- Cô là cảnh sát à?
Phương Vi Vi thấy gã ngoại quốc đã bị bắt nên vội vàng chạy đến giúp Vương Dung đứng lên, vừa lo lắng cho tình trạng vết thương của hắn vừa nhìn nữ cảnh sát kia với thái độ không vừa lòng, tức giận nói :
- Thái độ của cô là gì vậy? Đồng nghiệp của tôi vừa mới giúp các người bắt được tên kia đấy.
- Đồng nghiệp?
Trì Bảo Bảo cuối cùng cũng hiểu được tại sao tên vô liêm sỉ kia lại đột nhiên trở nên dũng cảm như vậy? Hóa ra là vì cứu người đồng nghiệp xinh đẹp à? Cái màn anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích kia có vẻ cũng có được hiệu quả đấy chứ. Nhìn dáng vẻ của cô gái kia là biết cô ta cảm động sắp khóc đến nơi rồi. Không được, không được, một cô gái xinh đẹp, đoan trang như thế này không thể để lọt vào tay của tên vô liêm sỉ kia được.
Ngay lúc cô vừa định mở miệng để chửi bới Vương Dung thì hình như hắn có thể nhìn thấu được ý đinh của cô nên quay lại trấn an Phương Vi Vi:
- Tiểu thư Phương, quên đi, quên đi, vị cảnh sát này với tôi trước đây có xảy ra một vài chuyện chơi đùa không hay nên thái độ không tốt cũng là điều đương nhiên, hơn nữa tính cách của nữ cảnh sát này hơi trẻ con nên chúng ta không cần phải so đo làm gì.
Nhìn dáng vẻ của hắn ra vẻ rộng lượng, lời nói của Trì Bảo Bảo hắn nghe tai này lọt qua tai kia, không thèm để ý. Hắn vừa thể hiện mình rộng lượng vừa nhân tiện nói ra nguyên nhân chơi đùa này nọ khiến cho người khác hiểu lầm Trì Bảo Bảo là con nít không hiểu chuyện.
- Đúng rồi, tôi tên là Vương Dung, còn chưa kịp biết tên cô.....
Vương Dung sau khi được Phương Vi Vi đỡ đứng dậy, nói:
Sắc mặt của Trì Bảo Bảo đã dần tối đen lại, thấy hắn đứng trước nữ đồng nghiệp xinh đẹp ra vẻ phong độ thì khí nóng trong người cô càng dâng lên mạnh mẽ hơn. Chẳng qua trước mặt bao người thì người này vừa rồi đã đã làm việc nghĩa hiệp dưới sự chứng kiến của mọi người nên cô đành phải nén giận nói:
- Trì Bảo Bảo.
- Cật Bão Bão à?
Vương Dung cau mày, nghiêm túc nói:
- Tôi đoán trong nhà cô trước đây rất nghèo.
- Anh.....
Trì Bảo Bảo bị chọc tức đến nghẹn thở mà chết, trừng mắt nhìn Vương Dung, vừa định mỉa mai lại vài câu thì điện thoại vang lên, cô nghe điện thoại với dáng vẻ nghiêm túc tôn kính.
- Lí Cục, tên tội phạm thuộc tổ chức tội phạm quốc tế đã bị bắt. Vâng, vâng, không có ai bị thương cả, được được, tôi sẽ lo liệu mọi việc.
Sau khi tắt điện thoại thì cô trừng mắt nhìn hắn và nói:
- Hừ, xem như anh gặp may, bây giờ tôi không có thời gian để tính toán với anh.
- Lí Cục à? Ha ha, vội vàng đi gặp lãnh đạo để nịnh hót hả?
Vương Dung trêu.
- Cái người tên là Lí Cục kia thật đúng là kẻ nhát chết, hành động lớn như vậy lại phái một đám tiểu binh ra trận sao?
- Anh mới là người sợ chết, Lí Cục vừa rồi tự mình dẫn theo một đội bảo vệ ở cửa sau đấy.
Trì Bảo Bảo thẹn quá hóa giận, liếc hắn một cái:
- Lí Cục của bọn ta chính là Đại đội trưởng xuất thân từ lính đặc chủng biên phòng, từng lập được nhiều công lao, trải qua thực chiến rất nhiều và có được khả năng chiến đấu siêu việt. Một người nhỏ bé như anh không hiểu thì đừng nói lung tung, trong cục lý ai cũng đều kính trọng Lí Cục, anh mà nói lung tung coi chừng đồng nghiệp tôi nghe thấy được sẽ cho anh một trận đấy.
- Nghe có vẻ cũng lợi hại, chẳng lẽ còn lợi hại hơn so với việc tôi vừa dũng cảm bắt kẻ xấu sao? Tôi tốt xấu gì cũng đi lính hơn hai năm mà.
- Thôi đi, trình độ mèo ba chân như anh thì đến tám, mười người cũng không đến gần Lí Cục được, anh chỉ là một tên ngốc thôi, tôi xong việc sẽ đến tìm anh.
- Cảnh sát Trì, nếu cô vội thì tôi về trước nghỉ ngơi vì không biết là mình có bị nội thương gì không nữa.
Vương Dung vừa hút thuốc, vừa phủi bụi đất trên người xuống.
- Đúng rồi, tôi là nhân viên của tập đoàn Mộ Thị, cô nhớ cho kĩ để còn quay lại trao cho thưởng cho tôi danh hiệu công dân dũng cảm, à, nghe nói là có cả tiền thưởng nữa. Tiểu thư Phương, phiền cô đưa cho cô ấy danh thiếp để cô ấy để tránh việc cô ấy không tìm được tôi trao tiền thưởng.
- Này này, trước hết các người phải theo bọn tôi về trụ sở để ghi chép lại đã.
Trì Bảo Bảo tức giận, thầm nghĩ tên vô liêm sỉ này chẳng những háo sắc, hạ lưu mà lại còn tham tài nữa, đúng là hàng hiếm của nhân gian mà. Cứ nghĩ đến việc bị hắn cướp công lại còn muốn xin trao thưởng này nọ khiến cho Trì Bảo Bảo thấy buồn bực, khó chịu trong người.
- Đồng nghiệp của tôi bị khiếp sợ nên tôi cũng không thoải mái cho lắm.
Vương Dung cự tuyệt nói:
- Chúng tôi phải về trước để nghỉ ngơi, dù sao ghi chép thông tin cũng không phải trong chốc lát, ngày mai cô gọi điện đến công ty của chúng tôi, vừa thông báo chuyện tốt của tôi và nói giúp tôi với sếp để tôi được tăng thêm tiền lương luôn nhé.
Dứt lời hắn không thèm để ý đến Trì Bảo Bảo mà nhanh chóng lấy danh thiếp của Phương Vi Vi đưa cho cô ấy. Trì Bảo Bảo tuy rất khó chịu nhưng dù sao người ta cũng không phải là người phạm tội lại hăng hái làm việc nghĩa nên hơn phân nửa con người hắn là người tốt, cô đành phải im lặng.
Trên đường trở về Phương Vi Vi thấy ánh mắt của Vương Dung vẫn không hề thay đổi, cô lo lắng hỏi:
- Vương Dung, vừa rồi đánh nhau với tên kia anh không bị sao đấy chứ? Tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra nhé?
- Ha ha, không sao đâu.
Vương Dung cười và ngả người ra sau.
- Tôi nói rồi, tôi rất khỏe mạnh, từ nhỏ đã tập luyện nên da thịt rất rắn chắc. Đúng rồi, đến ngã tư phía trước cho tôi xuống xe, tôi tự mình bắt xe về là được rồi.
- Sao vậy? Vợ hay bạn gái đang đợi trong nhà à?
Phương Vi Vi vừa lái xe vừa cười, nhưng trong đôi mắt hình như có nhiều cảm xúc hơn, mặt hơi đỏ.
- Hay là đến nhà tôi ngồi chơi một lát đã, ở đó tôi có dầu hoa hồng có thể giúp anh làm tan máu bầm đấy.
- Này, tôi sợ mẹ cô ở trong nhà sẽ ăn tươi nuốt sống tôi mất.
Vương Dung nháy mắt cười nói.
Tay Phương Vi Vi run lên, khóe miệng lộ ra một chút cảm xúc chua xót, vốn không nghĩ đến ngày đầu tiên hắn đi làm đã cứu mình hai lần, nghĩ rằng đây là duyên phận do trời ban, không nghĩ rằng.....
Không khí có chút ngột ngạt và ngượng ngùng, đến ngã tư Phương Vi Vi để Vương Dung xuống xe, sau khi nói lời tạm biệt thì lái xe đi thẳng.
Vương Dung đứng ở ven đường mỉm cười, đợi đến khi xe cô mất hút thì sắc mặt mới dần bình tĩnh và lạnh lùng trở lại, hắn châm một điếu thuốc, thắt chặt cái áo khoác nhàu nhĩ và bươc đi.
..............
Một người đàn ông mặc đồ cảnh sát có khuôn mặt vuông, ngăm đen, tinh thần đây hăng hái và oai phong đang trực tiếp chỉ huy điều tra hiện trường, dọn dẹp và khắc phục hậu quả. Ông ta chỉ đạo đâu vào đấy, rất bình tĩnh, hiện trường đã được phong tỏa, vừa rồi bên kia đường, có một vài người ở trong nhà hàng dùng điện thoại để chụp hình cũng đã bị kiểm tra và xóa hết.
Trì Bảo Bảo với điệu bộ nôn nóng, vẻ mặt nghiêm túc đang kính cẩn lễ phép báo cáo tình hình một cách cụ thể và tỉ mỉ cho người đàn ông kia. Ông kiên nhẫn lắng nghe và luôn đưa ra những câu hỏi thắc mắc.
Gió đêm lùa qua, Vương Dung đút hai tay vào túi áo, dựa vai vào tường, sắc mặt bình tĩnh và lạnh lùng, hút một hơi thuốc, dưới ánh đèn đường mày xanh nhạt khói thuốc bay lượn lờ rất đẹp, gió thổi qua liền tan biến không còn vết tích. Trong đôi mắt hắn không có tí cảm xúc nào cả, chẳng qua là hắn đang đứng từ xa để đánh giá người đàn ông mới tuổi kia đã lên được tới chức Phó Cục trưởng.
Bỗng nhiên, Lí Dật Phong có linh cảm kì lạ, đồng tử đột nhiên co lại, đầu ngoảnh về phía Vương Dung nhưng ông ta không phát hiện ra điều gì nên thấy nghi ngờ, nhíu mày lại.
- Lí Cục, sao vậy? Phát hiện ra điều gì à?
Trì Bảo Bảo nhìn theo ánh mắt của ông ta nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường cả.
- Không có gì, có thể là do gần đây quá nhiều công việc nên cảm giác của tôi có chút bất thường thôi.
Lí Dật Phong thu lại sự chú ý, nghiêm mặt nói:
- Tiểu Trì, vụ án trước báo cáo còn thiếu sót một vài chỗ, việc thẩm vấn lấy khẩu cung cứ giao cho nhóm khác làm. Trước mắt hãy dành thời gian cho vụ buôn bán thuốc phiện qua internet. Cô cần mang theo đồng sự để phối hợp và phát lệnh truy nã đến tất cả các phòng ban. Muốn bắt chúng nhanh chóng thì chúng ta không thể chậm trễ được, càng kéo dài thời gian thì sẽ càng có nhiều thuốc phiện tuồn ra thị trường làm nguy hại đến người dân.
- Tuân lệnh Lí Cục, tôi xin hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Trì Bảo Bảo kính trọng, lễ phép và thật tâm kính nể người tên là Lí Cục này. Nghe nói ông ta trước đây rất nổi tiếng ở vùng biên giới, ông ở đó tám năm và đã có tổng cộng mười lần truy bắt được đường dây buôn bán thuốc phiện với hơn mười tấn thuốc. Tự mình dùng vũ khí để đánh nhau kịch liệt với những phần tử buôn bán thuốc phiện không dưới mười lần và hàng chục vết thương trên người, có một lần bị trúng đạn suýt chết. Ngoài ra Lí Cục còn là một tay súng thiện xạ, sau một năm đến làm việc ở ngành cảnh sát thành phố Hoa Thị đã giành được vị trí tay súng thiện xạ nhất ở đây. Theo một vài thông tin thì Lí Cục xuất thân là một tay bắn tỉa, tuy nhiên không hiểu vì lý do gì mà lại lên làm đại đội trưởng ở vùng biên giới, và có thể là vì một vài lí do khác mà chưa ai thấy ông chạm vào khẩu súng trường bắn tỉa.
Tại thôn Giáo Sư Tân.
Tâm trạng của Vương Dung có chút mệt mỏi, định mở cửa nhưng lại phát hiện ra là không tìm thấy chìa khóa đành phải tìm một dây thép rồi đút vào ổ khóa, một lúc sau đã nghe tiếng "cạch" và đẩy cửa vào, đèn trong phòng khách được bật sáng trưng.
Ghế sô pha đã được sắp xếp lại một chút, nhìn rất dễ chịu, trên mặt bàn uống nước có một cái máy tính xách tay, một bịch khăn giấy cùng một bát mì thơm ngào ngạt, chính là mùi thịt bò kho.
Đèn trong nhà tắm cũng được bật sáng, bên trong không có tiếng nước mà lại có hơi nước bay lên, không cần nói cũng biết là Âu Dương Phỉ Phỉ đang nằm trong bồn tắm, lại còn lẩm nhẩm một bài hát nào đó mà hắn chưa nghe qua bao giờ.
Vương Dung cởi cái áo khoác bẩn ra, ngồi xuống ghế, mũi ngửi hương vị tô mì, mặc dù hắn đã ăn tối và bốc phét cùng với Lão Giang nhưng trên thực tế thì đồ ăn không được nhiều, chủ yếu là uống rượu thôi. Còn cô gái Phương Vi Vi kia mời khách mà lại keo kiệt quá thể.
Lúc nãy đánh nhau nên tốn sức không ít, bây giờ thấy đói nên thuận tay bưng bát mì để ăn, một vài năm hắn không ăn mì trong nước hóa ra nó vẫn ngon như vậy. Sau đó hắn liếc nhìn màn hình laptop đang dừng lại ở hình ảnh một đôi tình nhân hôn nhau.
- Sao lại xem loại phim này cơ chứ?
Vương Dung thầm mắng, tiện tay ấn tiếp nút play, đôi nam nữ sau khi hôn nhau thì chuyển qua nói chuyện, à, hóa ra là phim Hàn Quốc. Xì, đường đường là một thạc sĩ, quản lý hơn một ngàn nhân viên ở công ty mà lại xem phim Hàn Quốc, chả thấy IQ ở đâu cả.
Vừa ăn mì vừa xem phim Hàn Quốc đúng là rất thú vị à.
Khoảng hai, ba phút sau Âu Dương Phỉ Phỉ quấn khăn tắm, tay cầm bộ đồ ngủ đi ra ngoài, nhìn thấy Vương Dung đang ăn tô mì thì nước mắt của cô chực trào ra.