Editor: Jesse Tran
Cuộc sống tựa hồ vẫn đi đúng quỹ đạo. Trừ có một chút xíu sai lệch.
Tỷ như trước kia tôi đã từng bị đống bài tập giày vò, mỗi ngày sau khi tan học tôi ở lại một mình trong lớp hai tiếng rồi mới về nhà. Nguyên nhân là tôi không muốn lại phải cõng bọc sách nát về nhà.
Tôi còn nhớ rõ trước kia mỗi lần về nhà phải vác theo cái cắp sách to đùng phía sau, trên tay còn phải xách thêm túi ni lông, bên trong đều đầy ắp sách bài tập. Nghĩ đến cảm giác vừa phải vác đồ vừa đạp xe đạp về nhà, đánh chết tôi cũng không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.
Vì vậy, sau mỗi giờ học có thể nhìn thấy tôi nghiêm túc làm bài tập, sau khi tan học, cũng rất tự giác nhét bài tập đã làm xong vào trong ngăn bàn.
Kết quả là, ánh mắt các thầy giáo nhìn tôi càng ngày càng hài lòng, ánh mắt người bên cạnh nhìn tôi cũng càng ngày càng buồn bực.
Mỗi ngày, thầy giáo lên lớp cũng lẩm bẩm, “Các em phải nhìn Tô Xán mà học tập, nhìn bạn ấy chăm chỉ học tập.”
Tôi đảo đảo mắt, lười phải giải thích.
Chỉ là không biết Vương Thuyết có phải chịu ảnh hưởng từ tôi hay không, chiều nào ở lại cùng tôi vùi đầu làm bài tập, đọc sách. Tôi nhìn dáng vẻ đau khổ vùi đầu vào đọc sách của cậu ta, có chút nghi ngờ có phải cậu ta đang định mài mông phẳng như mặt ghế hay không.
Về sau, chiều nào sau khi tan học, lực lượng ở lại làm bài tập ngày càng lớn mạnh, những ngày gần tết trong lớp hoàn toàn yên tĩnh, các bạn trẻ bò trên mặt bàn múa bút thành văn. Nhìn chủ nhiệm lớp lệ rơi đầy mặt.
Buổi tối, tôi kiên trì ngồi trước TV xem hoạt hình, những thứ này tôi đều phải vất vả tìm kiếm mới có, phải biết ở thời đại này là không có máy tính để tải xuống, xem hoạt hình chỉ có thể mua cái đĩa lồng tiếng. Có thể mua được cái đĩa không lồng tiếng thì càng thêm khó khăn hơn nữa. Tôi không xem thêm mấy lần thì lòng tôi càng thêm rỉ máu ~(TG: Kiếp trước ngươi keo kiệt quá mà? Tô Xán: còn không phải tại bà, viết mấy thứ văn chương thối nát, cũng không nhìn xem, không kiếm được tiền, tôi không keo kiệt làm sao sống ngày? Tôi: ~ ngồi chồm hỗm góc tường chỉ tay) rất nhanh, theo đuổi Anime Nhật, từ nhìn tình tiết lên đến nghe đối thoại, lại từ nghe đối thoại đến luyện nói.
Sáng sớm rời giường, vừa nghe băng vừa chạy bộ, vừa chạy vừa đau lòng, cái thời đại này mp cũng không có, mấy cái băng nhạc đều là tôi dùng tiền để mua, đều là tiền đó ~ tôi không học được mấy bài hát tiếng Anh này tự tôi cũng sẽ phẫn hận. Vì vậy, mỗi một cái băng nhạc, từ nghe đến học, từ học đến hát, mỗi một ca từ đến giai điệu đều bị tôi nghe thuộc làu làu.
Một hồi kích động, nhớ năm đó, tôi chỉ biết Phạm Hiểu Huyên Từ Hoài Ngọc, không biết Backstreet Boys, Britney Spears, bây giờ trong lúc tiền bạc dư dả, rốt cuộc tôi cũng kiếm được không ít mấy bài hát tiếng Anh ~ ha ha...... (TG: đồ thần giữ của. Lão keo kiệt. Tô Xán khinh bỉ liếc một cái: không có thực lực kinh tế không nuôi nổi đứa bé, mời ngậm miệng. Tôi tiếp tục co lại góc tường chỉ tay, , bắt nạt người.)
Mỗi tuần, hì hục hì hục đạp xe đạp đến lớp nhảy, vừa nhảy vừa ảo tưởng, khi nào tôi có thể nhảy thành dáng vẻ của Tiểu S đây? Muốn hấp dẫn có hấp dẫn, tôi muốn quyển tôi muốn đường cong.
Vừa nghĩ vừa dùng sức lắc lắc, huấn luyện viên nhìn tôi cứ đang định nói rồi lại thôi, rốt cuộc một hôm nào đấy cũng nói “Tô Xán, thật ra thì lúc khiêu vũ, ánh mắt có thể thả lỏng một chút. Không cần...... dữ dằn như vậy.”
Tôi liếc mắt, “Như vậy không hấp dẫn sao?”
Huấn luyện viên run run nói, “Cái này ~ sức hấp dẫn của em hơi thái quá, có thể thong thả một chút. Không phải vậy...... Không phải vậy......”
Tôi tiếp tục giữ vững ánh mắt của tôi: “Nếu không thì sao?”
“Nếu không em sẽ làm bạn nhảy sợ.” Nói xong vội vàng tránh ra.
Tôi quay đầu lại, nhìn bạn Tiểu Vũ sợ đến run cầm cập, buồn bực.
Đi tới, chậm rãi vươn tay đặt lên vai của cậu ta. Cậu ta càng run tợn.
Tôi tiến tới, ném một ánh mắt tôi cho là quyến rũ phi thường, “Đến đây đi, lần này, tôi sẽ dịu dàng một chút.”
Kết quả đứa bé kia càng run bần bật, miệng nhếch lên, “Oa ~ em muốn đổi bạn nhảy.” Sau đó khóc chạy ra.
Tôi lại ngơ ngác đứng tại chỗ, qua một hồi lâu, huấn luyện viên đi tới trước mặt, “Thưa thấy, có điệu gì một người nhảy không ạ?”
Huấn luyện viên nhìn tôi, còn buồn bực hơn so với tôi.”Vậy...... Từ nay về sau em sẽ nhảy cùng thầy.”
Tôi cười lên ~ hí hí ~, cùng huấn luyện viên nhảy, coi như là VIP chăng? VIO thu lệ phí rất đắt, kiếm được kiếm được.
Vì vậy, tôi càng dùng sức lắc eo, ánh mắt khí thế...... Vì tôi là vip, tôi quyết định hơi khiêm tốn một chút.
Ngày nào đó, trong lớp có một bạn Lolita yểu điệu vác gương mặt thần bí tiến tới trước mặt tôi: “Tô Xán ~ bình thường cậu ở nhà cũng làm sao đó a?”
Tôi nghĩ: “Ừm ~ xem hoạt hình.”
Cô bé ngẩn người: “Cậu không đọc sách sao?”
Tôi lắc đầu một cái: “Manga có tính hay không?”
Mặt cô bé 囧, dịu dàng biết, “Vậy sáng sớm cậu làm gì đấy?”
“Nghe ca nhạc, chạy bộ.”
Mặt cô bé kinh ngạc, “Không phải dậy sớm học bài?”
Tôi tiếp tục lắc đầu.” Tôi chưa bao giờ học sáng sớm.” Tôi chỉ biết ở ngồi chồm hỗm trên bồn cầu đọc báo.
Cô bé cười cười. Mặt thâm trầm tránh ra.
Sau đó, không khí trong lớp càng ngày càng cổ quái. Ánh mắt giáo viên nhìn tôi cũng rất là cổ quái.
Một hôm vào lúc tan học, gặp hai phụ huynh của hai đứa trẻ, một người trong đó chỉ vào tôi nói: “Đứa nhỏ này vô cùng tinh ranh, ngày ngày chăm chỉ muốn chết, kết quả cùng nói với người khác nó chưa bao giờ đọc sách. Con gái tôi đơn thuần, mỗi lần về nhà chỉ biết chơi, bị người ta lừa còn không biết.”
Vị phụ huynh kia cũng than thở, “Tên là Tô Xán đúng không? Là ai, bây giờ trẻ con thật khinh khủng, tâm cơ nặng ~ con tôi cũng vậy, về nhà cũng chỉ biết chơi game, không thèm đọc sách.”
Tâm cơ nặng......