Trong nhà họ Mạnh, mọi người đang vây quanh bàn cơm chờ Đinh Kiêu đến cùng ăn. Vân Cẩn ôm Tung Tung, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đồng hồ, cũng sắp đến tám giờ rồi, không biết anh còn đi đâu nữa.
Tung Tunng kêu đói, Vân Cẩn chỉ đành lấy cơm cho nó ăn trước.
Mạnh Tiểu Bạch thấy vẻ mặt chị vừa lo lắng vừa phiền muộn, chủ động nói: “Chị, nếu không em gọi điện cho anh rể hỏi xem anh ấy có chuyện gì.” Vân Cẩn ừ một tiếng.
Mạnh Tiểu Bạch đi ra ngoài gọi điện thoại cho Đinh Kiêu: “Anh rể, làm sao anh lại chưa đến, chị và ba mẹ em còn cả bà ngoại nữa đều đang đợi anh đến ăn cơm, anh chưa đến nên mọi người cũng chưa ăn.”
Đinh Kiêu nói: “Anh đang trên đường đi, lâu nhất là mười phút nữa sẽ đến, em nói với bọn họ hộ anh.” Sau khi Mạnh Tiểu Bạch cúp điện thoại, đem nói lại lời này cho mọi người.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa làm mọi người sợ hết hồn.
Mạnh Tiểu Bạch mở cửa, Đinh Kiêu đi vào, Vân Cẩn theo bản năng đứng lên, Tung Tung giống như một làn khói chạy đến ôm chân Đinh Kiêu, vô cùng thân thiết.
Đinh Kiêu sờ sờ đầu con trai, đem quà tặng đưa cho bố mẹ vợ. Vân Cẩn cũng không chất vấn gì Đinh Kiêu, chỉ thay anh bới cơm: “Ngồi xuống trước ăn cơm đi, mọi người chờ anh lâu rồi.”
Sau khi mọi người đã ăm cơm xong, Đinh Kiêu mới nói với Vân Cẩn: “Hai chúng ta về phòng em đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Vân Cẩn thấy vẻ mặt anh trịnh trọng, đoán chắc là anh có chuyện gì quan trọng, nên dẫn anh về phòng mình. Tung Tung thì ngồi ở phòng khách chơi món đồ chơi mà cậu nó mới mua cho, Đinh Kiêu lôi kéo Vân Cẩn vào phòng ngủ.
Đinh Kiêu ngồi xuống giường rồi ôm lấy Vân Cẩn, đầu ngả trên vai cô.
“Bà xã anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.” Giọng Đinh Kiêu trầm ấm. Vân Cẩn không ngờ lại Đinh Kiêu lại nói chuyện này, nghĩ là anh muốn đùa giỡn, vỗ nhẹ nhẹ vào người anh: “Anh làm sao thế?”
Đây là ông xã cô hay sao, tính tình thì như trẻ con làm việc cũng tùy hứng, nhưng dáng vẻ làm nũng của anh như vậy cô biết là chắc anh lại muốn giở trò xấu rồi.
“Anh có chuyện muốn nói với em.” Đinh Kiêu muốn thương lượng chuyện này với Vân Cẩn.
“Nói đi.” Vân Cẩn nhìn anh.
“Tối nay anh ăn ít nên bây giờ lại đói bụng rồi, em làm thêm điểm tâm cho anh ăn đi.” Trải qua mọi chuyện hôm nay Đinh Kiêu thấy vô cùng mệt mỏi, lại bày ra dáng vẻ đại nhân.
“Vậy anh ngồi đây em đi làm chút gì đó cho anh ăn.” Vân Cẩn nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh cũng không thể trách mắng anh được, đi về phía phòng bếp.
Bên cạnh bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, Đinh Kiêu vừa ăn, vừa kể lại chuyện hồi chiều cho Vân Cẩn nghe, chuyện Mạc Sơ Nguyên tự dàn dựng lên vụ án đe dọa, còn nói cả chuyện anh thay cô ta tìm phòng, làm Vân Cẩn rất ngạc nhiên.
“Anh không ngờ cô ta lại như vậy, nhưng lời của em họ anh cũng không thể không tin, Đinh Ký sẽ không nói không cho ai bao giờ, còn có cả chú nữa chú cũng không bao giờ nói oan cho ai cả.” đối với người thân mình Đinh Kiêu có thể tin tưởng đén %.
“Cô ấy giỏi như vậy, cô ấy thừa nhận rồi sao?” trong lòng Vân Cẩn vẫn còn nghi ngờ nhưng Đinh Kiêu đã nói như vậy cô cũng không nghi ngờ gì nữa. Người phụ nữ kia đúng là có dã tâm, nếu không p phải Đinh Kiêu thông minh thì đã bị cô ta lừa gạt rồi.
“Cô ấy thừa nhận rồi, cô ấy dù thông minh như thế nào thì tình huốn như vậy không thừa nhận cũng không được.” Đinh Kiêu lúc này đang cực kỳ ghét Mạc Sơ Nguyên. “Bản thân mình tự làm tự chịu!” Vân Cẩn chế nhạo anh một câu.
Nhưng thấy dáng vẻ cả người đầy mệt mỏi cmoridk, Vân Cẩn thầm nghĩ, chuyện hôm nay đúng là một đả kích lớn với anh, lại nói, mặc dù anh đã sống hơn hai mươi năm nhưng trên luôn được cha mẹ và người lớn che chở, dưới lại có bạn bè giúp đỡ,cũng chưa gặp khó khăn và bị lừa gạt bao giờ, trời sinh thông minh không có nghĩa là sẽ biết đối nhân xử thế, chỉ có những người đã từng được rèn luyện trong xã hội mới có thể lĩnh hội được thôi.
Chuyện của Mạc Sơ Nguyên lần này có lẽ là một trong những chuyện không thường xuyên xảy ra trong cuộc đời anh sẽ làm thay đổi một số chuyện, hồ ly tinh nhưng lại giả trang thành thỏ trắng để ra ngoài làm hại người, nếu anh có lòng tốt bụng sẽ dễ dàng bị lừa, không thể phân biệt được tốt xấu, nhưng chỉ cần hiểu biết một chút sẽ biết được ai mới là người thật lòng đối xử tốt với anh, không tính toán thiệt hơn với anh.
"Anh ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói, vừa ăn vừa nói không có lợi cho sức khỏe.” Vân Cẩn đến phòng bếp gọt trái cây. Đinh Kiêu ngồi một mình bên bàn ăn ăn cơm, sau khi bụng được lấp đầy, tinh thần anh cũng khôi phục được chút ít.
Hai người ngồi trên sofa phòng khác, Đinh Kiêu dựa trên người Vân Cẩn tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Anh thấy cô ấy thân gái lại sống một mình ở Bắc Kinh cuộc sống cũng không dễ dàng nên muốn giúp cô ấy một chút, nào ngờ cô ấy lại lợi dụng lòng tốt của anh, cho là dùng chút thủ đoạn thì có thể phá hỏng cuộc hôn nhân này của chúng ta, trải qua những chuyện như vậy anh mới nhìn rõ được cuộc sống, thịt thịt, chúng ta đã trưởng thành rồi nhưng em có thể giống như hồi bé tha thứ cho anh không?”
“Chuyện này và chuyện khi bé căn bản là hai chuyện khác nhau, khi còn bé ah đùa nghịch trêu chọc em nhưng không làm tổn thương em, nhưng thái độ của anh bây giờ với Mạc Sơ Nguyên đã nhiều lần khiến em thất vọng.” Vân Cẩn nói xong, những uất ức trước đây lại hiện về khiến cô không cách nào thản nhiên mà tha thứ cho Đinh Kiêu được.
Đinh Kiêu thấy cô cũng không đẩy mình ra, nhưng trong giọng nói vẫn tràn ngập oán hận cũng đoán được ý định của cô, lại nói: “ Anh đã nói rõ ràng với cô ấy, từ khi bọn anh chia tay duyên phận cũng đã chấm dứt, lúc anh giúp cô ấy chỉ coi cô ấy như một người bạn, nhưng bây giờ ngay cả bạn bè cũng không được. Anh biết em không thích anh có quan hệ gì với cô ấy, anh đã không nghe em mà qua lại với cô ấy, điều này anh nhận mình đã sai, không nghĩ đến cảm nhận của em, nhưng anh có thể hứa với em, anh không làm gì quá đáng với cô ấy cả, từ sau khi chúng ta kết hôn, trong lòng anh chỉ có duy nhất bà xã thông, chưa bao giờ có ý nghĩ gì với những người phụ nữ khác, nếu không năm đó anh cũng không kết hôn với em, kết hôn là bởi vì anh thích em, khi ở cùng em anh cảm thấy rất vui vẻ, lúc anh ở cùng với người khác chưa bao giờ anh cảm thấy vui vẻ như vậy, lúc kết hôn với em anh đã suy nghĩ rất kĩ, không phải là ý nghĩ nhất thời, không nói dối em chứ anh có nhiều bạn gái như vậy nhưng chỉ sau khi ở cùng em anh mới có ý nghĩ muốn kết hôn.”
Vân Cẩn cúi đầu, nhẹ nhàng lau nước nơi khóe mắt, Đinh Kiêu ôm lấy cô, xúc động nói: “Anh nói tất cả những điều này cho em biết chính là hy vọng em có thể tha thứ cho anh, nhưng nếu làm em không vui anh cũng nhất định sẽ gánh chịu hậu quả, về sau anh nhất định sẽ đối xử tốt gấp đôi với em và Tung Tung.”
Vân Cẩn thở dài, trong ánh mắt Đinh Kiêu tràn đầy ấm áp giống như trước đây, cô có thể cảm nhận được trải qua những chuyện này đã giúp anh thay đổi, ít nhất là sau chuyện này anh sẽ biết gánh chịu hậu quả, mạnh mẽ hơn, gặp phải chuyện lớn cô cũng có thể dựa vào anh. Người này không chỉ là mối tình đầu của cô mà còn là người đàn ông duy nhất cô yêu thương trong nhiều năm như vậy, vì anh cô có thể không ngại khó khăn gian khổ, giống như một đứa ngốc chỉ biết dâng hiến tình yêu của mình, từng có thỏa hiệp từng có lúc bỏ cuộc, chịu đựng hy sinh, cũng có những lúc sai lầm , tức giận, trách mắng, chiến tranh lạnh, nhưng tất cả không ngăn cản được tình yêu của cô dành cho anh mà chỉ tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Lúc trước khi Mạnh Tiểu Bạch gặp chuyện không may, em đã nói với anh những lời đó không làm anh tức giận chứ, thật ra em làm sao có thể bỏ con được, chỉ là quá sợ Mạnh Tiểu Bạch sẽ xảy ra chuyện nên em mới bất chấp tất cả để cứu nói, nó là người một nhà với em, ba mẹ em và bà ngoại cũng đã lớn tuổi bọn họ không trông cậy vào Tiểu Bạch thì có thể trông chờ vào ai, anh nhất định phải cứu nói, nếu nó có chuyện gì thì gia đình nhà em cũng không yên được.” Vân Cẩn lau nước mắt, cũng không biết là chuyện của Mạnh Tiểu Bạch cũng không nghiêm trong như gia đình họ tưởng tượng.
Đinh Kiêu thấy cô khóc, trong lòng cũng mềm nhũn: “Anh biết rõ, Tiểu Bạch là sinh mạng của ba mẹ và bà ngoại em, dù nó có thế nào cũng vẫn là sinh mạng của bọn họ cũng giống như Tung Tung là sinh mạng của chúng ta vậy, thế nên mặc kệ thế nào anh chắc chắn sẽ giúp nó, em không nhờ thì anh cũng sẽ giúp nó.”
Tung Tung chạy vào phòng, thấy ba mẹ khóc, cũng không biết là bọn họ đã xảy ra chuyện gì, kéo kéo quần áo của ba, thấy ba không để ý nó chỉ lo nói chuyện với mẹ, thì lại quay sang kéo quần áo của mẹ, mẹ cũng không để ý đến nó chỉ lo nói chuyện với ba, khiến cho Tung Tung rất lo sợ chợt oa một tiếng khóc rống lên.
“Ba…mẹ….” Tung Tung vừa khóc vừa nhìn ba mẹ. Đinh Kiêu và Vân Cẩn đồng thời ngừng khóc, an ủi con trai thật vất vả mới dỗ được nó.
Dưới ánh đèn ấm áp, những khó chịu trong lòng cũng dần biến mất, đêm nay hai người bọn họ lại một lần nữa đồng giường cộng chẩm (mình thấy từ này nên để tiếng trung nghe sẽ hay hơn hihi J), sợ đánh thức con trai động tác không thể không cẩn thận, mặc dù vậy những vẫn phối hợp với nhau hết sức ăn ý.
“Thím anh mới sinh được một đứa nhóc con, giờ đang ở cữ, em mang Tung Tung đến thăm một chút đi.” Đinh Kiêu ôm lấy Vân Cẩn, cùng cô bàn bạc.
Vân Cẩn ừ một tiếng, mặc gì cô cũng chưa có tính toán gì cho chuyện của mình và Đinh Kiêu nhưng thím sinh con cũng là chuyện lớn nhất định phải về thăm một chút, dù gì với gia đình anh cô cũng có chút tình cảm.
“Vậy khi nào thì em cùng anh về nhà?” Đinh Kiêu thừa thắng xông lên.
“Vậy thì còn phải xem biểu hiện của anh đã.” Vân Cẩn cũng không dễ dàng thỏa hiệp.
“Đúng là phụ nữ…” Đinh Kiêu không thể hiểu được cô, mình đã biểu hiện tốt như thế rồi, trên giường dưới giường đều cố gắng thế mà lòng cô vẫn vững như bàn thạch( bàn đá).
“Anh giống như cậu bé trong câu chuyện chú bé chăn cừu, nói dối nhiều lần rồi nên em đã không còn tin tưởng anh được nữa.” Vân Cẩn xoay người, quay lưng về phía Đinh Kiêu nhưng lại lén lút nở một nụ cười.
Đinh Kiêu cũng không còn cách nào, ai bảo anh lại có người vợ như vậy chứ, Tung Tung vẫn còn trong tay cô, nhà họ Đinh từ trên xuống dưới ai cũng sợ cô ném chuột vỡ bình, ai dám nói gì cô cơ chứ, mà trong những người đó lại có cả anh.
Quan hệ giữa anh và Vân Cẩn bắt đầu tốt lên, điều này khiến cho tâm tình Đinh Kiêu rất thoải mái, hẹn Chung Dịch Minh ra ngoài chơi bóng bàn nhưng chẳng may lại bị bóng đập trúng đầu, làm Đinh Kiêu kêu oai oái.
“Anh có làm sao không, làm sao mà kêu lớn như vậy.” Chung Dịch Min thấy một bên mặt của anh đã sưng lên, vội vàng đỡ anh qua một bên.
“Đến bóng cũng bắt nạt tôi.” Đinh Kiêu ném vợt bóng bàn qua một bên. Chung Dịch Minh lo lắng xem mắt anh, may mà không ảnh hưởng gì đến mắt, chỉ là bên lông mày có chút máu đọng.
“Đến bệnh viện khám một chút.” Chung Dịch Minh đề nghị.
“Không có việc gì, về nhà lấy ít đá lạnh chườm lên là được.” Đinh Kiêu thấy việc này cũng không đáng lo, lúc anh đi lính bị thương như cơm bữa, nặng hay nhẹ anh còn không biết hay sao.
“Ai da, mặt anh cũng sưng lên rồi sao có thể không đến viện được? Đi xem một chút đi, mẹ tôi có người quen ở bệnh viện đấy.” Chung Dịch Minh sợ Đinh Kiêu bị bóng đập trúng sẽ trấn thương sọ não.
Đinh Kiêu phồng miệng lên: “Tôi không đi bệnh viện, ngộ nhỡ người quen nhìn thấy lại tưởng tôi làm gì xấu mà bị thương, lại nói loanh quanh.” “Đúng là chết vì sĩ diện, tại sao có tính này của anh từ nhỏ đến lớn mà vẫn không sửa được vậy.” Chung Dịch Minh tức giận nói.
Đinh Kiêu vinh quang mà bị thương, nửa bên mặt sưng không còn nhìn ra hình dáng gì, đau đến ngoác cả mồn, nhưng sợ người ta nhìn thấy sẽ cười, không thể làm gì khác là che mặt lại nhưng lại bị ảnh hưởng tầm nhìn, Chung Dịch Minh chỉ đành dắt tay anh đi, tránh cho anh bị ngã, nhưng hai người con trai nắm tay nhau đi lại khiến người ta nhìn vào rồi cảm thán, đúng là trên đời này loại người gì cũng có, trên đường mà còn nắm tay nhau như vậy.
Chung Dịch Minh lái xe đưa Đinh Kiêu về nhà, hỏi anh có cần thông báo với Vân Cẩn hay không: “Tôi gọi điện thoại cho Vân Cẩn nhé, anh như vậy mà không có người chăm sóc thì không được.”
Mặc dù Đinh Kiêu nói không có chuyện gì nhưng tính tình Đinh Kiêu anh biết rõ, gặp phải chuyện như vậy không phải tìm mẹ làm nũng thì cũng là tìm bà xã làm nũng.
“Được.” giờ phút này Đinh Kiêu chỉ cảm thấy xung quanh hốc mắt đau đớn vô cùng, ai muốn làm gì đều được.
Chung Dịch Minh gọi điện thoại cho Vân Cẩn, nói với cô Đinh Kiêu chơi bóng bị thương, suýt chút nữa thì mù rồi. “Anh nói cái gì vậy, khi nào thì tôi suýt nữa là mù rồi?” Đinh Kiêu kêu la.
Chung Dịch Minh nháy nháy mắt với anh, ý bảo anh đừng có la to như vậy, chờ anh nói xong với Vân Cẩn, tắt điện thoại, Chung Dịch Minh mới bảo Đinh Kiêu: “Vân Cẩn nói đưa anh đến nhà cô ấy, chờ cô ấy tan làm đón Tung Tung rồi sẽ về nhà.”
“Vậy thì được.” Đinh Kiêu vui mừng lắc đầu vẫy đuôi, đúng là bạn từ nhỏ của anh có khác hiểu rõ lòng anh như vậy.