Tuy khẩu khí đầy oán giận, nhưng tay cầm khăn ướt lại vô cùng ôn nhu giúp y chà lau cổ cùng cái trán đổ đầy mồ hôi. Thạch Duyên Tiên nghiêng người lại, đem đầu vùi vào giữa hai chân hắn, thì thào nói : « Mùi vị thật thơm, thật sự rất rất muốn đến trong người một lần. »
Hoa Lạc xấu hổ, dùng sức đánh một cái vào đầu y. « Con ma men này, lúc này là lúc nào rồi mà còn suy nghĩ cái việc kia chứ, sắc quỷ. »
« Hắc hắc hắc … » Thạch Duyên Tiên nở nụ cười, nhìn tựa như là một hài đồng đang chơi đùa hưng phấn vậy, y ngẩng đầu lên, vươn tay lên chơi đùa với mái tóc đen óng của Hoa Lạc, rồi cười nói : « Ngươi thật đáng yêu, lại hay thích mắng ta, còn mắng đến đáng yêu như vậy, làm cho người ta thật chịu không nổi. Giúp ta làm đi, giống lần trước vậy, lấy tay giúp ta, ngươi lần trước chủ động như vậy, làm cho ta thoải mái hết sức … »
Chuyện tư mật cảm thấy thẹn như thế lại bị nói huỵch toẹt ra làm cho Hoa Lạc nổi giận lên, giận đến mặt mày phát đỏ, mà xấu hổ cũng theo đó nảy lên.
« Ngươi lại nói bậy, ta, ta muốn đi. »
Thạch Duyên Tiên bỗng nắm lấy thắt lưng của hắn, nói : « Không cho ngươi đi, không cho ngươi đi, nghe thấy không ? Không được đi. »
Sức mạnh của y lớn đến doạ người, làm cho thắt lưng của hắn cơ hồ muốn bị bẻ gẫy, Hoa Lạc hô lên : « Đau quá ! Ngươi muốn đem thắt lưng của ta bẻ gãy sao ? »
Thạch Duyên Tiên phóng nhẹ lực đạo, đem thân mình dựa vào trong ngực của hắn lẩm bẩm nói : « Bản tính của người cùng nàng thật giống nhau, thích khóc, lại còn có vẻ mặt nhận mệnh … nhận mệnh … »
Vài câu nói này đâm trúng tâm oa của hắn, Hoa Lạc nghĩ đến thân thế của chính mình – phụ mẫu sớm mất, gửi nuôi ở nhà bá phụ thì toàn bị chửi mắng đánh đập, không ai yêu thương sủng ái, liền ngay cả đối với Tằng Tu Danh mến mộ, mà gã lại đối với hắn lạnh lùng. Hắn không khỏi nảy lên bi thương, rưng rưng nói : « Vận mệnh ta bất hạnh, bán mình vào trong này rồi thì còn có thể làm gì khác hơn ngoài nhận mệnh. »
Hoa Lạc nói ra uỷ khuất từ đáy lòng, cả đời này của hắn thê lương cùng đáng thương, toàn bộ tựa như bá phụ nói – mệnh cách đê tiện, khắc phụ khắc mẫu, cho nên mới không xứng có được hạnh phúc.
Thạch Duyên Tiên chợt phát ra uy lực cường hãn mọi tình cảnh không hài lòng, giống như mọi tình cảnh đều phải thuần phục ở dưới tiếng nói của y : « Cái gì nhận mệnh ? Này đều là do các phế nhân không chịu thừa nhận sai lầm của mình, đem hết thảy thoái thác lên vận mệnh. Như Thạch Duyên Tiên ta đây cả đời này sẽ không nhận mệnh, cho nên mới có thể công thành danh toại, mới có thể có được một mảnh giang sơn thương trường. »
« Ta … ta … » Hoa Lạc rơi xuống vài giọt nước mắt, sự đau khổ trong lòng như người uống nước – ấm lạnh tự biết a.
Thạch Duyên Tiên trở mình đứng dậy, bắt lấy tay hắn, thanh âm âm trầm nói : « Ta nói cho ngươi biết, có người sinh ra ở trong một gia đình nông dân nghèo khó, phụ thân cả đời bị thầy tướng số nói đến vây khốn, nói ông ta không thể thành công, nói ông ta có mệnh cách không tốt, chỉ cần mỗi lần ông ta uống rượu vào liền quát mắng đánh đập người nhà, ngay cả đứa nhỏ mới sinh cũng không buông tha, ông ta sinh được một nữ nhi, lại lấy danh nghĩa là khắc phụ đem cho người khác nuôi nấng. »
Thạch Duyên Tiên nắm chặt tay, cơ hồ muốn bóp nát xương cốt của Hoa Lạc, nhưng hắn lại không dám kêu lên đau đớn, bởi vì ánh mắt của Thạch Duyên Tiên giờ phút này tựa như ác quỷ.
« Đưa cho người ta nuôi nấng, điểm dễ nghe là bước chân vào gia đình giàu có, điểm khó nghe là bước vào địa ngục không đáy, nhà nhận nuôi này cùng với thầy tướng số thông đồng, vì nữ nhi kia mới hơn mười tuổi mà dung mạo đã rất xinh đẹp, đưa đi làm dưỡng nữ là giả, kỳ thật làm đối tượng tiết dục cho chủ tử nhà giàu kia, nhiều lần cường bạo nàng, ấu đả nàng, còn nói mệnh cách của nàng chính là đê tiện như vậy, nếu không đối đãi với nàng như vậy, thì mệnh của nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tốt. »
Hoa Lạc bưng kín miệng, không thể tưởng tượng ra được loại cuộc sống như thế, sống như thế so với bước chân xuống địa ngục còn thê thảm hơn.
« Đệ đệ nàng liều mạng muốn cứu nàng ra ngoài, nhưng mà nàng lại nói mệnh cách cả đời này chính là đê tiện như vậy, chỉ có thể bị chủ nhân giẫm đạp ô nhục, lệ cho dù chảy khô, cũng vĩnh viễn vô pháp trốn khỏi địa ngục này. »
Hoa Lạc thoáng chốc lý giải, cô nương chết kia không phải là tình nhân của Thạch Duyên Tiên, mà là tỷ tỷ mà y một lòng muốn cứu thoát nhưng không thể cứu thoát, trở thành tiếc nuối lớn nhất đời này của y.
« Sau đó nàng mang thai đứa nhỏ, chủ tử nhà kia dùng dược hạ thai, đem nàng giết chết, lại sợ sự tình ầm ĩ lên, liền đem thi thể quăng vào trong nước, coi như nàng tự sát bỏ mình, đối ngoại nói là đệ đệ nàng dụ dỗ nàng, mới hại chết nàng. »
Nước mặt Hoa Lạc chảy xuống không ngừng, ôm chặt lấy Thạch Duyên Tiên, chuyện xưa mất đi tính chân thật là do những người ngồi lê đôi mách thổi phồng lên, đem tỷ tỷ của Thạch Duyên Tiên nói thành tình nhân của y.
« Vận mệnh chó má gì ? Kia đều là do thầy tướng số xấu xa cùng phụ thân của nàng liên thủ hại chết nàng, chỉ cần nàng không tiếp thu mệnh, nguyện ý cùng ta bỏ chạy, có lẽ có thể tránh được cái chết oan uổng này, thế nhưng nàng lại gắt gao nhận mệnh, chẳng lẽ nàng không biết chỉ cần ta có năng lực, cho dù có khó khăn đến mấy, ta cũng sẽ đem nàng cứu ra, nhưng vì cái gì ? Vì cái gì nàng liền thừa nhận mệnh như vậy. » Vẻ mặt Thạch Duyên Tiên lộ ra oán giận sâu đậm, giận dữ hét lớn : « Loại mệnh này có cái gì tốt để mà thừa nhận ! »
Y chuyển hướng sang Hoa Lạc, lẩm bẩm nói : « Nhận mệnh là chuyện vô cùng ngu xuẩn, ngươi hiểu không ? Người khác nói cá tính của ngươi phản nghịch, không xu dính túi, chết bờ chết bụi, thi cốt không trọn vẹn ; nói mệnh của ngươi đê tiện, cả đời đều giống phụ thân thân sinh của ngươi, không ngẩng đầu lên được, vì thế người càng không tiếp thu mệnh, ngươi hiểu không ? Hiểu không ? »
Nguyên lai khi Thạch Duyên Tiên còn bé, cũng bị người phỉ báng đến khó nghe như vậy, nhưng những lời nguyền rủa này lại là động lực để cho Thạch Duyên Tiên dồn hết sức mình tạo thành công thành danh toại như hiện nay.
Y hỏi vài câu liên tiếp như vậy, giống như một tiểu nam hài mạnh mẽ, Hoa Lạc nhìn y oán trách bướng bỉnh, trong lòng đau xót thảm thiết không thôi. Giờ phút này y không hề là nam nhân làm cho người ta e ngại, mà là một nam tử hán làm cho kẻ khác kính nể.
Y nói y không tiếp thu mệnh, này cần phải có rất nhiều dũng khí ! Mà chính hắn chưa bao giờ từng có một chút dũng khí như vậy, y là người dũng cảm nhất mà hắn từng gặp qua, cũng là người thiện lương nhất.
Hoa Lạc yêu thương vỗ về khuôn mặt tuấn dật của y, vì y mà rơi lệ không ngừng, giờ khắc này hắn đã biết được tâm sự của Thạch Duyên Tiên, bỏi vì bị đày đoạ khi còn trẻ, cho nên y mới nghiêm túc như vậy, làm cho người ta đọc không hiểu tâm tình của y, đơn giản là trái tim kia từ lâu đã thương tích đầy mình, máu chảy ra không ngừng, nhưng không có ai vì y mà an dưỡng miệng vết thương đó.
Hoa Lạc ôn nhu nói : « Vậy ngươi dạy ta nên làm thế nào, được không ? »
Thạch Duyên Tiên nở một nụ cười tươi mang theo mùi rượu, y kéo đầu Hoa Lạc lại, hôn lên môi hắn, mặc dù nụ hôn này tràn đầy mùi rượu, nhưng Hoa Lạc không hề cảm thấy chán ghét, mà lại say ở trong cái hôn đó, càm giác khó có thể tự kềm chế.
Khi Hoa Lạc tỉnh lại, trời đã sáng trưng, Thạch Duyên Tiên đã đứng dậy, đang dùng khăn ướt bên cạnh chà lau thân mình của y, toàn thân y quang loả, ánh sáng mặt trời chiếu lên thân hình y làm hiện rõ những bắp thịt săn chắc, khiến miệng Hoa Lạc phát khô, tuy rằng đã hoan ái với nhau rất nhiều lần, nhưng là hắn chưa bao giờ nhìn qua thân hình của y ở dưới ánh sáng ban ngày.
Dáng người Thạch Duyên Tiên cường tráng, mỗi một tấc cơ thể rắn chắc mạnh khoẻ ; vòng ngực rộng lớn, thắt lưng cường kiện thẳng tuốt, Hoa Lạc hô hấp cứng lại, dời mắt xuống nhìn bộ vị không nên nhìn.
Bắp đùi cường tráng rắn chắc, mà bộ vị tổng ở ban đêm chỉnh hắn đến vừa khóc vừa rên rỉ kia đang ngoan ngoãn dán ở giữa hai chân, cho dù ở thời điểm bình thường, bộ vị kia cũng khổng lồ đến doạ người.
« Ngươi tỉnh chưa ? »
Ánh mắt Thạch Duyên Tiên đối lập cùng ánh mắt hắn, Hoa Lạc lập tức thu hồi ánh mắt, sợ bị y biết được chính mình lại đang nhìn lén y, nghĩ vậy trên mặt hắn liền nóng lên, trong lòng lại e lệ ngượng ngùng.
« Ta tỉnh, đang muốn đứng lên rửa mặt chải đầu. »
« Ân, đứng lên đi, hôm nay có việc muốn làm. »
Thạch Duyên Tiên loả thân mình, gọi tôi tớ bên ngoài, không bao lâu tôi tớ liền đưa quần áo Thạch Duyên Tiên đến. Chờ Hoa Lạc chải đầu tóc xong hoàn chỉnh, hắn quan tâm hỏi : « Ngươi tỉnh rượu chưa ? »
Thạch Duyên Tiên đáp : « Thế chất của ta rất dễ tỉnh rượu, sáng nay ngủ dậy đã tốt rồi. » Đối với chuyện đêm qua, y một câu cũng không đề cập tới, cái này như là một bí mật giữa bọn họ với nhau.
Hoa Lạc gật gật đầu, Thạch Duyên Tiên yêu cầu tổng quản đem đồ vật gì đó vào phòng, sau đó y cầm lên tờ giấy đưa cho hắn xem.
« Ngươi có biết đây là cái gì không ? »
Thạch Duyên Tiên đem khế ước bán mình của Hoa Lạc đặt lên bàn, Hoa Lạc không biết chữ, chỉ thấy trên trang giấy kia có dấu tay của mình, mới nhận ra đó là gì.
« Là khế ước bán mình của ta ? »
Sắc mặt tổng quản không vui, Thạch Duyên Tiên lại lấy ra một trang giấy khác cũng giống tờ giấy trước, trên trang giấy cũng có dấu tay.
« Vậy cái này là cái gì ? »
Hoa Lạc giật mình sửng sốt, thoạt nhìn cũng giống tờ khế ước bán mình của hắn, nhưng là hắn không có khả năng có hai tờ khế ước bán mình. Thạch Duyên Tiên lại lấy ra tờ thứ ba, tờ thứ tư, liền sau đó trên bàn được xếp đầy những tờ khế ước.
« Có tờ khế ước là chết sống miễn bàn, có tờ là cả đời làm nô, có tờ là bán mình hai năm, có tờ là công văn của quan phủ …. Tất cả này đều là khế ước bán mình của ngươi sao ? »
Hoa lạc nhận thức không được, cũng nói không nên lời rốt cuộc tờ giấy nào mới là khế ước bán mình của hắn. Cuối cùng Thạch Duyên Tiên từ trong ngực lại lấy ra một tờ khế ước khác, nhỏ giọng nói : « Nếu ta nói đây là khế ước bán mình của ngươi, ngươi tin không ? »
Hắn yên tâm, tin tưởng Thạch Duyên Tiên sẽ không lừa hắn. « Ân, ta tin. »
Thạch Duyên Tiên nhướng mi, tổng quản lắc đầu nói : « Đây là khế ước của ta, Hoa công tử, không phải của ngươi. »
Sắc mặt Hoa Lạc thoáng chốc đỏ bừng, tổng cảm thấy Thạch Duyên Tiên như đang đùa giỡn hắn, cảm thấy có chút sinh khí. Thạch Duyên Tiên lạnh lùng nói : « Ngươi có cái gì khả tức giận, ta còn xem như thành thật, nếu là người không thành thật, sẽ ở trên khế ước động tay động chân, ngươi cái gì cũng không biết, giả như đối phương cáo thượng quan phủ, ngươi liền đúng hẹn mà đi, cho dù khế ước đó là ‘ăn tươi nuốt sống’, ngươi cũng phải nghe theo, nếu không theo chính là điêu dân. » (gian xảo, xảo quyệt)
Lời nói phi thường nghiêm khắc, nào còn có nhu tình đêm qua. Hoa Lạc ngồi đó, ánh mắt đã bắt đầu đỏ lên, cúi đầu áp a ấp úng thừa nhận, « Ta … ta không biết chữ. »
« Ta biết, ta sẽ dạy ngươi, ngươi phải cố gắng học, không biết chữ, không nhìn được người, cho dù đường đi trong thiên hạ có rộng lớn như thế nào, cũng là nửa bước khó đi, đã hiểu chưa ? »
Hắn gật đầu, sau đó Thạch Duyên Tiên bắt đầu tự mình dạy hắn học chữ, muốn hắn nhận biết mặc chữ. Học chữ thật sự rất khó, mới đầu hắn ngay cả cầm bút lông viết chữ cũng cong vẹo, có vài lần vừa nhắc bút liền làm rơi bút xuống trang giấy, hắn quá quẫn bách khóc lên, Thạch Duyên Tiên vẫn như cũ không để ý tới hắn khóc lóc.
« Tiếp tục viết, viết một trăm lần, thẳng đến quen thuộc mới thôi. »
Y lạnh lùng ra lệnh, coi hắn giống như tiểu hài tử tuổi, vừa nghiêm khắc lại vừa hà khắc, hắn ở dưới sự dạy dỗ của Thạch Duyên Tiên, rất nhanh tiến bộ lên, nhưng cái này chỉ là một phần nhỏ mà Thạch Duyên Tiên muốn hoàn thành.
« Thiếu gia, ngài mất rất nhiều thời gian dạy hắn, chi bằng mời một gia sư đến, cũng bớt phiền hơn, ngài không cần phải mệt nhọc như vậy. » Tổng quản thấp giọng trần thuật.
Trên mặt Thạch Duyên Tiên tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng thấy hắn tiến bộ, so với cái gì cũng đều cao hưng hơn, y luôn mang theo Lạc bên mình khế ước của Hoa, đợi khi hắn có thể một mình đảm đương một phía, khế ước này sẽ không cần phải đặt ở trên người y.
« Ta muốn chính mắt mình nhìn thấy hắn tiến bộ, muốn nhìn thấy bộ dáng của hắn do chính tay ta nặn lên, càng nghĩ muốn nhìn thấy thời điểm hắn không còn bị người chế trụ, thoải mái cười to. »
« Hắn không bị người chế trụ, cũng liền đại biểu hắn không nhất định sẽ ở lại bên người thiếu gia. » Tổng quản nhỏ giọng nói.
Thạch Duyên Tiên rùng mình, trong giọng nói tuy có chút không xáchđịnh, nhưng vẫn tràn ngập khí phách. « Nếu như ta không lưu được hắn, vậy trên đời này còn có ai có thể có được hắn ? » Y nhìn về phía phương xa, ánh mắt y tràn ngập cơ trí độc đáo. « Nếu như chim chóc muốn bay khỏi bàn tay con người, mặc cho ngươi nắm nó trong tay như thế nào, một ngày nào đó nó cũng bay đi, không phải sao ? »