rõ bản thân thích và ghét điều gì.
Từ đó, anh hiểu thêm về cảm xúc của bản thân, về tình cảm mà mình dành cho đối phương. Cuối cùng, anh quyết định sẽ tỏ tình với Chu Linh.
Ngày hôm đó, vẫn như mọi khi, Chu Linh là người trở về đầu tiên. Lúc này đã là nửa đêm, chỉ có âm thanh văng vẳng của bầy côn trùng. Khung cảnh cũng chẳng lãng mạn một chút nào, chỉ le lói một chút ánh sáng yếu ớt của ánh trăng.
Nếu như mọi khi, anh ngồi đợi mọi người dưới gốc cây thì bây giờ, đây là lần đầu tiên anh bước chân về phía người khác. Khi đứng trước mặt cô, anh hơi ngập ngừng một lát, lên tiếng: “Thời gian này tôi nhận ra bản thân có tình cảm với cô, vì thế cô có muốn trở thành bạn gái của tôi không?”
Khi nhìn thấy sự do dự của cô gái, anh đoán rằng bản thân đã thất bại. Không ngờ, người đối diện lại gật đầu, nói rằng bản thân cũng có cảm giác giống anh.
Cuối cùng, sau ngần ấy năm, anh đã thoát khỏi cái bóng mà bản thân tự đặt ra, bắt đầu một cuộc sống mà mình đã suy nghĩ bấy lâu nay. Có thể anh không là một họa sĩ mà bản thân từng theo đuổi, nhưng có đôi lúc một tay cầm súng bảo vệ Tổ quốc, một tay nắm lấy tay người thương cũng là điều gì đó hạnh phúc lắm rồi.