Ta ngơ ngác nhìn bàn tay được nắm, đầu óc hỗn loạn, trong lúc này có phần không biết cảm giác thế nào. Trong lòng bàn tay bị nhéo nhẹ, ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn anh ta.
"Vợ ~ em cảm thấy, kỳ thật tôi cũng rất đáng yêu nên thấy thích tôi rồi đúng không?" Anh ta cười tít mắt nhìn tôi, vẻ mặt lấy lòng, lại vẫn cực kì dở hơi nhướn lông mày. Ném qua một ánh mắt mị hoặc.
Ánh mắt này vừa liếc qua, tôi lập tức thức tỉnh. Khẩn trương cố gắng rút tay về. Làm sao cũng không rút ra được, bị anh ta nắm chặt khẩn căng.
Anh ta nhíu mày lại, "Đừng nháo. Người đó vẫn còn ở đây, em còn muốn gặp con quỷ kia nữa đúng không?" Giọng nói được hạ thấp chỉ có hai chúng tôi nghe được.
Nghe nói như thế, tôi an tĩnh lại, uể oải. Quăng cho anh ta một cái liếc mắt, "Nếu như để cho tôi phát hiện anh dám giả ma giả quỷ gạt tôi, tôi sẽ cắt nơi đó của anh."
Anh ta cười lên, "Tôi nói này, thế nào mà em luôn đặc biệt hứng thú với tiểu đệ đệ của tôi vậy? Nói mấy câu không đụng chạm đến nó được không? Hôm nào, tìm một đêm gió lớn một ngày trời trong nắng ấm, cho hai người gặp một chút?" Nói xong, một hơi thở mờ ám ấm áp thổi qua tai tôi. Làm tôi run run.
Chỉ dám lớn lối ở địa bàn của mình. Tôi cũng cười lên, hai tay đặt lên eo anh ta, đổi thành một dáng vẻ tình thâm chân thành, dựa sát vào nhau. Tay lướt qua mông anh ta, dừng lại ở vị trí cúc hoa. Nhìn đến cả người anh cương cứng lại mà đắc ý, ngón tay khiêu khích để ở vị trí kia, đột nhiên hai ngón tay bóp nghiến, hung hăng xoay chuyển.
Anh ta la to ôm cổ tôi, "Em làm gì đó?"
Nét mặt tôi tươi cười như hoa, "Không phải muốn tôi và nó gặp nhau sao? Tôi chỉ chào hỏi cửa sau của nó trước thôi ~."
Quay mặt lại nhìn ông cụ, "Con không sao."
Cả người anh ta cương ở nơi đó, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn tôi.
Ông cụ cười cười, nói với bác Lâm, "Không sai rồi ~ con dâu này còn chưa có vào cửa, cảm tình đã tốt như vậy rồi. Tốt ~tốt lắm."
Nếp nhăn trên mặt bác Lâm lập tức tràn ra, "Ông chủ, như vậy, phỏng chừng sang năm có thể có cậu chủ nhỏ rồi."
Lời này phỏng chừng nói trúng tâm khảm của ông cụ, gương mặt kia cười như hoa hướng dương nở, nếp nhăn kia như ánh mặt trời chói chang bắn ra bốn phía, đều tràn đầy trên mặt ông ấy rồi.
Ông gật gật đầu, "Cẩm Niên ~ đứa nhỏ này ta thấy rất thích. Tìm ngày lập tức đăng ký thôi."
"Cái gì?" Chúng tôi đồng thời phát ra một tiếng. Liếc nhìn nhau.
"Làm sao vậy? Cho các con kết hôn lại còn bất mãn? Hôm nay các con tới chỉ để ra mắt ta sao? Ta thấy rất tốt ~" Ông nhìn tôi, "Con còn có vấn đề gì."
Ta lắc đầu, "Éc... Con là muốn nói, mẹ con còn chưa có gặp bác."
Ông cười cười, "Mẹ con? Ta đã sớm gặp rồi, là lúc con nằm viện."
Tôi hết biết nói gì rồi. Thì ra lãnh đạo cấp cao đã sớm gặp nhau rồi, tôi chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi.
"Về phần chọn ngày..." Ông trầm mặc một chút, "Con cảm thấy sao?" Nói xong nhìn về phía tôi, vô cùng hiền lành.
"Càng nhanh càng tốt ạ." Tôi theo bản năng nói ra.
Lời này vừa thốt ra xong, cả đại sảnh một mảnh yên tĩnh, theo đó là một trận tiếng cười.
Tô Cẩm Niên nhìn qua, mang theo ý cười, "Vợ~ em muốn gả cho anh đến vậy sao?"
Mặt tôi đỏ lên, "Ngậm miệng, anh biết tôi muốn gì mà."
Tô Cẩm Niên nhìn tôi, khóe miệng vẫn là mang theo nét cười nghịch ngợm, "Uy ~ Tô Xán, tốt xấu gì em cũng cho tôi chút mặt mũi chứ. Tôi hoạt bát đáng yêu như vậy người gặp người thích, em cũng nên giả vờ chút chứ. Mở miệng ngậm miệng là đả kích tôi, tôi cũng sẽ đau lòng." Nói xong, lại vẫn cực kì phối hợp mà che ngực. Dáng vẻ mười phần vô lại.
Đối với loại đàn ông này, tôi có thể nói cái gì chứ? Tôi còn dám nói cái gì nữa?
Nhịn không được trợn trắng mắt, không nói gì hỏi trời cao, trời ơi ~ vì cái gì rõ ràng là cùng một dáng vẻ, như thế nào mà con người bên trong lại kém nhiều như vậy?
...
Vì thế, tôi và Tô Cẩm Niên đã quyết định kết hôn như vậy.
Phòng cưới đã sớm chuẩn bị, sửa sang xong, mẹ tôi và ông cụ đã sớm chuẩn bị khi tôi còn đang hôn mê. Tôi nhịn không được tò mò hỏi bà: "Sao mẹ biết con sẽ tỉnh lại?"
Mẹ tôi đang ngồi ở trên ghế sofa, ăn dưa leo, khí thế như chị hai giang hồ, "Khi đó ông cụ nhà đó nói, sống thì lập tức kết hôn, nếu chết thì kết minh hôn. Dù sao là nhà bọn họ ra tiền ra sức, mẹ lại không thiệt thòi gì."
Tôi hết chỗ nói rồi, nhớ tới ngày đến ngôi nhà rùng rợn ấy, tưởng tượng thấy vẻ mặt ông sáng bóng ánh mắt chậm rãi nhìn tôi khi còn đang hôn mê, nhếch miệng cười, "Tô Xán, ngươi sống là người Tô gia, chết là quỷ Tô gia." Nói xong, còn xoay xoay chiếc nhân lớn trên tay, phát ra tiếng cười ghê rợn.
Tôi sợ tới mức cả người run run...