Tạ Minh Cẩn trả lại quyển kinh thư cho người bên trong xe ngựa.
"Nguyện tiên sinh tài học có thể thi triển, phẩm đức có thể duy trì, gió mát trăng thanh, tự tại nhàn tản."
Nàng không chúc cao trung gì đó, lại chỉ nói như vậy.
Từ Trường Bạch liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Ta nhận lời tốt lành của cô nương, tại đây chúc cô nương cũng sẽ được như vậy.”
À, cũng chúc nàng tài học thi triển, phẩm đức duy trì?
Nàng cũng chỉ là một nữ tử.
Minh Cẩn mỉm cười, “Kỳ thật ngươi và ta đều biết điều này rất khó, cơ hồ là không có khả năng, bất quá với lời chúc này, chính mình cũng biết rõ là không thể, cho nên mới gửi hy vọng và tưởng niệm.”
Nếu hắn cao trung, đạo làm quan nào có tự tại, sẽ rất khó như ý nguyện của nàng.
Nếu nàng quay lại Tạ gia, thế gia nào có yên bình, những lời này cũng đúng.
“Nếu đã như vậy, chúc ngươi và ta niệm tưởng dù có rách nát vẫn có thể cứu vãn một ít.”
“Tốt.”
Đang chuẩn bị rời đi, Từ Trường Bạch không nhịn được quay đầu lại hỏi nàng.
“Tạ cô nương, thật sự là ngươi không biết những người đó sao?”
Hắn hỏi đột ngột, ít khi nổi lên tính tò mò.
Minh Cẩn nhìn dáng vẻ hắn tò mò hiếm thấy, lại không muốn trực tiếp trả lời, chỉ chớp mắt cười, “Ngươi đoán xem.”
Từ Trường Bạch ngẩn người ra, sau đó bật cười, xoay người lên xe ngựa rời đi.
Từ Trường Bạch vừa rời đi, Tạ Lịch cách đó không xa tiến lại, không khỏi tán thưởng phong thái người trước mắt, cũng tò mò, “Ta nhìn hai ngươi kết giao, tuy là quân tử chi phong, nhìn như thủ lễ, nhưng lại không hợp thường quy.”
Không phải vấn đề thân thiết, thân làm thúc thúc, nếu thật sự quá mức thân thiết, hắn ta cũng sẽ ngăn lại, chủ yếu là do hai người kia đều quá khác biệt.
“Không hợp thường quy sao?” Kỳ thật chính bản thân Minh Cẩn cũng không nhận ra, cười cười, “Đại khái là bởi vì đều không cầu đối phương cái gì đi.”
Thật đồ cái gì, con đường cũng liền có.
Kia mới là thường quy.
——————————
Quận thành Ô Linh cổ xưa, có thể thấy được hai loại khí chất thanh tao và hủ bại hòa lẫn vào nhau, nếu là khách qua đường, nhiều nhất yêu quý nó xa xăm, lại khắc nghiệt với nó suy nhược.
Thược Dược đi theo Minh Cẩn từ nhỏ, nhưng không bắt đầu từ Ô Linh mà là ở đô thành mới đi theo, cho nên đối Ô Linh nàng ấy có chút xa lạ, ấn tượng nhiều nhất chính là —— một lão phu nhân tôn quý nhìn cô nương nhà nàng ấy thập phần âm trầm.
Sau đó lão phu nhân từ đô thành trở về Ô Linh, ấn tượng của nàng về Ô Linh càng trở nên phai nhạt.
Nhưng cũng không có gì đáng thắc mắc, bởi vì Tạ Minh Cẩn từ một năm trước đã thường xuyên đề cập đến Ô Linh.
“Cô nương, nơi đó là khe nước mà người từng nói qua không phải sao.”
Xe ngựa băng qua đường cái của quận tiến dần vào một nơi vắng vẻ, rừng trúc trong vắt, hồ bích khảm ngọc, phương thảo thê mỹ hoàn cổ mộc, mưa sương giăng giăng, và một con đường trải đầy phiến đá xanh.
Bên này ít người, Thược Dược vén rèm lên, sườn núi dựng đứng có thể nhìn thấy hai bên đường, đỉnh núi ẩn hiện trong sương mù, sương mù nhiễm một màu xanh biết của thác nước trong vắt. Phong cảnh bắt mắt vô cùng, lại dung hợp sắc đẹp làm nhân tâm lưu luyến, không muốn rời đi.
“Ừ.” Tạ Minh Cẩn giọng nói nhẹ nhàng đáp lại, nhưng ánh mắt nàng lại không nhìn đến khe nước kia, ngay cả khi Tạ Lịch từ xe ngựa bên cạnh cười cười đề cập đến truyền thuyết của nó.
Tạ Minh Cẩn thật sự không thích truyền thuyết kia, cái gì mà cửu thiên phượng hoàng rơi xuống đất phàm trần, mài vân giữa nhân gian, truyền đến truyền lui thành ra nói ở đây phong thuỷ cát tường, ở nơi này nhiều người trở thành quan to quyền quý.
-----
Dịch: MB