Hoa Đô Thập Nhị Thoa

chương 7: sự lợi hại của âu dương phỉ phỉ​

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc Vương Dung vừa nhìn thấy cô từ phòng tắm bước ra cũng nhất thời kinh ngạc, thật ra thì hắn cũng ghét sự chờ đợi nhàm chán và đã nhiều lần đoán thử xem người phụ nữ trong nhà tắm kia là đẹp hay xấu. Theo suy đoán của hắn khi nhìn thấy số hành lý thì người kia chỉ tầm - tuổi là cùng, hơn nữa đời sống của cô cũng khá cao. Nhưng hắn mặc kệ dù đẹp hay xấu thì cũng sẽ không cho cô ta tiếp tục ở trong ngôi nhà này nữa.

Hắn giật mình không phải vì cô gái kia đẹp, mặc dù cô cũng đẹp thật, lý do hắn nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên là vì cô đã để lại một ấn tượng sâu sắc với hắn. Mới sáng nay, cô ngồi ngay ngắn ở cái ghế Tổng Giám đốc và đe dọa hắn một phen trong buổi phỏng vấn, sau đó quăng cho hắn công việc của một bảo vệ, buộc hắn phải làm công việc ấy.

Công ty của lão Mộ tuy không lớn lắm nhưng so với các doanh nghiệp tư nhân thì nó cũng thuộc dạng có số má, tài sản của công ty có giá trị lên đến hàng trăm triệu đồng.

Một người có thể khiến cho lão Mộ tin tưởng giao cho trọng trách, có quyền hạn cao nhất trong công ty là Tổng Giám đốc thì nói như thế nào cũng là người thuộc giới thượng lưu, rất nhạy bén và giỏi giang, thu nhập cũng không thành vấn đề, vài triệu một tháng là ít. Những người như vậy thì chắc hẳn là sẽ ở khách sạn cao cấp hoặc chí ít thì cũng sẽ thuê một căn biệt thự để ở.

Với sự hiểu biết của mình, Vương Dung nhất thời không thể hiểu được tại sao cô lại xuất hiện ở đây, một ngôi nhà nhỏ và cũ rích, căn phòng đơn giản chỉ có chỉ có diện tích khoảng - mét vuông. Hắn khẳng định đang có vấn đề gì đó không ổn ở đây.

Cũng may hắn không phải là cái loại thích nhiều chuyện cũng như xen vào chuyện của người khác nên chỉ sau một thoáng kinh ngạc thì sắc mặt hắn đã bình tĩnh lại ngay sau đó. Khoanh hai tay lại và tỏ ra hứng thú với cơ thể của cô gái kia. Sáng nay, cô khoác lên người bộ đồ công sở nữ tính nhưng cũng rất sang trọng, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho người khác khi nhìn vào cô sẽ cảm thấy cô lạnh lùng, mạnh mẽ, sắc sảo và độc đoán.

Nhưng vào lúc này, sau khi thoát khỏi vẻ bề ngoài ấy thì nhìn cô rất giống một cô gái nhỏ bé biết hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, yên bình. Làn da của cô không tồi, rất trắng, rất mềm, sáng như ngọc, cổ trắng thon dài, xương đòn vai rất gợi cảm.

Mặc dù khăn tắm đã che được những chỗ quan trọng nhưng kiểu nửa che nửa hở như thế thật sự là làm mê hoặc người khác, ham muốn được tìm hiểu đến tột cùng.

Vương Dung chưa bao giờ cho mình là chính nhân quân tử nên hắn cũng chưa bao giờ ăn chay, mùa xuân đến ngay trước cửa thì ngắm vài lần cũng không có hại gì. Mặc dù hắn đã từng trải rất nhiều nhưng không thể không thừa nhận rằng người con gái đang đứng trước mắt mình lúc này chính là một báu vật hiếm thấy ở trần gian.

Tuy nhiên hắn cũng không còn ở cái tuổi hai mươi, là con trai mới lớn nữa, tùy tiện ngắm gái đẹp rồi xấu hổ, sau đó sùng bái họ, hoặc tình cảm bất chợt bộc phát không kiềm chế được. Thực ra, trong mắt hắn, phần lớn là nhìn và thưởng thức cái đẹp, còn tình dục thì không quá quan trọng.

Hiện tại hắn cũng có một chút khâm phục người con gái này, lúc ở công ty cô thể hiện mình là một nữ Giám đốc giỏi giang, lạnh lùng, mạnh mẽ. Vừa mới tới nơi này lại có thể tự nhiên đến mức an tâm đi tắm rửa rồi dám quấn một cái khăn tắm đi ra. Cô ta nghĩ đây là nhà của cô ta sao? Thậm chí mình ngồi đây gần nửa ngày mà cô ta không hề nhìn thấy, lại còn hát hò nữa, chẳng lẽ cô ta không hề cảm nhận thấy sự tồn tại của mình sao?

............

Âu Dương Phỉ Phỉ bị bất ngờ nên không kịp phòng bị, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trong nhà khiến cô hoảng sợ. Mặt biến sắc, theo bản năng cô lùi lại hai bước, tay che kín ngực, sợ hãi theo phản xạ nhìn thẳng vào Vương Dung.

Cũng nay cô là người có tính cách mạnh mẽ, từng trải qua sóng gió nên không giống với những người phụ nữ bình thường khác sẽ hoảng loạn mà sợ hãi la ầm lên.

Từ trước đến nay cô luôn tự hào về khả năng kiểm soát bản thân, trấn tĩnh bản thân, cố gắng giấu diếm vẻ sợ hãi trên mặt. Với sự thông minh của cô thì cô thừa hiểu rằng, nếu đối phương là một tên vô lại mà bản thân mình lại có hành vi quá khích thì có thể khiến cho đối phương bị kích động, mất tự chủ và hắn sẽ làm những việc có hại đến cô.

Bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể xử lý tốt được mọi chuyện.

Cô không ngừng nhắc nhở bản thân mình, sự mạnh mẽ từ bên trong toát ra, ánh mắt cô hiện lên bốn chữ "không hề sợ hãi" và nhìn thẳng về phía người kia. Học môn Tâm lý học nên cô biết được nếu mình tỏ ra yếu thế thì sẽ kích thích bản chất thú tính của đối phương, càng làm cho đối thủ hung hăng hơn.

Đến khi Âu Dương Phỉ Phỉ nhìn thấy rõ mặt hắn thì cũng sửng sốt, người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia chính là cái tên đáng ghét đi cửa sau mà cô vừa phỏng vấn lúc sáng. Tại sao hắn lại xuất hiện ở trong này? Vì không phục khi bị cho làm bảo vệ nên sau đó đó lén theo dõi mình sao? Mục đích của hắn là gì? Muốn đe dọa mình để thay đổi quyết định à? Cảm thấy trong lòng phẫn nộ nên bây giờ muốn trả thù sao?

Nếu là lúc trước thì có lẽ cô sẽ xử lý tốt hơn nhưng sau khi xảy ra chuyện lúc sáng thì trong lòng Âu Dương Phỉ Phỉ run rẩy và ớn lạnh.

- Vương tiên sinh, nếu anh muốn đến nhà để thăm hỏi tôi thì nên hẹn trước một chút, như vậy không phải sẽ lịch sự hơn sao?

Âu Dương Phỉ Phỉ lấy lại được sự bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng và khẩu khí của mình khi nói ra những lời này.

Đối với việc hắn tự tiện xông vào nhà cô, đây là hành vi trái pháp luật và gây nguy hiểm nhưng cô không dùng giọng điệu gay gắt cũng như trách cứ hắn, vì nếu cô làm như vậy thì có lẽ đó sẽ là cơ hội kích động hắn bộc phát sự nguy hiểm của hắn. Trong tình hình này, bất kể như thế nào cô cũng đang bị yếu thế, yếu thế thì phải giải quyết theo kiểu yếu thế, với loại người nguy hiểm này thì trước hết phải cố hết sức xoa nhẹ và làm ổn định tình hình.

Tuy nhiên, đối với ánh mắt thận trọng của cô thì hắn lại nhìn cơ thể của cô từ trên xuống, khiến Âu Dương Phỉ Phỉ cảm thấy xấu hổ đồng thời lửa giận trong lòng cũng đã bùng cháy lên.

.............

Vương Dung cũng sớm đoán ra được là cô nàng sẽ phát hiện ra hắn, chắc chắn sẽ có phản ứng, trong lòng hắn dự đoán rằng chắc hẳn cô ta sẽ kinh hãi, bất thình lình đứng lên, thậm chí là la hét, khóc lóc, liều mạng đập vỡ một vài đồ vật.

Nhưng với việc đó Vương Dung cũng không sợ hãi, đây là nhà hắn, xung quanh đều là hàng xóm, trên giấy tờ nhà đất là hắn kí tên, bản thân cũng chưa từng cho ai thuê phòng. Cho dù có gọi cảnh sát tới thì lý do cũng chỉ là nhà hắn bị người khác ở bất hợp pháp.

Và thật sự trong lòng hắn cũng đang mong điều đó, xem thử người phụ nữ có thói quen kiêu ngạo kia khi thất kinh, sợ hãi sẽ ra sao, như vậy cũng tốt, coi như là một sự trả thù nho nhỏ cho chuyện lúc sáng.

Đáng tiếc, hắn đã không được thưởng thức màn kịch như trong lòng hắn chờ đợi.

Người con gái này sau khi hoảng sợ thì nhanh chóng thay đổi sắc mặt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã nắm được tình hình và bình tĩnh đối phó. Nói chuyện với hắn thì rất lịch sự, tuy nhiên nếu để ý một chút thì có thể thấy trong lời nói của cô có một chút sợ hãi.

Tốc độ phản ứng rất nhanh cùng với xử lý khéo léo, trong chốc lát đã khiến cho Vương Dung có cái nhìn khác về cô gái này. Nghĩ thầm lão Mộ mời được nữ Tổng Giám đốc này về đúng là không tồi, nhất là trong khả năng ứng phó với tình huống bất ngờ đúng với tác phong của một thủ lĩnh.

Thật là đáng tiếc, vừa rồi hắn còn muốn nghe thấy cô la mắng hắn dù chỉ là một chút thôi, ví dụ như sao anh lại ở đây? Anh vào bằng cách nào? Anh làm gì ở đây? Anh là lưu manh à?....

- Tổng Giám đốc Âu Dương, cô biết cách giải quyết vấn đề rất thông minh đấy.

Thấy được cô có thể giữ được sự lý trí và bình tĩnh nên trong lòng Vương Dung cũng có chút ngượng ngùng, bỗng nhiên nảy ra ý định muốn trêu cô nên cố ý sắp đặt một câu chuyện thần bí, khó hiểu, dùng ánh mắt soi mói nhìn cô từ trên xuống.

Bị hắn nhìn vào cơ thể một cách trắng trợn như vậy nên Âu Dương Phỉ Phỉ bị xấu hổ và phát cáu, hận một nỗi là không thể xông lên ngay lập tức, nhắm thẳng vào khuôn mặt xấu xa kia mà đánh cho răng hắn rơi đầy đất mới sảng khoái.

Nhưng điều đó cô chỉ dám nghĩ thầm trong bụng vì khi đọc qua sơ yếu lý lịch của hắn cô biết hắn từng đi lính, dù sao thì đó cũng là một người đàn ông thân thể cường tráng, với vóc dáng nhỏ bé của mình cô buộc phải nén cơn giận lại, giọng nói nhỏ nhẹ:

- Vương tiên sinh, đối với công việc của anh đã được sắp xếp thì tôi cũng cẩn thận cân nhắc rồi mới đưa ra quyết định. Sáng nay anh cũng đã bày tỏ sự đồng ý, không có ý kiến gì khác và đã làm thủ tục nhận việc. Tuy nhiên, nếu anh có điều gì không hài lòng thì cứ việc nói ra, tôi sẽ cân nhắc. Nhưng tôi hôi vọng công việc là công việc, ngày mai anh có thể đến văn phòng của tôi để trao đổi. Với câu trả lời vừa rồi của tôi, không biết Vương tiên sinh đã vừa lòng chưa? Nếu không có câu hỏi nào khác thì mời anh đi trước, hôm nay tôi hơi mệt.

Trấn an, dùng lý lẽ, thêm kế hoãn binh. Vương Dung dám cá là nếu hắn nhận lời đề nghị của cô mà đi khỏi đây thì ngay lập tức cô sẽ cầm lấy điện thoại trên bàn trà và báo cảnh sát.

Đáng tiếc, chuyện làm ở vị trí nào không phải là ham muốn cũng như mục đích của Vương Dung, cho dù có như vậy thì hắn cũng không phải là người ngu ngốc mà làm như vậy. Có điều, sự bình tĩnh cùng khả năng ứng biến của cô khiến Vương Dung đánh giá cô rất cao. Với tố chất như vậy dù là làm công việc gì thì cũng sẽ có ngày tỏa sáng.

Xem ra phải dữ hơn một chút mới được, sắc mặt Vương Dung bỗng nhiên không còn đùa cợt nữa mà trở nên nham hiểm, dữ tợn, nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, lạnh lùng nói:

- Không ngờ rằng Tổng Giám đốc Âu Dương lại ngây thơ đến vậy, nếu tôi đã đến đây thì cô nhất định phải chấp nhận yêu cấu của tôi rồi. Nói cách khác....

Âu Dương Phỉ Phỉ thấy người lạnh run, nghĩ thầm người này đúng là không dễ bị gạt. Mặc dù điện thoại để trên bàn trà nhưng muốn chụp lấy và báo cảnh sát thì đó là một hành động ngu xuẩn. Lúc này cô đành phải tiếp tục thực hiện kế hoãn binh, khoanh hai tay lại, chậm rãi nói:

- Vương tiên sinh bình tĩnh, đừng nóng, có một số việc vẫn có thể thương lượng, tôi là Tổng Giám đốc, có chỗ nào làm không tốt, anh không hài lòng chỗ nào, cứ việc nói.

- Nhân tài giống như tôi, ít nhất cũng phải cho tôi làm Phó Tổng Giám đốc chứ nhỉ?

Vương Dung cười nham hiểm.

Truyện Chữ Hay