Bốn người khụy gối hành lễ xong, Cúc Ảnh và Hạnh Hồng liền đặt đệm xuống, chỉ huy bà tử lấy mấy dĩa điểm tâm cùng ấm trà nóng từ trong hộp đựng thức ăn làm bằng gỗ hoàng dương ra, đặt đến trên bàn đá trong đình, cười nói:
”Phòng bếp vừa mới đưa mấy dĩa điểm tâm sang, có bánh vỏ cua yêu thích của thiếu gia và bánh đậu đỏ yêu thích của biểu tiểu thư!” ( tên mấy món điểm tâm mình chém đấy, mình sẽ để chữ Hán ở đây壳黄, 红豆酥 nếu ai biết chỉ mình vs nhé)
Lý Tiểu Noãn thòm thèm nhìn chằm chằm, nói với Cúc Ảnh:
”Vẫn là tỷ tỷ suy nghĩ chu đáo, vừa thấy bánh đậu đỏ là ta đã cảm thấy đói rồi!”
Cổ Tiêu cũng lăn xăn chạy đến. Đông Mạt và Hạnh Hồng nhanh chóng lấy khăn ướt ở dưới hộp đựng hầu hạ Cổ Tiêu cùng Lý Tiểu Noãn lau tay, sau đó hai người liền cầm khối điểm tâm, nằm trên lan can đình vừa ăn vừa thưởng cúc.
Lý Tiểu Noãn từ tốn ăn bánh, nhìn bánh vỏ cua trong tay Cổ Tiêu chợt hưng phấn nhớ ra một chuyện.
Cửu thư thập hùng, lúc này chính là thời điểm cua lông ngon nhất. Con cua béo múp cầm chắc nịch trong tay, bên trong chứa đầy gạch, tách miếng vỏ lưng rực đỏ lấy gạch pha với gừng và dấm mùi thơm không gì tả được...
(Cửu thư thập hùng: tạm dịch: tháng cua cái tháng cua đực. Cua lông được xem là một trong những món ăn thượng hạng của giới nhà giàu Hong Kong và Thượng Hải. Và chỉ có vào thời điểm mùa Thu, tháng – Âm lịch. THáng là thời điểm cua cái đầy gạch nhất và tháng là lúc cua đực đầy thịt nhất)
Ngoài ra còn có món cua lông hấp rượu, vỏ màu đen thịt trong suốt, gạch cua cùng thịt vô cùng mềm và tươi ngon, dùng sức hút một cái, hương thơm tràn đầy khoang miệng kết hợp cới bã rượt thơm ngào ngạt, Lý Tiểu Noãn càng nghĩ càng nuốt nước bọt, khẽ lay người Cổ Tiêu, thấp giọng hỏi:
”Trước đây ngươi từng ăn cua lông chưa?”
Cổ Tiêu kinh ngạc gật đầu, nuốt điểm tâm trong miệng, nhíu mày nói:
” Huynh không thích ăn thứ kia, ăn cả ngày không thấy thịt đâu!”
Lý Tiểu Noãn ngạc nhiên nhướng mày, nằm trên lan can cười một trận, sau đó quay sang rót hai chén trà, đưa một chén cho Cổ Tiêu, nhìn hắn cười tủm tỉm:
”Ta thích ăn cua nhất, ăn cua thưởng cúc quả là việc tao nhã!”
Cổ Tiêu hưng phấn, tiến lại gần:
”Đại tỷ tỷ và nhị tỷ tỷ cũng đều thích ăn cua lông, hay là chúng ta gọi hai người họ ngày mai đến đây thưởng cúc đi?”
Đôi mắt Lý Tiểu Noãn sáng rực lên nhìn Cổ Tiêu khẽ ngập ngừng, nuốt nước bọt rồi vội vàng nhỏ giọng nói:
”Vậy chúng ta đi tìm đại tỷ tỷ nhé?”
”Được!”
Cổ Tiêu gật đầu thật mạnh, kéo Lý Tiểu Noãn chạy ra ngoài, Lý Tiểu Noãn liền giữ hắn lại quay sang giao phó:
”Cúc ảnh tỷ tỷ, Đông Mạt tỷ tỷ, chúng ta đi Thúy Vi phòng tìm đại tỷ tỷ và nhị tỷ tỷ đi.”
Cúc Ảnh nhanh nhẹn ra hiệu cho Đông Mạt và Hồng Hạnh đi theo hầu hạ, còn mình và những người khác ở lại thu dọn đồ đạc.
Cổ Tiêu nắm tay Lý Tiểu Noãn bước nhanh xuyên qua hoa viên, hướng đến Thúy Vi phòng.
Phía trước Thúy vi phòng là một khoảng sân rộng, được lót bằng gạch viên vuông vức, trông rất sạch sẽ tinh tươm. Phòng được xây theo hình tam giác, toàn bộ cửa sổ đều nằm ở gian chính, hai bên mặt phía sau là đầu hồi. (Đầu hồi là tường ở đầu nhà. Trong kiến trúc truyền thống, là tường xây áp vì kèo đầu nhà; thường có các trang trí ở đỉnh và ở đuôi mái)
Lúc Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn tiến vào, có năm sáu bà tử đang đứng ở gian phía tây chờ thưa chuyện, Lý Tiểu Noãn ngắm nhìn đánh giá bốn phía, Cổ Tiêu kéo nàng tiến thẳng đến gian nhà chính.
Cổ Vân San đang ngồi trên tháp chính diện bên trái, chăm chú nhìn sổ sách trong tay Trân Châu, nhíu mày nghe một bà tử đang báo cáo. Còn Cổ Vân Hoan thì vẻ mặt mệt mỏi ngồi bên phải tháp, nhìn thấy Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn tiến vào, vội vàng đi xuống, cười hớn hở:
”Hai người các ngươi sao lại đến đây? Mau lại đây ngồi!”
Cổ Vân Hoan vui vẻ nhiệt tình tiếp đón Cổ Tiêu cùng Lý Tiểu Noãn, dẫn hai người ngồi vào trên tháp, sau đó phân phó tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh:
”Pha cho thiếu gia ly trà hoa nhài, còn biểu tiểu thư là bích loa xuân.”
”Đệ cũng uống bích loa xuân!”
Cổ Tiêu nóng nảy phân phó, Cổ Vân Hoan cười trêu ghẹo:
”Trà kia là do đệ ướp, như thế nào lại không uống rồi?”
Cổ Tiêu lườm một cái, không thèm để ý đến nàng. Tiểu nha hoàn pha trà bưng lên, Cổ Vân San cho mấy bà tử đang bẩm báo lui xuống, cười vui vẻ nhìn hai đứa hỏi:
”Hai đứa đến chơi hay là có chuyện tìm ta và Vân Hoan?”
”Đương nhiên là có chuyện mới đến!”
Cổ Tiêu tươi cười nhìn Cổ Vân San, đang muốn nói tiếp, Cổ Vân San giơ tay ngăn lại:
”Nếu không gấp, chờ thêm lát nữa hẳn nói.”
Cổ Tiêu vốn định lên tiếng thì bị Lý Tiểu Noãn nhẹ nhàng khuyên bảo:
”Chuyện của chúng ta đúng là không gấp, bên ngoài còn có vài bà tử đang chờ bẩm báo, chuyện của các nàng không thể trễ nãi được.”
Cổ Tiêu gật đầu, không thèm nói lại, Cổ Vân San chớp mắt nhìn Cổ Vân Hoan, cười nói:
”Vân Hoan đừng mượn cớ làm biếng, để hai đứa nó uống trà trước đã, muội lại đây, bên ngoài còn mấy chuyện chưa an bài thỏa đáng đâu!”
Cổ Vân Hoan chu miệng, có chút không tình nguyện ngồi lại bên cạnh Cổ Vân San, tiểu nha hoàn đi ra ngoài gọi bà tử tiến vào.
Cổ Tiêu nhàm chán uống trà, Lý Tiểu Noãn buông ly trầm ngâm nghe bà tử báo cáo. Người đầu tiên bước vào là một bà tử ở ty sổ sách dự kiến, cung kính bẩm báo cuối mùa mọi nơi cần phải thay bình phong, tranh chữ. Cổ Vân San kiểm tra theo thông lệ, không có gì khác biệt liền phê chuẩn.
Bà tử tiếp theo tiến vào, thận trọng bẩm báo việc bố trí hoa cảnh ở mỗi viện, năm nay nhà kính muốn mua hoa bên ngoài, Cổ Vân San xem xét rồi cũng phê chuẩn. Lý Tiểu Noãn một bên nghe bà tử báo cáo, một bên cười tủm tỉm nhìn Cổ Vân Hoan không kiên nhẫn ở bên cạnh.
Cổ Vân San đối với chuyện quản gia xử lý công việc cực kỳ nhiệt tình chăm chỉ, trái ngược với Cổ Vân Hoan, cho dù một câu cũng không muốn nghe vào!
Lại thêm một bà tử đi vào, dập đầu thỉnh an, cung kính bẩm báo:
”Bẩm đại tiểu thư, nhị tiểu thư, các nơi như thư phòng ngoại viện, đại sảnh và phòng khách thì tổng cộng có mười sáu nơi cần được thay bình phong, mành trướng vào cuối mùa...”
”Khoan đã!”
Cổ Vân San nhướng mày ngắt lời:
”Ty sổ sách sự kiến muốn thay bình phong, ngươi cũng muốn thay bình phong, như vậy là thế nào?”
”Bẩm đại tiểu thư, nô tỳ là người ở cục trang trí, ty sổ sách dự kiến muốn đổi bình phong lớn, loại hai thước trở lên, còn nô tỳ chúng tôi muốn đổi bình phong loại nhỏ, chừng hai thước trở xuống.”
Cổ Vân San nhíu mày nhìn sổ ghi chép trong tay Trân Châu, trầm ngâm trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn bà tử phân phó:
”Ngươi lui xuống đi, chỗ này chưa được rõ ràng, chờ ta báo cho mẫu thân và lão tổ tông rồi nói tiếp.”
Bà tử cung kính khụy gối đáp lại, cáo lui.
Hai bà tử tiếp theo cũng vì lý do sai sót trùng lặp mà bị Cổ Vân San bác bỏ trở lại. Lý Tiểu Noãn nâng ly, rũ tầm mắt từ tốn uống trà. Cổ phủ vốn có bốn ty sáu cục sai sử, chuyện bị trùng lặp xảy ra nhiều hơn so với trước kia. Lúc đầu trong phủ bận rộn không ai nhận thấy được, bây giờ Cổ gia đóng cửa túc trực bên linh cữu, trong thời gian tới không cần phải phô trương lãng phí, đã thế đám người hầu kinh thành cùng người hầu bên nhà cũ chồng chồng lớp lớp, nô tỳ đầy tớ tất nhiên nhiều không kể xiết...
Xem ý tứ Cổ Vân San, chỉ sợ là muốn giảm chức vụ, cắt giảm nhân viên, chỉ là không biết đây là ý của Cổ Vân San hay là ý của lão tổ tông cùng phu nhân, nếu là ý tứ của hai người họ, không biết sẽ cắt giảm đến mức nào đây…..
Lý Tiểu Noãn đang chầm chậm suy nghĩ, Cổ Vân San đã cho bà tử cáo lui, leo xuống tháp khẽ duỗi thắt lưng, xoay người hỏi Cổ Tiêu cùng Lý Tiểu Noãn:
”Hai đứa có chuyện gì tìm tỷ với Vân Hoan, nói đi!”
”Đại tỷ tỷ!”
Cổ Tiêu nhảy xuống tháp, chạy đến bên người Cổ Vân San, nịnh nọt:
”Đệ với Noãn Noãn vừa mới ở bên Cúc Vãn đình sang, bên kia hoa nở cực kì đẹp, liền nghĩ muốn mời đại tỷ tỷ cùng nhị tỷ tỷ ngày mai đến thưởng cúc ăn cua!”
Cổ Vân Hoan đang ngả người trên tháp, ánh mắt sáng lên:
” Ý kiến hay! Hôm qua tỷ còn nghe Bích Liên kể, hoa cúc năm nay nở vô cùng đẹp, tỷ còn đang tính toán qua xem nữa! Chỉ là không có thời gian a, ăn cua thưởng cúc, cộng thêm mấy ly rượu Thiệu Hưng, bao nhiêu tao nhã là có bấy nhiêu!”
Cổ Vân San liếc nhìn Cổ Tiêu:
”Đệ và Tiểu Noãn mời? Nhưng mà cua năm nay đắt lắm đấy!”
Cổ Tiêu tiến lên kéo Cổ Vân San, quấn quýt:
”Đương gia đại tỷ tỷ, chỉ là ăn mấy con cua thôi mà, đại tỷ tỷ chỉ cần phân phó một tiếng cho phòng bếp là xong, bạc nào cơ? Đệ với Noãn Noãn đều không có bạc!”
Cổ Vân San cười né Cổ Tiêu:
”Đừng kéo, tay áo toàn bị đệ làm hư thôi, ngoại trừ lão tổ tông, đồ ăn mỗi ngày của mọi người đều theo quy tắc, sao có thể phân phó một tiếng là xong được ?”
”Hay là chúng ta góp tiền đi!”
Lý Tiểu Noãn ngồi trên tháp cười nói, Cổ Vân Hoan nhướng mày, thẳng người dậy, vỗ tay tán thành:
”Biện pháp hay! Chúng ta mỗi người bỏ ra một lượng bạc, để đại tỷ tỷ dặn phòng bếp sáng sớm ngày mai đi mua một sọt cua và một vò rượu!”
Cổ Tiêu cũng gật đầu tán thành, Cổ Vân San cười bất đắc dĩ:
”Được rồi, có điều chuyện này Cổ Tiêu phải đi xin chỉ thị của lão tổ tông, nếu lão tổ tông đáp ứng thì quá tốt, còn nếu người không đáp ứng thì không còn cách nào khác, dù sao nhà chúng ta còn đang thủ hiếu, mở tiệc uống rượu, nghiêm túc mà nói đều là làm trái với lễ nghi!”
Cổ Tiêu vỗ ngực cam đoan:
”Đại tỷ tỷ yên tâm, bây giờ đệ sẽ đi xin chỉ thị của lão tổ tông, người chắc chắn sẽ đáp ứng!”
Cổ Tiêu nhanh nhẹn khom người chấp tay tuyên bố với Lý Tiểu Noãn:
”Noãn Noãn hãy chờ tin của huynh, khẳng định sẽ chính xác!”
Nói xong liền nhấc chân chạy vọt ra bên ngoài, Hạnh Hồng vội vã nâng váy, chạy theo phía sau.
Cả ba người kinh ngạc nhìn nhau, Cổ Vân San cười vui vẻ lên tiếng:
”Nếu là Cổ Tiêu thỉnh cầu thì chắn chắc sẽ được, cũng không đến mức mỗi người một lượng bạc, mỗi người năm trăm đồng tiền là đủ rồi, chúng ta về viện trước chờ tin tức của Cổ Tiêu thôi.”
Cổ Vân Hoan và Lý Tiểu Noãn đứng dậy, dẫn theo nha hoàn bà tử cùng Cổ Vân San đi đến hậu viện.