Hắn ta không phải một mực phủ nhận người khác, ít nhất cũng tính cả bản thân mình rồi.
Người tàn nhẫn như vậy, Minh Cẩn thật sự không dám cười nhạo, nhưng nàng lại không nhịn được cười ra tiếng.
Vừa cười ra tiếng, hai người nhìn nhau, bỗng nhiên phát giác ra có gì đó không đúng lắm.
Giữa hai người không nên có cuộc nói chuyện như thế này.
Từ Trường Bạch chủ động chuyển về chủ đề cũ, “Nếu lại trì hoãn nữa cũng không sao, ta đọc sách ở đâu cũng đều như nhau cả.”
Hắn ta dường như cũng không để ý lắm, “Ta tới tìm ngươi, cũng là nhớ rõ trước đây ở thôn trang, thấy ngươi vô cùng hứng thú với 《 Biến Pháp Binh Mậu 》, chuyện cũng đã qua lâu rồi, cũng nên kiêng dè, hiếm khi đề cập tới. Nhưng hôm nay ta lật quyển sách này lên, phát hiện bên trong có sự liên hệ, cho nên mang tới để ngươi xem cùng.”
Từ Trường Bạch nói như một tên mọt sách, rồi như không chờ được nữa, vội vàng đưa quyển sách trong tay cho Minh Cẩn.
Những gì ngại ngùng trước đó giờ đây không đáng nhắc tới.
Chỉ có sách mới là tình yêu chân thành của hắn, nó thuần túy đến nỗi khiến người ta vừa nhìn là hiểu ngay.
Minh Cẩn mỉm cười, “Vậy thì cảm ơn nhiều rồi.”
Nếu đã là một người thuần túy giản đơn như thế, vậy thì không kéo hắn ta vào trong chuyện này nữa.
Nàng nhận lấy quyển sách, vừa chuẩn bị đi nhưng dường như nhớ ra gì đó, ngoái đầu nhìn lại Từ Trường Bạch rồi cười cười, vung vẩy cuốn sách trong tay, “Sách của tiên sinh, đương nhiên là rất đẹp.”
Nàng đi rồi, Từ Trường Bạch đứng ở chỗ đó một hồi lâu.
————————————
Mưa đã ngừng, trải qua một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn, không ít người đều sửa sang lại hành trang chuẩn bị hành động, Giang Xuân Lai lần lượt đi tiễn khách, lúc ở địa sảnh thấy đám người Minh Cẩn đi xuống liền qua đó chào hỏi.
Mà Minh Cẩn đang lấy thái độ lịch sự của chủ nhà và khách để hỏi thăm Từ Trường Bạch.
Hai người giống như chưa từng đặt chuyện tối qua vào trong lòng, Giang Xuân Lai đi tới, hai người liền dừng câu chuyện lại.
Nhưng nếu Minh Cẩn đã mở miệng trước, “Ông chủ Giang, ông xem, nhiều người như vậy đều phải đi rồi, nếu như còn thừa phòng trêи lầu thì không bằng cho ta thuê thêm một căn, tiền thuê nhà sẽ trả góp.”
Giang Xuân Lai kinh ngạc,hỏi theo bản năng: “Ồ, cô nương vẫn chưa đi ư?”
Trận mưa to cũng qua rồi, xe ngựa trêи đường đi cũng khá thuận tiện, người khác trong lòng đều vội vàng muốn tiếp tục hành trình, lão ta quan sát, đám người này cũng thường xuyên có người đi ra ngoài xem xét đường xá, trông có vẻ vội muốn rời đi, sao qua một đêm liền đổi ý rồi.
“Không đi nữa, ta còn có chút việc muốn chậm trễ một chút, ông chủ không hoan nghênh ư?” Minh Cẩn cười như không cười.
Không biết vì sao, Giang Xuân Lai cứ cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình mang đầy ẩn ý, là kiểu hài hước và thâm trầm.
Nữ tử này còn trẻ tuổi như vậy, mà lại làm tim người ta đập nhanh đến thế.
Giang Xuân Lai dời ánh mắt của mình đi, cười nói: “Tất nhiên là hoan nghênh, chúng ta làm ăn buôn bán, làm gì có đạo lý đuổi khách ra khỏi cửa được, vậy bây giờ ta đi sắp xếp cho cô nương...”
Trước giờ ăn cơm, Tất Thập Nhất trở về, Minh Cẩn kéo hắn ra góc hành lang ngay trước mắt tất cả mọi người .
“Người đã chuẩn bị ổn thỏa rồi?”
“Vâng, sáng sớm ngày mai sẽ để bọn họ đi tới quan phủ báo án....”
“Cẩn thận chút, đừng để bị bại lộ, đợi quan sai tới là được, cũng phải trông coi tiền tài cẩn thận, tuy chúng ta người đông, nhưng suy cho cùng cũng đều là lão bách tính. Lần này cha giao cho ta việc thu tiền hàng, vô cùng quan trọng, nếu không không phải mạng người quan trọng, chúng ta chắc chắn sẽ không tham gia vào chuyện này.”
“Cô nương yên tâm.”
Hai người nói chuyện nhanh gọn, cố gắng nén thấp giọng xuống, nói xong liền đi ra.
Hai người vừa đi, một chỗ ẩn nấp trêи góc lan can, một người dựa lưng vào tường với ánh mắt nham hiểm, sau đó rón ra rón rén rời đi.
————————
Mọi người chỉnh đốn ngựa xe rồi lần lượt rời đi.
“Cô nương, bọn họ đi rồi.”
Thược Dược chỉ vào mấy võ giả che giấu nội tức kia, bọn họ đi cùng người khác.
“Hình như trong mấy hộ kia có quan quyến?”
Minh Cẩn rời khỏi quận thành quá lâu rồi, cho dù thời gian sau cũng làm ra không ít tình báo, nhưng cũng không phải toàn diện.
Chủ yếu là tinh thần nàng nằm trêи an nguy của chính mình cùng với thi thể dưới hồ nước.
“Xem ra mục tiêu của bọn chúng không phải ta.”
Minh Cẩn cũng không cố ý chọc vào quá nhiều tai họa, sau khi biết được mục tiêu của đối phương thì không còn quan tâm nữa, chỉ chờ tới đêm.
-----
Dịch: MB