Hoa Gian Sắc

chương 18: rất thối (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn như đang ngủ nhưng kỳ thật Minh Cẩn vẫn còn suy nghĩ một vài việc nhưng nàng cũng dần dần mê man, khi Thược Dược ngã xuống chạm vào vai nàng, nàng mới tỉnh táo hơn một chút, bật cười, đang định đỡ đối phương đến giường nhỏ để ngủ bỗng một ý nghĩ chợt lóe qua đầu nàng.

Vì sao... lại thϊế͙p͙ đi như thế?

Thược Dược vẫn luôn có thể chịu đựng, trước khi vì để tiện chăm sóc cho nàng, em ấy thức suốt đêm cũng là điều bình thường, thế nhưng hôm nay lại không chịu nổi ngất đi.

Còn nàng thì tâm tư quá sâu, vẫn luôn suy nghĩ nhiều chuyện, từ trước đến nay hay bị mất ngủ. Mấy năm trước vì để ngủ ngon hơn, nàng đã thường xuyên dùng vài thang thuốc nhưng uống nhiều quá lại khiến nó mất hiệu quả, cuối cùng nàng vẫn phải tự mình khắc chế mới có thể thuyên giảm dần.

Là dược liệu gì sao?

Trong lòng Minh Cẩn khẽ động một cái, đầu óc trở nên minh mẫn, trong bóng tối, nàng khẽ mím môi, ngón tay phía dưới chăn hơi động đậy.

Người đã thấy được tất sẽ cảm nhận được.

Bóng đêm trở nên tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng mưa rơi yếu ớt phảng phất ngoài kia, còn có một… Động tĩnh rất nhỏ.

Căn phòng không lớn lắm, vài cái ghế nhỏ, một cái bàn lớn, thùng tắm, rèm, cửa sổ, ngăn tủ, bàn trang điểm...

Từng giây từng phút trôi qua, ở một góc Minh Cẩn không nhìn tới được, từ khe hở rất nhỏ có một cây ống trúc mảnh tỏa ra từng làn khói lờ mờ, mùi hương từ từ lan ra khắp phòng, thấm vào thân thể.

Tế thủy trường lưu, hiệu quả rõ ràng.

Khi xác định mục đích đã đạt được, ống trúc chậm rãi thu về, không gian yên tĩnh trong chốc lát, sau đó... Từ từ mở ra.

m thanh tinh tế gần như không nghe được, giống như chiếc lông vũ khẽ quét qua trái tim

Chính là nó.

Là ngăn tủ kia.

Ngăn tủ có chút xấu xí, hai cánh tủ không được đồng đều cho lắm, chỉ là bên ngoài cũng sẽ thấy không rõ, trừ phi tiến sát lại, dùng mắt thường nhìn kỹ mới được... Nếu là nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện bên trong cũng có một con mắt đang nhìn thẳng vào ngươi.

Ở bên hồ nước phía sau cánh rừng, Tất Thập Nhất dẫn theo hai người mặc y phục đen lẻn vào nơi này, một người đứng bên cạnh trông chừng.

“Tối như vậy, sợ là xuống dưới đấy chúng ta không thể nhìn rõ được, hay là ban ngày lại tới?” Một người có vẻ lo lắng hỏi.

“Ban ngày dễ bị phát hiện.” Tất Thập Nhất nhướng mày, lấy từ trong lòng ngực ra một vật được khăn lụa bao quanh mấy vòng.

“Thập Nhất ca, huynh còn có sở thích này sao?”

Nhìn thấy chiếc khăn lụa tinh xảo đẹp đẽ như vậy, hai người không khỏi trêu chọc, Tất Thập Nhất trừng mắt: “Nhìn rõ một chút, đây chính là đồ vật giúp thấy rõ khi ở dưới nước, đừng nói nhảm nữa, chú ý thời gian.”

Lúc này hai người mới giật mình, bảo vật như dạ minh châu xuất hiện ở đây, chỉ có thể là cô nương đưa cho.

Tất Thập Nhất cũng không muốn lấy dạ minh châu ra khoe khoang mà khi bọn họ xuống nước mới mở khăn lụa ra, lộ ra một hạt châu sáng lấp lánh, cầm vào trong tay rồi lặn xuống, hai người có ánh sáng dẫn đường, dựa vào khả năng bơi lội hơn người, cũng khá vui vẻ nhẹ nhàng.

Vốn dĩ hồ nước này cũng không quá sâu, chẳng qua cũng không phải hồ cạn, một lát sau, bọn họ nhìn thấy một số thứ.

Cũng không có gì, chỉ là bùn đất và một số loại thủy tảo, còn có một ít loài cá đang nghỉ ngơi, ngoại trừ những thứ này...

Còn có một phần nước rất hôi.

Bỗng nhiên một người trong số đó cảm giác đã đụng vào một thứ gì đó phía sau lưng.

Đụng vào một thứ bên dưới.

Thoáng cái, hắn cảm giác mình đụng vào một thứ gì đó rất cao.

Hắn thử đưa tay sờ lên.

Đầu tóc của đối phương tán loạn nổi trôi theo dòng nước, có vài sợi dây quấn quanh cổ của người đó.

Lông trêи người hắn dựng hết lên, da đầu tê dại.

Tất Thập Nhất cầm dạ minh châu chiếu xuống xem một chút.

Dưới ánh nước mờ ảo lộ ra một bóng người rất cao.

Còn có một sợi dây thừng đang quấn quanh đầu.

————————

Trong khách điếm, cánh cửa tủ mở ra từ bên trong, có lẽ chỉ có ánh trăng lấp lánh ngoài kia mới có thể không bị màn mưa ngăn cản, nhìn thấy sự việc trong phòng kia.

Trong chiếc tủ quần áo trống rỗng và đơn giản lại xuất hiện một bóng người đứng thẳng tắp.

Vô cùng xấu xí, sắc mặt lạnh lẽo.

Hắn đã cất ống trúc phun khói mê, sau khi rời khỏi chiếc tủ, hắn lấy một thanh đao ngắn bằng bạc sắc bén, tiến về phía giường như một bóng ma.

Thanh đao sắc bén được rút ra, nhìn thấy nữ tử đang ngủ say trêи giường, trong mắt hiện lên sự kinh diễm và ɖu͙ƈ niệm, sau một thoáng hoảng hốt, hắn vẫn đem thanh đao đâm xuống lồng ngực Minh Cẩn...

Khi giết người, hắn lộ ra bộ mặt tàn nhẫn, loại tàn nhẫn này là do sắp đạt được mục đích, bất ngờ vặn vẹo, dữ tợn.

-----

Dịch: MB

Truyện Chữ Hay