Giang Xuân Lai trừng mắt với hắn, lảm nhảm: "Mưa to như thế, sao mà đi đường được? Khu vực ba đạo gần đây không có trạm nào cho khách nghỉ lại, chỗ dừng gần nhất cũng phải đi ngựa nửa ngày, mưa to như này càng khó đi hơn, có chút kinh nghiệm chắc chắn sẽ dừng chân nghỉ qua đêm ở chỗ ta, ngày mai đợi mưa tạnh lại đi. Ta nói cái con quỷ lười như ngươi, suốt ngày ngủ đến chết, nghĩ mình là thiên kim tiểu thư hay sao mà như thế!”
Gã sai vặt không phục, lẩm bẩm cái gì đó, hình như nhắc tới đoại loại như Tiểu Kiều. Giang Xuân Lai loáng thoáng nghe được, sắc mặt hơi xấu hổ, đang muốn răn dạy thì ánh mắt sáng lên: “Tới rồi, tới rồi, người tới!”
Tiếng vó ngựa của hai chiếc xe như xé toạc cả màn mưa. Rơi vào tầm mắt, Giang Xuân Lai ra vẫy tay chờ đợi, đợi xe ngựa đến dừng ngay khu đất trống, tròng mắt của lão ta nhuộm chút màu tối tăm của ánh trời đang quan sát người và xe ngựa.
Xe ngựa giống nhau, ngựa cũng giống nhau, trước sau ước chừng có bốn chiếc, lão ta chờ mong đối phương đi cùng nhau, rốt cuộc đó chỉ là chở của cải của người đó mà thôi.
"Mưa lớn quá, mời khách nhân vào bên trong. Trương Tam, mau tới giúp đỡ dẫn xe ngựa đi.”
Thấy thực sự có khách tới, Trương Tam cũng lên tinh thần, vội hạ bậc thang dầm mưa đi ra tiếp đón nhiệt tình.
Tất Thập Nhất và bọn phu xe xuống xe, trước hết người được đảm nhận vén rèm đưa dù cho Thược Dược, căng dù ra, không hướng dù che cho mình mà chỉ hướng về xe ngựa được đạp nghiêng một bên.
Lát sau, Giang Xuân Lai chỉ mơ hồ nhìn thấy một mảnh vải voan màu xanh lá bước ra từ xe ngựa, theo sau đó là màn mũ hơi rủ che bờ vai mảnh khảnh lại.
Khi xuống xe, cơn mưa dồn dập hơn, những đợt nước trong veo đập vào mặt trêи của dù giấy mặt tạo nên âm thanh lộp bộp dày đặc.
Dù những giọt mưa thanh thúy vờn quanh thân nhưng tư thái và cử chỉ nữ tử này lại nhã nhặn lịch sự và thong dong, sự thong dong không phải vì bất cứ tác động bên ngoài nào, mặc kệ váy áo dính nước bùn, quần áo thấm ướt hay không, nàng vẫn không nhanh không chậm.
Xuống xe ngựa xong, Tạ Minh Cẩn không vội vào quán trú mưa mà nàng chỉ vén váy lên bậc thang, sau khi qua mái hiên chắn mưa rồi mới buông xuống. Nàng dùng mu bàn tay vỗ nhẹ mấy bọt nước loang lổ trêи tay áo, sau đó xoay người nhìn về phía hai chiếc xe ngựa được đám người Thược Dược và Tất Thập Nhất sắp xếp đâu vào đấy ở sân sau khách điếm, hai chiếc phía sau cũng đã đi tới.
Tiểu nhị và Trương Tam nhìn đến ngây người, Giang Xuân Lai định mắng chửi để đối phương đến phục dịch. Nhưng nhìn thấy động tác của nô bộc nhà người ta ngay ngắn chỉnh tề, quy củ kinh người, làm gì có chỗ cho bọn hắn thi triển chứ. Bởi vậy, lão ta không còn cách nào khác là bỏ qua.
Chiếc xe ngựa thứ ba tới trước quán trọ, người hầu cường tráng thông báo đi đường bình an, Tạ Minh Cẩn hơi gật đầu, sau đó mới ôn hoà hỏi thanh niên trong xe ngựa: “Trêи đường có xóc nảy, Từ tiên sinh vẫn ổn chứ ạ?”
Dù vị tiên sinh này đã vào trong trang ba tháng, nhưng khi Thược Dược nhìn đối phương, nàng ta vẫn có cảm giác kinh ngạc và thán phục.
Trăng thanh gió mát, thanh lưu trơ trụi qua khe nước, có thể thấy được ngọc sơn chiếu qua người, cao lớn như thủy triều biển cả.
Một người như vậy thật là xuất sắc, chứ đừng nói đến tài học nổi bật của đối phương làm cô nương rất khâm phục và kính trọng, vì thế đã đặc biệt sắp xếp hành trình đi đường của đối phương.
Gương mặt của Từ Trường Bạch có chút tái nhợt, cũng giống như Tạ Minh Cẩn không chịu nổi nỗi khổ trêи đường vậy. Nhưng thân hình của hắn tuấn tú rắn rỏi, dù quần áo rộng thùng thình bị ướt, sợi tóc trêи mặt cũng dính nước, nhưng nhìn qua lại không quá chật vật, cả người mang theo mấy phần không cam lòng suy yếu và thanh cao của thư sinh, trả lời: “Không sao, đường xá rất bình an, chỉ sợ Tạ cô nương ngài gặp phải chướng ngại trêи đường thôi.”
-----
Dịch: MB