Type: Fang Yuan
“Lưu Cường nói nơi Mã Ưng Hành được cứu không hề có cây xương rồng nào tồn tại, có vài cây thì cũng vì khí hậu mà thể tích nước nhỏ đến đáng thương. Vừa hay, tôi có một bạn học đã làm nghiên cứu khảo nghiệm sau sự kiện sa mạc lần ấy. Anh ấy đã giúp tôi làm thí nghiệm, dưới điều kiện nhiệt độ đó, lượng nước ngọt thu thập được nhờ vào bốc hơi rơi vào khoảng ml một ngày.”
“ml?” Vạn Phong lẩm bẩm một tiếng. Anh ta không có khái niệm gì đối với con số này, chỉ nhớ rằng lọ sơn móng tay mà em gái anh ta dùng vào khoảng ml tới ml gì đó, chỉ là một cái lọ bé cỏn con: “Vậy không phải nhiều lắm, tôi sẽ lập tức báo cáo tình hình với Phó Cục trưởng”.
Vì chuyện của mấy năm trước, hơn nữa chuyện ấy cũng không xảy ra tại Trung Quốc, thế nên cho dù lật lại vụ án cũng phải cử một lực lượng cảnh sát điều tra, có lẽ còn cách kết quả cuối cùng một khoảng thời gian.
Ngược lại, kết quả khám nghiệm DNA của chiếc chân kia lại tới sớm hơn một bước, hoàn toàn tương đồng với mẫu DNA thu được tại nhà Đỗ Đốc. Từ vết hoen tử thi trên chiếc chân thì thấy, khi miệng vết thương lớn có thể sẽ xuất hiện vết hoen tử thi, cách giải thích chỉ có một, Đỗ Đốc cũng chết rồi.
Sau khi chết bị chặt xác nên vẫn còn vết hoen tử thi. Nhìn vết thương to đùng đó, da đầu Vạn Phong tê rần. Bây giờ tư duy của anh ta cũng càng ngày càng thiên về hướng ba người này là hung thủ giết chết Lý Kim Tịch năm đó. Họ dựa vào xác của Lý Kim Tịch để sống trong lúc chờ đợi đội cứu hộ, còn Lý Kim Tịch thì giờ trở thành người chết oan uổng. Nhưng có một người tới bây giờ mới dùng cách thức tàn nhẫn này để giết hại họ. Người này là ai đây?
Vắt óc suy nghĩ mấy ngày liền, cuối cùng cũng có tin tốt truyền tới. Tài liệu của cảnh sát nước ngoài chứng thực, tại nơi xảy ra bão cát sa mạc năm đó, quả thực có người phát hiện có một bộ hài cốt. Vì dân địa phương không có phong tục hoả táng nên rất may mắn bộ xương đó vẫn được lưu giữ. Phần xương cổ bị gãy, chứng tỏ nạn nhân tử vong vì bị bẻ gãy cổ.
Thi thể năm đó không ai nhận giờ đã được xác thực chính là Lý Kim Tịch.
Sự thật này khiến tổ trọng án quyết định thu hẹp phạm vi điều tra hung thủ lại thành những người từng có quan hệ với Lý Kim Tịch, hơn nữa còn là người có cơ hội được biết sự thật năm đó.
“Thật sự là vụ án ăn thịt người ư?”
Thời tiết đã chuyển lạnh, mọi người trong số nhà đường Trung Sơn Đông quây quần lại bên bếp ăn lẩu dê. Một câu nói của Nguyễn Lập Đông khiến Hoắc Binh bỏ đũa xuống.
“Cô Nguyễn, cô gan dạ thật.”
“Thế nên tôi cảm thấy mình rất thích hợp làm cảnh sát. Đáng tiếc, trường cảnh sát không nhận tôi.” Cô gắp một miếng thịt dê cho Cận Hoài Lý, tiếp tục nói về chủ đề “thịt người”.
Đồng thời lúc này, ở ngoại thành, dưới bóng hoàng hôn bao trùm, trong một ngôi nhà tách biệt cũ nát toả ra mùi thịt thơm phức, bay ra xa, làm dấy lên vài tiếng chó sủa…
“Sao anh đã quay về rồi? Lẽ nào đã phá được án?” Một ngày sau, vừa vào cửa nhìn thấy Vạn Phong cũng có mặt, Nguyễn Lập Đông ngây ra, chạy tới.
“Phá được thật thì đã tốt.” Vạn Phong rủ vai, rầu rĩ.
Vì tình tiết vụ án đang dần sáng tỏ, lực lượng cảnh sát của tổ trọng án cũng bị phân thành hai bộ phận chủ yếu. Một bộ phận tiếp tục ở lại tìm kiếm người mất tích, một bộ phận khác thì lập tức về quê của Lý Kim Tịch, điều tra các mối quan hệ của anh ta. Người cùng sống tại Thuật Phong với Lý Kim Tịch là Vạn Phong dĩ nhiên được liệt vào danh sách trở về.
“Tức là bây giờ các anh đã lọc ra được ba người này?” Bá vai Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông nhìn ba cái tên trên mảnh giấy, “Một người là bạn gái cũ đã lấy chồng, một người là bạn tốt Trần Anh Kiệt, một người là em trai nhỏ hơn anh ta hai tuổi – Lý Triều Tịch. Được rồi, chúng ta đi thôi!”.
“Đi đâu vậy?” Cận Hoài Lý đang ngồi trên sô pha bị một lực mạnh mẽ kéo dậy, còn chưa hiểu mô tê gì.
“Điều tra án.”
“Chẳng phải nói sẽ ăn bít tết ư?” Nhìn miếng bít tết sống vừa cho vào tủ lạnh, Cận Hoài Lý có chút ấm ức. Anh muốn ăn bít tết lâu lắm rồi.
“Điều tra án quan trọng, điều tra xong ăn cũng không muộn mà.”
Không cho Cận Hoài Lý nguỵ biện, Nguyễn Lập Đông kéo anh ra. Đi ra tới cửa, cô còn quay đầu vẫy tay với đồng chí Vạn Phong cũng đang ngẩn ngơ, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi”.
“Ồ, ồ.” Vạn Phong tỉnh lại rảo bước đuổi theo, vừa bước xuống thềm vừa gãi đầu, “Cô rốt cuộc là phát thanh viên Nguyễn hay là cô giáo Cận?”.
“Đừng nói linh tinh nữa, mau đi thôi.”
Không những nhập xác giống hệt thầy Cận, tính tình cũng nóng nảy lên quá nhiều? Vạn Phong lè lưỡi, cảm thương nhìn Cận Hoài Lý. Có người bạn gái như vậy, giáo sư Cận cũng đáng thương lắm.
Ai ngờ được, lại có người cam tâm chịu đựng gian khổ. Cận Hoài Lý còn mỉm cười nhìn cô: “Đi điều tra người nào trước đây?”.
“Dĩ nhiên là bạn gái cũ.”
Vạn Phong nhìn chằm chằm Nguyễn Lập Đông, có phần câm nín.
“Thấy Cận, anh có ý kiến gì?”
“Bạn gái cũ.”
“Anh đừng có xem thường chữ ‘cũ’ này. Không phải chưa từng có án lệ như vậy đâu. Người yêu đã chết, người còn sống vẫn sống bình thường. Phải rất nhiều năm về sau, khi người ta đã quên bẵng mất người đã chết kia rồi, người phụ nữ mới giết hung thủ năm đó. Cận Hoài Lý vừa mới kể cho tôi nghe đấy. Phải không?”
Cận Hoài Lý gật đầu. Vụ án người rối ở Anh năm chính là như vậy. Thi thể được phát hiện vào buổi sáng sớm, được treo trên cầu, tứ chi bị đứt gãy rồi được dùng dây nối lại, trông giống như rối gỗ. Hung thủ chỉ mới tuổi, là một cô gái da trắng tên Lissa rất xinh đẹp, người chết là kẻ lang thang đã từng giết hại bạn trai cũ của Lissa.
Hơn nữa, ngoài căn cứ này, Cận Hoài Lý cũng rất tin tưởng vào trực giác của Nguyễn Lập Đông, dẫu sao thì mấy lần trước cũng chính cô đã mang lại linh cảm phá án cho anh.
“Lập Đông.” Anh nắm lấy tay cô, “Em thích phá án, anh không phản đối. Nhưng bắt buộc phải đi cùng anh”.
“Sao vậy? Sợ em gặp chuyện à?” Cô nghịch ngợm nháy mắt, “Yên tâm đi, em có chút võ đấy”.
Phì cười vì tư thế đánh võ ngốc nghếch vụng về của Nguyễn Lập Đông, Cận Hoài Lý siết chặt tay cô. Nghĩ cũng yên tâm, mặc dù cô hơi nhanh nhảu đoảng, nhưng chỉ cần anh và cô ở bên nhau thì sẽ không có chuyện, huống hồ có đôi khuyên tai anh làm nữa.
Người Vạn Phong nổi đầy da gà vì ánh mắt sến rện của cặp đôi trước mặt, anh ta run chân, hướng dẫn cho chiếc xe rẽ.
Bạn gái cũ của Lý Kim Tịch tên là Phương Phương, sống trong một gia đình bình thường trong thành phố. Khi họ tới nơi, Phương Phương không có nhà, trong nhà chỉ có một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi và một đứa trẻ.
Đó là mẹ của Phương Phương, từ quê lên giúp cô ta trông con. Sau khi biết rõ lai lịch của họ, ánh mắt bà lão nhìn họ hơi hoảng hốt. Vạn Phong cảm thấy đối phương có vẻ rất không muốn để họ vào nhà. Nhưng càng như vậy sẽ càng khiến người ta dấy lên nghi ngờ. Không nói nhiều, Vạn Phong cương quyết cứ thế xông vào.
“Con gái tôi rất thật thà, các anh tìm nhầm người rồi phải không?” Bà lão hết cách đành lùi ra sau để họ tiến vào, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
Nét mặt hoang mang bối rối ấy khiến Vạn Phong không đành lòng, anh ta dịu giọng, nói rằng mình chỉ đang làm việc công mà thôi.
“Tình cảm của vợ chồng Phương Phương thế nào?”
“Hả?”
“Tôi hỏi một câu khác nhé, Lý Kim Tịch, bà còn nhớ người này không?”
“Lý Kim Tịch?” Bà lão rõ ràng có ấn tượng với cái tên này, nhưng bà ta rõ ràng cũng không biết vì sao cảnh sát lại hỏi câu ấy. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khoá lạch cạch, ngay sau đó là một loạt tiếng kim loại va chạm. Cửa bật mở, một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa xuất hiện trước cửa. Bất thình lình thấy bao nhiêu người xuất hiện trong nhà, cô ta quả thực giật mình.
“Chúng tôi là cảnh sát, không phải là người xấu.” Vạn Phong đang giải thích thì cô gái đó đã quay người chạy mất.
“Đứng lại!” Vạn Phong hét to, lập tức đuổi theo.
Nhìn thấy sắc mặt bà lão trong nhà đã trắng bệch ra, Nguyễn Lập Đông huých huých vào người Cận Hoài Lý, “Thế này coi như là phá được án rồi?”.
“Chưa biết chừng, nhưng cũng không thể nói chắc chắn được.” Anh nhìn chiếc tủ lạnh lớn trong bếp, sững người.
Tủ lạnh vì sao phải khoá?
“Thứ đựng bên trong không phải là thi thể đấy chứ?” Nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện sự khác thường của chiếc tủ lạnh, Nguyễn Lập Đông “á” lên một tiếng.
Đồng thời, bà lão kia cũng oà lên khóc.
Về sau, cảnh sát Thuật Phong xuất quân rầm rộ, tiến vào nhà Phương Phương, khống chế mẹ cô ta rồi người chồng sau đó trở về nhà. Nhưng khi họ thành công mở được tủ lạnh thì bao nhiêu hy vọng lại hoàn toàn trở thành thất vọng. Trong tủ lạnh chẳng đựng thi thể hay mảnh xác như họ tưởng tượng mà chỉ là một số động vật được đưa vào diện bảo tồn của quốc gia đã chết, bên trong thậm chí còn có bốn chiếc tay gấu, đều không hề nhỏ, là loại gấu con.
“Sao lại như vậy!” Nguyễn Lập Đông vừa thất vọng vừa phẫn nộ.
Tâm trạng thất vọng còn chưa tan hết, cô bỗng nhận được điện thoại của đài.
“Đi phỏng vấn? Nhưng bên này tôi vẫn còn… Được rồi.”
Ủ dột ngắt máy, cô chớp chớp mắt với Cận Hoài Lý, “Trong đài sắp xếp em đi công tác”.
“Đi đâu vậy?”
Nguyễn Lập Đông vừa thông báo địa chỉ, cuộc điện thoại thứ hai đã tới ngay sau đó.
“Được rồi, đừng có giục!” Gào lên một câu vào di động, Nguyễn Lập Đông lưu luyến nhìn Cận Hoài Lý, “Anh phải nhanh bắt được hung thủ đấy”.
“Được.”
“Khi nào em về, nhớ kể em nghe quá trình phá án.”
“Được.”
“Vậy em đi đây.”
Giây phút đó, Cận Hoài Lý thật sự muốn đáp cô một tiếng: Không được.
Haizz, tiếc là họ vẫn phải chia làm hai ngả. Nguyễn Lập Đông về đài phát thanh, Cận Hoài Lý và Vạn Phong trở về Cục công an.
Đáng tiếc, tiến triển trong Cục không thuận lợi như thế. Từ khẩu cung của Phương Phương, cảnh sát không thu được thông tin gì có giá trị.
Lẽ nào cô ta thật sự không hay biết gì?
Vạn Phong nóng tính, vốn không ôm quá nhiều hy vọng đối với người bạn gái cũ này, anh ta đã dặn mọi người sắp xếp xe để đi tìm người bạn cũ của Lý Kim Tịch rồi. Vừa mới quay người, chẳng biết Cận Hoài Lý đã đi tới trước mặt anh ta từ lúc nào.
“Hỏi tiếp đi.”
“Hỏi gì ạ?”
“Lý Kim Tịch đã chết như thế nào?”
Việc này… Vạn Phong do dự, vì rất nhiều nguyên nhân. Lần thẩm vấn trước, họ vốn không hỏi Phương Phương chuyện này.
“Thôi được.” Cuối cùng Vạn Phong cũng gật đầu đồng ý với anh.
Ánh đèn trắng dã hắt xuống, chiếu lên một nửa gò má của Phương Phương, từng đường nét nhấp nhô bắt đầu thay đổi theo cái miệng mở ra của cô ta, “Anh ấy chết oan uổng như thế, cuối cùng các người cũng nhớ ra phải điều tra xem anh ấy chết ra sao ư? Khi trước các người làm gì?”.
“Bây giờ chúng tôi đang cố gắng tìm ra chân tướng, nếu cô nắm được bất kỳ thông tin gì, xin hãy nói.” Phương Phương sau khi bùng nổ thì day day thái dương, trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ, giống như đang trầm tư, lại giống như đang ngây người ra một cách đơn giản. Vạn Phong bất chợt quay đầu nhìn bức tường đằng sau lưng, dường như đang muốn hỏi người ở phía bên kia phải làm thế nào.
Cận Hoài Lý cũng hơi nản lòng, có thể Phương Phương thật sự chỉ vì quá phẫn nộ, cô ta hoàn toàn không biết thêm nhiều chuyện hơn.
Chính vào lúc họ gần như sắp từ bỏ thì Phương Phương lên tiếng.
Giọng cô ta khản đặc, dùng toàn bộ sức lực để gằn rõ từng chữ một: “Sau khi Kim Tịch gặp nạn không lâu, tôi từng giúp em trai anh ấy đi tìm một thời gian. Một thời gian sau, Lý Triều Tịch bỗng nhiên nói với tôi không cần tìm nữa, còn cấm tôi không được phép can dự vào chuyện của gia đình cậu ta”.
“Theo cô thấy, chuyện gì đã khiến Lý Triều Tịch có thay đổi này?”
“Tiền, còn có thể là thứ gì khác?” Phương Phương khinh thường hừ một tiếng: “Sau đó, tôi phát hiện ra nó bỗng nhiên có tiền. Tiền ở đâu ra? Tôi đoán là phí bịt miệng của hung thủ hại chết anh ấy”.
“Điều tra tài khoản cá nhân của Lý Triều Tịch, ngoài ra, cần điều tra cả ghi chép đi lại của hắn gần đây. Cái gì?” Vạn Phong ra khỏi phòng thẩm vấn, đang cử cấp dưới đi làm việc thì bỗng nhiên nghe thấy bên dưới báo cáo: “Lý Triều Tịch đi qua thành phố xảy ra án mạng vào thời gian xảy ra vụ án? Trùng hợp quá vậy? Hiện giờ hắn đang ở thành phố nào?”.
Sau khi trở về Thuật Phong, Lý Triều Tịch đột ngột biến mất vô cớ tại trạm xe.
“Tăng cường nhân lực, nhất định phải tìm được tên Lý Triều Tịch này. Ngoài ra, khẩn trương thúc giục phía ngân hàng, một khi phát hiện thấy hắn và mấy người Mã Ưng Hành có chuyền tiền qua lại là chúng ta có bằng chứng rồi.”
“Bằng chứng gì?” Cận Hoài Lý đi qua, tạt cho Vạn Phong đang hừng hừng khí thế một gáo nước lạnh.
Vạn Phong vuốt mặt, cười hì hì: “Giáo sư Cận, anh xem, trí nhớ của anh không tốt rồi. Ngay cả tôi còn nhớ tới chuyện tiền bạc của Mã Ưng Hành không còn dư dả. Anh ta hết tiền thì Lý Triều Tịch cũng ít tiền đi, thế nên đây chính là động cơ giết người”.
Ồ… Tư duy của Vạn Phong nghe có chút khiên cưỡng. Cận Hoài Lý cũng không đưa ra ý kiến phản bác. Anh chỉ nhắc nhở Vạn Phong, còn một người tên Trần Anh Kiệt mà họ chưa tìm đến.
“Biết rồi, giáo sư Cận. Anh về trước đi, có tin tức gì tôi sẽ báo cho anh.”
“Anh ta ăn cháo đá bát lộ liễu đến vậy mà anh không đấm cho anh ta một trận sao?”
“Không có.” Cận Hoài Lý nghịch ngón tay, do dự có nên nói tiếp suy nghĩ của mình không. Con người anh trước nay không khoe khoang, càng không thích tranh giành gì, anh có ý không muốn tham gia các lần phá án về sau nữa.
Nhưng anh sợ nếu mình không làm, Nguyễn Lập Đông sẽ không vui.
“Lập Đông à, anh muốn nói với em một chuyện.”
“Có chuyện gì đợi em về rồi nói, em phải đi họp rồi.”
Vừa tới nơi đã họp rồi, cô có chịu được không? Anh còn chưa kịp hỏi hết, cuộc gọi đã bị ngắt.
A lô… Một ngày rồi em chưa nói chuyện tử tế với anh. Nhìn vào điện thoại, anh bỗng oán trách. Đang buồn bực thì tiếng chuông lại vang lên.
“A lô, chịu nói chuyện với anh rồi à?” Anh những tưởng là Nguyễn Lập Đông, giọng cũng trở nên dịu dàng ấm áp.
“Giáo sư Cận, tôi có không nói chuyện với anh lúc nào đâu!” Vạn Phong hớn hở nói vào điện thoại, vốn không nhìn thấy sắc mặt với năm màu phân biệt hiện tại của Cận Hoài Lý. Anh ta muốn báo tin vui, cuối cùng cũng tìm thấy tung tích của tên Lý Triều Tịch đó, cả những kê khai chi tiết rõ ràng của tài khoản ngân hàng cá nhân đã chứng minh chắc chắn thêm cho suy luận của anh ta.
“Bây giờ chỉ còn đợi tên nhóc này sa lưới thôi.”
“Chúc mừng anh, vậy anh cố gắng làm đi.”
Cận Hoài Lý ngắt máy.
Mặc dù anh không thể được coi là phách lối, nhưng trong lòng vẫn ít nhiều có chút kiêu ngạo.
Người ta đã không cần anh nữa mà.
Thời gian trôi đi, thậm chí còn chưa tới ngày thứ hai, cú điện thoại cầu cứu của Vạn Phong đã lại tới. Trong điện thoại, anh ta không còn vẻ hùng hồn lúc trước nữa, giọng nói ủ dột vô cùng, “Giáo sư Cận, Trình Đức Hậu cũng đã được tìm thấy…”.
“Đây chẳng phải là chuyện tốt ư? Chứng cứ của Lý Triều Tịch cũng có rồi, vụ án được phá rồi.” Cận Hoài Lý mím môi, cứ cảm thấy có gì đó chua xót.
“Chỉ là Lý Triều Tịch không thừa nhận đã giết ba người họ, hơn nữa…” Anh ta âu sầu nắm chặt tay, quan trọng là Lý Triều Tịch có nhân chứng về thời gian.
“Vậy bây giờ anh có suy nghĩ gì?”
“Tôi muốn giáo sư Cận giúp chúng tôi sửa lại tư duy.”
“Tôi không được đâu, tôi làm thế nào được?”
“Giáo sư Cận, anh đang giận tôi đấy à?”
“Ừm.”
Không ngờ Cận Hoài Lý lại thẳng thắn đến thế, Vạn Phong sững sờ: “Tôi sai rồi, giáo sự Cận, tại tôi tự cao tự đại quá. Anh nói đi, tôi phải làm thế nào anh mới hết giận?”.
“Tình hình của Trình Đức Hậu thế nào?”
“Sao cơ? Giáo sư Cận không giận nữa rồi?”
“Phải, cậu đã xin lỗi rồi. Nói về vụ án đi.”
Vạn Phong đã chuẩn bị tinh thần bị gây khó dễ, vội lau mồ hôi trán, thầm nghĩ vị giáo sư Cận này cũng dễ dỗ quá đi.
Thở phào một hơi, anh ta kể lại sự tình xảy ra trong suốt một ngày vừa rồi.
Nhân viên vệ sinh sáng sớm dậy dọn dẹp phát hiện có một đám chó hoang đứng vây quanh trước thùng rác bèn đi qua xem sao, phát hiện ra có một cái túi bị đám chó giành giật, một túi là thi thể của Trình Đức Hậu, một cái đầu người bị cắn đi không ít da thịt, đã lộ ra một ít xương sọ ghê rợn.
Hy vọng còn một người sống sót đã bị dập tắt, quan trọng nhất là Lý Triều Tịch vốn không phải hung thủ.
“Bạn thân của Lý Kim Tịch – Trần Anh Kiệt thì sao?”
Lời của anh sao không phải là suy đoán của Vạn Phong, đây cũng là nguyên nhân anh ta tìm tới Cận Hoài Lý.
“Lý Triều Tịch nói chính Trần Anh Kiệt giết ba người họ, vì Trần Anh Kiệt cũng biết nguyên nhân cái chết của anh trai cậu ta, e rằng rất tức giận. Đúng rồi…” Nhớ lại một chuyện còn chưa nói với Cận Hoài Lý, Vạn Phong hắng giọng: “Lý Triều Tịch đã thừa nhận rồi, nguyên nhân cái chết của Lý Kim Tịch đúng như chúng ta suy đoán”.
Người ăn thịt người. Cận Hoài Lý nheo mắt lại, “Vậy bây giờ chẳng phải nên tìm Trần Anh Kiệt sao? Cậu đang ở Cục phải không? Tôi qua đó”.
Nói rồi, Cận Hoài Lý cầm áo khoác đi ra khỏi nhà.
Ai mà ngờ được một biến cố lớn như vậy lại xảy ra trên đường anh đến Cục cảnh sát cơ chứ?
“Vụ án được phá rồi?” Trên tầng hai Cục cảnh sát, Cận Hoài Lý day tai, tưởng mình nghe nhầm.
“Cũng không phải là phá rồi, chỉ là Trần Anh Kiệt bị điều tra ra từng xuất hiện ở thành phố ấy khi vụ án mạng xảy ra, tới nay chưa rõ tung tích. Anh cũng biết đấy, vụ án này có thời hạn, trước kia chúng tôi cũng đã xác định nghi phạm nằm trong số những người có liên quan đến Lý Kim Tịch, thế nên Cục trưởng đã lệnh cho toàn bộ anh em phải truy bắt bằng được Trần Anh Kiệt.”
Đây rõ ràng là một quyết định qua quýt, nhưng anh và Vạn Phong lại chẳng vãn hồi được gì.
Không còn cách nào khác, Cận Hoài Lý đành ở lại Cục đợi tin tức. Anh không chắc chắn Trần Anh Kiệt có phải hung thủ hay không, nhưng chỉ dựa vào việc loại trừ để phán đoán thì quá cẩu thả rồi.
Xung quanh người người qua lại, ai dường như cũng đang tất bật vì vụ án, chỉ có mình anh ngồi trong góc, nhàm chán, vô vị. Cuối cùng, khi thật sự quá buồn chán, anh bèn đề nghị một chuyện với Vạn Phong.
Nơi có thể cung cấp băng ghi hình cuộc thẩm vấn là một căn phòng nhỏ, nhân viên thao tác lấy ra đoạn băng đó rồi ngồi nghiêng một bên ngủ gật. Phá án là cuộc chiến liên tục hằng đêm, nó giày vò thần kinh của mỗi một nhân viên cảnh sát.
Cận Hoài Lý thì khác, anh ngủ rất ngon, thế nên rất có tinh thần xem lại đoạn băng thẩm vấn Lý Triều Tịch.
“Anh ta cũng luôn muốn tiền, người có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đó tâm lý lại rất bẩn thỉu. Anh ta luôn nói là bạn của anh trai tôi, sẽ không vì chuyện này mà sách nhiễu người khác. Chính anh ta, nhất định là anh ta!” Lý Triều Tịch ở trong đoạn băng gào lên điên cuồng.
“Có phải anh ta hay không, cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra. Khi còn chưa có chứng cứ, bất kỳ ai cũng có thể là người vô tội, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng tình nghi.” Người cảnh sát đã quá quen với kiểu buộc tội vô căn cứ này không coi lời nói của cậu ta ra gì. Nhưng Lý Triều Tịch lại không thôi, “Ai nói tôi không có chứng cứ, tôi có!”.
Cận Hoài Lý “ồ” một tiếng, rướn dài cổ ra.
“Anh ta biết rõ nguyên nhân cái chết của anh trai tôi, hơn nữa gần đây anh ta thiếu tiền, nhất định là anh ta! Hơn nữa tôi tới nhà Đỗ Đốc đòi tiền, nhà hắn rõ ràng có người lại không mở cửa cho tôi. Nếu không phải vì Trần Anh Kiệt nói gì với họ thì sao họ lại không đưa tiền cho tôi? Tôi biết Trần Anh Kiệt đã tìm họ từ lâu rồi.”
Haizz… Hy vọng lại hoá thành thất vọng, loại chứng cứ khống này thật khiến anh câm nín.
Nếu xuất hiện một chứng cứ mang tính quyết định thì tốt rồi. Cận Hoài Lý nghĩ mãi, nghĩ mãi, bỗng nghe thất một tiếng bước chân gấp gáp vang lên trên hành lang.
“Giáo sư Cận, giáo sư Cận…” Vạn Phong lao tới trước cửa, giơ bức ảnh trong tay ra, “Thứ này tìm được ở nhà Trần Anh Kiệt”.
Trên mặt bàn trong bức ảnh, nét chữ bên trên mảnh giấy rất quen thuộc.
“Ta là người thừa kế.” Cận Hoài Lý lẩm bẩm. Trần Anh Kiệt là người thừa kế?
“Nhà hắn đã không còn ai từ lâu. Trong nhà sạch sẽ tới mức một sợi tóc cũng không có. Phó Cục đã hạ lệnh, toàn lực truy nã Trần Anh Kiệt.”
Thế nên, vụ án này… coi như đã phá xong?
Từ sau khi Nguyễn Lập Đông đi công tác, năm giờ chiều hằng ngày trở thành giờ cố định nói chuyện điện thoại giữa cô và Cận Hoài Lý.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa Cận Hoài Lý cũng đã sớm quen với cách mở đầu này của Nguyễn Lập Đông.
“Vụ án thế nào?”
“Phá rồi.” Anh kể lại quá trình phá án cho cô nghe với tâm trạng có phần mệt mỏi.
“Ồ, không nghe anh kể phần sau, em còn tưởng Trần Anh Kiệt chết rồi nữa?”
“Chưa chết, Vạn Phong đang tìm hắn kìa. Sao em lại nói như vậy?”
“Ở trên phim truyền hình, hung thủ giết người xong đều dọn dẹp sạch sẽ hiện trường. Anh bảo nhà hắn sạch không có một sợi tóc, em chẳng nghĩ là hắn đã chết thì sao?” Nguyễn Lập Đông lầm bầm, nhưng không biết rằng một câu nói của cô đã làm bùng nổ vô số pháo hoa trong đầu Cận Hoài Lý.
Phải rồi, chi tiết này luôn bị anh bỏ quên.
“Lập Đông, em đúng là thiên tài đấy!” Anh cúp máy.
Nếu Trần Anh Kiệt là hung thủ, còn để lại mảnh giấy chỉ hung thủ mới có trong nhà mình thì hắn ta hoàn toàn không cần phải dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ nhà cửa như vậy, đến nỗi không để lại một dấu vết nào thuộc về mình. Sở dĩ thành ra tình trạng như hiện tại, cách giải thích chỉ có một, hung thủ không phải Trần Anh Kiêt. Mà trong nhà Trần Anh Kiệt không có dấu vết gì của hắn ta là vì hung thủ thật sự muốn che giấu điều gì đó. Muốn che giấu gì đây?
Đầu óc rơi vào một khoảng hỗn loạn. Anh vò đầu, hít sâu một hơi, cảnh cáo bản thân: “Cận Hoài Lý, mày phải bình tĩnh, chân tướng nhất định ẩn giấu trong số những manh mối này, chỉ là chưa tìm ra mà thôi”.
Vạn Phong cũng dần bắt đầu chuyển sang tán đồng phương diện này của Cận Hoài Lý, nguyên do vô cùng đơn giản, mãi vẫn chưa tìm thấy Trần Anh Kiệt.
Phía cảnh sát gần như giăng mắc thiên la địa võng, nhưng lại không hề tìm thấy bóng dáng của Trần Anh Kiệt tại thành phố nơi xảy ra án mạng.
“Nếu thật sự là hắn ta, không thể nào không tìm thấy bất kỳ một manh mối nào.” Anh ta nói.
“Dù thế này, hãy cứ sắp xếp lại các manh mối đã biết trước, xem có phát hiện gì không.” Nói rồi, Cận Hoài Lý cầm lấy một tập tài liệu trong tay Vạn Phong, “Chúng ta liệt kê những thứ đã biết xem nào”.
“Được.” Vạn Phong trả lời, “Người đầu tiên là Mã Ưng Hành…”.
Từng giây từng phút trôi qua, tiếng của Vạn Phong cũng từ trạng thái vang vọng như tiếng chuông chuyển dần sang mệt mỏi, “Đỗ Đốc thường xuyên sống một mình, độc thân chưa kết hôn. Haizz, theo tôi thấy, trong mấy người này, đáng thương nhất là Đỗ Đốc, chết thảm như vậy, hài cốt không nguyên vẹn, ngay cả một người đưa tiễn cuối cùng cũng không có. Trình Đức Hậu cũng chẳng khá hơn là bao”.
Vạn Phong đặt tài liệu xuống, cất giọng có phần xót xa: “Giáo sư Cận, có lúc tôi thật sự không muốn làm ngành cảnh sát này. Chứng kiến nhiều cái chết như vậy, tôi vẫn không thể bình thản được. Những nạn nhân này chết quá thê thảm”.
“Ừm, thế nên phải khẩn trương bắt được hung thủ.” Không hề bị cảm xúc của anh ta ảnh hưởng, Cận Hoài Lý giơ bức ảnh trong tay lên, “Tới nhà Trần Anh Kiệt xem sao, tôi không tin không có manh mối”.
Nhà của Trần Anh Kiệt quả thật như lúc trước điều tra, sạch sẽ tới nỗi không để lại dấu vết của một ai.
Vạn Phong đi giày cao su bước vào phòng khách, nhìn thấy Cận Hoài Lý đang tỉ mỉ kiểm tra bốn phía xung quanh.
“Giáo sư Cận, cả phòng này chúng tôi đều kiểm tra rồi, khả năng có sai sót thực sự quá nhỏ.”
“Vậy thì cũng phải tìm.”
Nói thì nói vậy nhưng nửa tiếng sau, Cận Hoài Lý vẫn không có thu hoạch gì.
“Hung thủ dọn dẹp căn phòng sạch sẽ như vậy, rốt cuộc muốn che giấu thứ gì?”
“Phải.” Vạn Phong phụ hoạ, “Anh nói có khi nào hung thủ thật sự là Trần Anh Kiệt. Hắn ta muốn chúng ta không bao giờ tìm thấy hắn nữa nên đã tiêu huỷ mọi dấu vân tay có thể thu được DNA của hắn không?”.
“Không thể nào.” Cận Hoài Lý chỉ vào đôi giày trên giá, “Hắn ta không thể tiêu huỷ sạch sẽ”.
“Giày ư?” Vạn Phong đi qua, cầm đôi giày ấy lên, lắc đầu khó xử, “Kiểm tra rồi, đôi giày này từng bị ai đó ngâm qua, ngoài một chút mùi hôi chân thì chẳng còn manh mối nào”.
“Mùi hôi chân?”
Cận Hoài Lý bỗng lục tìm trên người như đang hoảng hốt. Cuối cùng khi cầm trên tay bức ảnh ấy, anh bỗng bừng tỉnh ngộ, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ táo bạo, “Vạn Phong, có vẻ như tôi biết ai là hung thủ rồi”.
Vì thế nên họ vẫn tìm không ra Trần Anh Kiệt, vì thế nên trong nhà Trần Anh Kiệt mới không tìm thấy DNA của hắn ta. Điều này không có nghĩa Trần Anh Kiệt muốn biến mất từ đây, đây hoàn toàn là việc làm che mắt bịt tai cảnh sát của hung thủ.
Liếc nhìn Vạn Phong đang vô cùng sốt ruột, Cận Hoài Lý giơ bức ảnh trong tay lên: “Đã từng xem ‘Thời niên thiếu của Bao Thanh Thiên’ chưa? Vụ án thôn ẩn dật trong đó…”
Trên bức ảnh là chiếc chân gãy trắng phớ ghê rợn của Đỗ Đốc.
Nếu anh đoán không nhầm, họ không bao giờ tìm được Trần Anh Kiệt nữa…
Ương Thu là một thành phố nằm ven biển Đông Nam Trung Quốc. Xưa nay được mệnh danh là quê hương của thuyền bè, Ương Thu không chỉ có đủ các loại thuyền mà còn sở hữu rất nhiều những công trình kiến trúc mang tính hiện đại hoá, là thành phố du lịch khá nổi tiếng trong nước.
Về đêm, ánh đèn lồng đủ màu sắc bao trùm tạo thành một khoảng mông lung say lòng người, dễ dàng khiến những người đứng đó lạc lối trong khung cảnh nên thơ trước mắt.
Xuân Hi là một khách sạn không mấy nổi bật, nằm trên con đường cũng tầm thường tại Ương Thu. Nói là khách sạn thì có hơi khoa trương, vì nó tổng cộng chỉ có hai tầng trên dưới cùng tám phòng. Ở Ương Thu còn rất nhiều nhà dân được sửa sang lại làm thành khách sạn như Xuân Hi, các thành phố du lịch phát đạt đa phần đều vậy.
Mười giờ đêm, bà chủ của Xuân Hi – Chân Xuân Hi nằm rạp trước quầy lễ tân ngủ gật. Chị ta chốc chốc lại tóp tép miệng, xem ra đang nằm mơ một giấc mơ đẹp, có thể liên quan tới thức ăn.
Sự thật quả đúng như vậy, chồng của Chân Xuân Hi từng làm ở nhà hàng, tay nghề nấu nướng không tồi. Anh ta hứa ngày mai sẽ làm cho Chân Xuân Hi món ngó sen thuỷ tinh. Chân Xuân Hi từng ăn món này một lần, bên trong ngó sen là phần nhân được tẩm ướp đặc biệt. Sau khi rán giòn rồi vớt ra, lại liên tục được phết một lớp tương hải sản nữa, cảm giác tươi mới giòn tan không thể tan đi.
Mơ mãi, mơ mãi, Chân Xuân Hi lại chép miệng. Nhưung lần này, sao chị ta lại cảm thấy mình chép miệng rất lâu, lại còn “cộc, cộc, cộc” nữa, rất có tiết tấu. Cuối cùng, khi chị ta cảm thấy không ổn, mở mắt mới phát hiện ra hai người phía trước đã gõ tay lên bàn mình một lúc lâu rồi.
Chân Xuân Hi lau vệt nước miếng trên khoé miệng, chớp mắt nói: “Trong nhà vẫn còn hai phòng, ở bao lâu?”.
Đối phương lắc đầu, chìa thẻ ngành ra cho Chân Xuân Hi xem.