..........
Âu Dương Phỉ Phỉ bị hắn nói như vậy thì vừa buồn cười vừa tức giận, nhất là khi hắn thở dài, rất giống với người đang oán giận trách cứ khi bị bội tình bạc nghĩa. Tuy buồn cười nhưng cô lại trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng.
- Theo như anh nói thì đúng là anh phải chịu một sự mất mát rất lớn, làm cho tôi ngại quá, không thể bồi thường cho anh được, trong lòng thấy rất có lỗi.
- Nếu sếp đã có thành ý như vậy thì tôi mà từ chối sẽ bất kính, yêu cầu của tôi cũng không cao, cứ bồi thường khoảng mấy trăm ngàn ngàn là được rồi.
Mắt Vương Dung sáng lên, tinh thần nhất thời tỉnh táo.
Âu Dương Phỉ Phỉ choáng váng, ngất ngây, vẫn chưa hết bực mình chuyện lúc này giờ lại bị hắn bồi thêm nữa, tên này đúng là có một không hai. Mở miệng ra là tiền tiền tiền, mấy trăm ngàn thì có khác nào là ăn cướp đâu cơ chứ? Tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
- Anh bớt mơ mộng hão huyền lại và ăn cho xong bát hoành thánh đi.
Nói xong cô vào bếp lấy một cái bánh bao hấp, nhìn hắn ăn ngon lành nên bất giác thèm ăn theo. Lúc há miệng định cắn thì đột nhiên bị hoa mắt vì phát hiện ra Vương Dung đã dùng đũa để cướp lấy cái bánh bao của cô.
Cô trợn mắt lên vài giây, tức giận cầm lấy chiếc đũa đánh một phát, gương mặt lạnh lùng nói.
- Vương Dung, bánh bao này là do tôi bỏ tiền ra mua.
Nghĩ đến mấy chục đồng tiền cuối cùng của mình bị mất hơn một nửa vì bữa sáng Âu Dương Phỉ Phỉ đã rất đau khổ rồi, huống chi lúc này tên kia lại giật mất bánh bao của cô, đúng là rất đáng giận. Cuối cùng thì người này còn có việc gì mà không dám làm nữa không vậy?
- Ha ha, sếp không thấy đây là loại thực phẩm quá bình dân hay sao? Nó không giống như hamburger đâu, loại bánh bao này được hấp trong nước sôi, nếu cô cứ cắn như vậy thì sẽ bị bỏng môi đấy.
Đối với việc bị Âu Dương Phỉ Phỉ trách mắng và tỏ ra bị thiệt thì hắn không thèm để ý mà cứ vô tư làm mẫu cho cô cách ăn bánh bao hấp.
Bất giác hai má Âu Dương Phỉ Phỉ nóng lên, hóa ra là vì hắn sợ mình bị bỏng nên mới giật lấy cái bánh, hóa ra là hắn bị oan, muốn xin lỗi nhưng cứ nghĩ đến việc người này có đôi lúc khiến cô giận nên không mở miệng được.
- Ăn cái này đi, này, nếm thử chút đi, bánh bao ở quán này rất nổi tiếng đấy, hương vị rất ngon, không quá ngọt, lúc tôi học trung học thường tới đây ăn lắm.
Vương Dung vừa ăn bánh bao hấp vừa hồi tưởng lại quá khứ.
- Tuy nhiên lúc đó mẹ không cho nhiều tiền nên có thể thỉnh thoảng mới được ăn món ngon thôi, xem như là hưởng thụ, ha ha, nhiều năm như vậy mà hương vị vẫn không thay đổi.
Âu Dương Phỉ Phỉ muốn chuyển đề tài hỏi về mẹ hắn một chút nhưng từ trước đến nay cô không phải là người thích nhiều chuyện, tuy rằng hai người xui xẻo mới về sống cùng một nhà. Trên thực tế mới có hai ngày thì không thể thân thiết đến mức ngồi nói chuyện riêng tư của nhau được. Vậy nên nhanh chóng ăn cho xong cái bánh bao, quả nhiên là rất ngon, không quá ngọt , hương vị rất tuyệt. Sau khi ăn xong hai cái cô ăn thêm một bát nhỏ hoành thánh khiến cô no tức bụng.
Hai người không nói không rằng bước ra khỏi cửa thì phát hiện ra trên cửa kính xe có một tờ hóa đơn phạt màu vàng. Điều này khiến cho Âu Dương Phỉ Phỉ thay đổi sắc mặt, khoanh tay tức giận nói:
- Vương Dung, là do anh đậu xe không đúng nơi quy định, hóa đơn phạt giờ tính sao đây?
Trước kia thì cô không để ý này nọ nhưng bây giờ trong túi cô không có tiền, tiền đóng phạt đỗ xe trái quy định cũng không đủ nên đương nhiên là phải quan tâm rồi.
Vương Dung không nói câu nào, dạo một vòng qua đầu xe rồi nói:
- Cái đơn phạt này không có gì quan trọng cả, đừng để ý đến nó.
- Là sao? Là đơn phạt giả à?
Âu Dương Phỉ Phỉ vui mừng, với "người nghèo" mà nói thì chuyện này có thể giúp họ tiết kiệm được đồng.
- Không phải, tôi nghĩ là cô chỉ cần mua một cái xe mới trong năm nay là được.
Vẻ mặt của Vương Dung vẫn dửng dưng mở xe ngồi vào ghế phụ.
- Ở nước mình thì hai năm mới là hạn đóng, xe mới hai năm mới kiểm tra một lần, cô vội cái gì? Lên xe nhanh đi, muộn rồi, đi làm đi.
- Này này, anh có phải con người không vậy?
Âu Dương Phỉ Phỉ đến chỗ vô lăng, liếc mắt nhìn hắn.
- Rõ ràng là do anh đậu xe trái quy định, dựa vào cái gì mà kêu tôi phải đi nộp tiền phạt? Còn nữa, đây là xe của tôi, tại sao tôi phải đi cùng anh lên công ty?
Liên tục bị hắn trêu tức khiến cô giận không hề nhẹ, thầm nghĩ người này chẳng khác bọn cướp là mấy, đặt mông ngồi trên xe cô với bộ dạng ung dung, nhàn nhã như thể hắn là sếp, còn cô là lái xe vậy.
- Vậy sao? Tiện đường đi nhờ một chút thôi mà sao lại nhỏ nhen vậy?
Vương Dung kinh ngạc nhìn cô.
- Cô đường đường là sếp, tính toán như vậy là sao? Chỗ ghế phụ cũng không có ai ngồi mà.
Nhìn vẻ mặt của hắn giống như Âu Dương Phỉ Phỉ không cho hắn đi làm thì sẽ trái với đạo lý thông thường vậy.
Âu Dương Phỉ Phỉ khoanh tay, nghiêm mặt nói:
- Buồn cười, dựa vào cái gì mà tôi phải cho anh đi nhờ xe? Nói như thế nào thì tôi với anh tuy ở chung nhà nhưng anh có cho tôi ở miễn phí không hả? Xuống xe, đừng làm mất thời gian của người khác. Hơn nữa, nếu hôm nay anh đi làm muộn tôi sẽ gọi điện cho bộ phận nhân sự để kỉ luật anh.
Nghĩ đến cảnh bị hắn lừa mất ngàn tiền thuê nhà là Âu Dương Phỉ Phỉ không thể nhịn được nên muốn gây khó dễ cho hắn.
- Ây da, chưa tới công ty mà đã muốn làm khó nhau rồi à?
Vương Dung cười hắc hắc không ngừng.
- Tuy nhiên sếp cũng nên xem lại bình xăng đi, vừa rồi đã qua vạch xăng cuối cùng rồi đấy. Đồng hồ xăng đã nhấp nháy, từ đây đến công ty còn hơn km nữa, mà giờ thành phố lại đang kẹt xe. Với số xăng ít ỏi ấy cô có thể đến công ty không, hay là cô cứ từ từ mà đi, còn tôi bắt taxi đến công ty là được rồi.
Âu Dương Phỉ Phỉ biến sắc, vội vàng khởi động xe, quả nhiên là đồng hồ xăng báo trống rỗng, đèn báo nhấp nháy liên tục. Sau một lúc ngây người ra thì tức giận đập vào vô lăng, trong lòng buồn bực, đúng là chịu hết nổi, biết vậy cô đã sớm mua thẻ đổ xăng rồi.
- Sếp, chạy lên rồi quẹo phải có cây xăng đó....
Vương Dung ra vẻ tốt bụng dặn dò thêm:
- Nếu như cô không muốn chiếc xe yêu quý của mình bị phá hỏng bởi những đồ vật bị ném xuống từ trên cao.
Thần sắc Âu Dương Phỉ Phỉ không tốt, nhìn hắn chằm chằm, thầm nghĩ, liệu tên họ Vương này có phải là khắc tinh của mình hay không? Ngày hôm kia cô vẫn sống một cuộc sống an nhàn, bình thường, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, vậy mà ngay lúc nhìn thấy hắn thì sóng gió đã ập đến.
Đây không phải là lần đầu hắn giở trò ăn cướp, nhìn vẻ mặt tỏ ra ngây thơ, vô tội của hắn Âu Dương Phỉ Phỉ liền hiểu được ý đồ của hắn, hừ một tiếng.
- Anh nói đi, bây giờ là điều kiện gì? Vương Dung, tôi cảnh cáo anh, Âu Dương Phỉ Phỉ tôi không phải là người dễ chọc vào đâu, nếu anh dám quá đáng, chọc giận tôi thì tôi sẽ đứng ở đây và bán tống cái xe này đi đấy.
- Ặc, sếp đừng nói vậy, Vương Dung tôi nổi tiếng là nhiệt tình và biết vì lợi ích chung, từ trước đến nay bạn bè gặp nạn tôi đều là người đầu tiên chạy đến.
Vương Dung vỗ ngực, tự hào về bản thân.
- Được rồi, được rồi, mặc dù tiếp xúc với anh chưa lâu nhưng anh là hạng người nào thì tôi đã sớm biết rồi.
Âu Dương Phỉ Phỉ xem đồng hồ, sau một vài việc xảy ra thì thời gian đã không còn sớm nữa, trước giờ cô chưa bao giờ đi làm trễ nên sốt ruột, không kiên nhẫn được nên vặn hai bàn tay.
- Ha ha, sếp không thể nhìn vào bề ngoài mà đánh giá người khác được, thực ra bên trong con người tôi cũng có nhiều điểm tốt lắm đấy, sau này cô sẽ hiểu.
Vương Dung cười đến híp mắt, không đợi Âu Dương Phỉ Phỉ kịp tức giận hắn liền ra mặt trượng phu nói:
- Đi, đi đổ xăng, anh trai này sẽ bỏ tiền, đừng nói là tiền đổ xăng mà sau này tiền cơm, tiền mua quần áo tôi đều cho cô hết.
Nếu không phải Âu Dương Phỉ Phỉ đã sớm biết hắn là nô lệ của đồng tiền thì quả thật là sẽ bị vẻ dõng dạc cũng như lời nói của hắn lừa mất rồi. Nhưng lúc này đến liếc cô cũng không thèm liếc hắn lấy một cái, không kiên nhẫn được nên nói:
- Đừng dài dòng nữa, điều kiện là gì?
- Sếp rất thẳng thắn, rất thoải mái đấy.
Vương Dung đưa ngón tay cái ra, sau đó lại xoa hai tay lại, chớp mắt nói:
- Sếp cũng biết tôi được phân công đến làm ở bộ phận bảo vệ tiền lương chỉ có vài nghìn một tháng, không thể lo cơm áo gạo tiền được. Dù sao thì cô là sếp nên cũng có được nguồn thu nhập cao hơn tôi nhiều, ha ha. Cô cũng biết rõ là tôi phải rất cực khổ mới kiếm ra tiền, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn tôi như vậy sao?
- Đúng, tôi rất nhẫn tâm.
Âu Dương Phỉ Phỉ hừ một tiếng, nói:
- Bộ số tiền anh kiếm được từ tôi ít lắm sao?
- Ha ha, sếp thật biết nói đùa, người có địa vị như cô thì chỉ cần búng ngón tay là có thể giúp cho loại người nghèo khổ như tôi ăn uống no đủ rồi.
Vương Dung cười với vẻ mặt hài lòng.
- Chỉ cần cộng thêm một khoản phí phục vụ, cô yêu cầu các bộ phận nộp tiền vào thì tôi và cô sẽ rút khoản tiền đó dùng. Người có thân phận Tổng Giám đốc như cô chỉ cần một giây là kiếm được mấy trăm ngàn liền. Đi đến đâu cũng phải xuất tiền túi không phải là rất mất mặt sao? Cô xem, số tiền thu được sẽ rất nhiều đấy, cô cứ trách tôi không có tình nghĩa, nếu số tiền phí phục vụ kia thu được quá ít chẳng phải là làm mất thể diện của cô hay sao. Như vậy đi, tôi sẽ lấy gấp ba lần giá trong sổ nợ, đợi nửa năm sau cô giàu có thì tính tiền một lần cho tôi luôn, cô xem như vậy có hợp tình hợp lý hay không?
- Gấp ba?
Âu Dương Phỉ Phỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
- Anh không thể sống lương thiện hơn một chút được à? Cho vay nặng lãi như anh rất độc ác đấy.
Tên này đúng là vô liêm sỉ, nhân lúc nhà cháy mà đi hôi của, nói như vậy thì hắn chính là một người có nghĩa khí.